Hôm Nay Rung Động Vì Em

Chương 49: Chương 49




Dường như trên đời này không có ai nói trắng trợn như vậy. Hai người từ nhà vệ sinh đi ra, không khí trở nên xấu hổ. Hai người ngồi cách nhau một khoảng trên sô pha, Đào Dã dịch dịch vào gần cô, Diệp Đằng nuốt nuốt nước miếng, cũng dịch sang bên cạnh.

Đào Dã lại dịch theo, Diệp Đằng dịch sang một lần nữa cho đến khi cô dịch sát vào tay vịn sô pha, không còn đường trốn nữa…

Sau đó thấy Đào Dã cầm ly nước trên bàn rót nước vào: “Lá gan của em trở nên nhỏ như vậy từ khi nào đấy?”

“Không phải là em nhát gan, là em sợ anh…”

Đào Dã đem ly nước trong tay đưa cho cô, cô vừa mới khóc nên đôi mắt còn hồng hồng, cảm giác rất đáng thương mà nhìn anh: “Sợ anh cái gì?”

“Sợ anh giống như vừa rồi.” Diệp Đằng nhỏ giọng nhanh chóng nói một câu như vậy, sau đó cầm ly nước uống ừng ực. Quả nhiên là miệng lưỡi khô khốc, đối với nụ hôn đầu tiên mà nói, cô cảm thấy anh đã làm mình chân tay luống cuống.

Đào Dã ngồi xuống bên cạnh, giữ khoảng cách an toàn với cô, để cô thả lỏng uống nước.

Diệp Đằng nhìn anh một cái, lại từ bỏ nói sang chuyện khác: “Ngày mai mấy giờ anh bay?”

Đào Dã giơ tay nhìn thời gian: “Rạng sáng, đại khái khoảng năm tiếng nữa.”

“Sớm thế.”

“Sao? Luyến tiếc anh?” Đào Dã duỗi tay xoa xoa đầu cô.

“Không phải. Bây giờ thì chúng ta làm gì?” Lời Diệp Đằng vừa mới ra khỏi miệng lại thấy có chút kì lạ, lại bổ sung thêm một câu: “Ý em là còn năm tiếng, anh ngủ một lát đi.”

“Anh không mệt, tí lên máy bay ngủ tiếp.” Đào Dã cởi áo vest ra ném trên sô pha.

“Nếu người kia không đến thì anh định tính toán đưa em đi đâu?” Diệp Đằng cảm thấy anh mặc rất nghiêm túc, nhìn dáng vẻ như là làm việc gì đó rất trọng đại.

“Vốn dĩ,” Vừa mới qua một trận lăn lộn như vậy, hai người bọn họ cũng chưa thay quần áo, hai người ăn mặc trang trọng ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm nhìn rất kì quái: “Vốn dĩ định đi đến nhà hàng, mua hoa.”

“Còn có hoa?” Diệp Đằng không phát hiện ra hoa: “Ở đâu?”

“Cốp xe.”

Lần đầu tiên nhận được hoa của anh thế mà lại bỏ lỡ, Diệp Đằng bĩu môi: “Chờ lần tới anh về, lần này không tính.”

Đào Dã cười đồng ý với cô: “Được.”

Diệp Đằng nhìn anh, không cầm được lòng mà bật cười, loại cảm giác này rất kì diệu. Người mà từ trước đến nay nghĩ không được bây giờ lại ở trước mắt, còn có thể sờ thấy, hơn nữa anh còn nói anh thích mình muốn chết. Trái tim như bị cái gì đụng trúng, nửa bên trái tim đã tê mỏi nhưng không biết nên làm thế nào cho phải. Dù sao cũng là lần đầu yêu đương, không biết hai người ở bên nhau thì phải làm gì.

Đào Dã ngồi ở kia nhưng đã thả lỏng. Không hổ là người đã gặp qua sóng to gió lớn, Diệp Đằng nghĩ trong lòng. Thu hai chân trên sô pha, ôm đầu gối ngồi ở đó, cúi đầu nhấp một ngụm nước mới phát hiện ra cái ly bất tri bất giác đã hết, không biết đã uống hết khi nào. Cô thật sự cảm thấy lúng túng, còn khẩn trương.

Đào Dã nghiêng người lại, mở rộng vòng tay: “Lại đây.”

Cô buông cái ly trong tay, bò từ trên sô pha qua, hai tay ôm lấy cổ anh, lại cảm thấy bỗng nhiên gần nhau như vậy không quá quen, giấu mặt ở hõm cổ anh, tùy ý để anh ôm mình như vậy.

“Khẩn trương?” Đào Dã cảm thấy thân thể cô có chút mất tự nhiên, sững người lại. Trên thực tế anh cũng giống như cô, hưng phấn lại cứng cả người. Nhưng cái ôm này làm anh cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cơ thể cô nho nhỏ lại mềm mại, mang theo mùi nước giặt quần áo, sợi mềm mại tinh nghịch chui vào cổ áo anh, có chút ngứa.

“Vâng, có chút.” Diệp Đằng luôn thẳng thắn mà nói trắng ra, đối với tình cảm cô vĩnh viễn luôn chân thành mà trực tiếp: “Còn anh? Em cảm thấy anh hình như có rất nhiều kinh nghiệm.”

Cơ thể của Đào Dã theo động tác lắc đầu của anh hơi lắc lư một chút, anh đẩy bả vai cô để cô nhìn chính mình: “Thư giãn chút đi, giống như trước đây thôi.”

“Sao có thể?” Cái việc đột nhiên kéo gần khoảng cách này ngọt ngào lại khẩn trương. Trong không khí giống như tràn ngập mùi hoa nào đó, lại giống như ảo giác của chính mình: “Anh thật sự không ngủ được à? Anh muốn nghỉ ngơi một lát không, liệu anh sẽ buồn ngủ chứ?”

“Sẽ không.” Hiện tại anh có đi ra ngoài chạy mười vòng cũng sẽ không mệt, đừng nói là ngủ, cái gì anh cũng không muốn làm, chỉ muốn ôm cô ngồi như này.

Cô quay người ngồi trong lòng anh, anh cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Diệp Đằng nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên cánh tay anh, giống như đã quen với sự tồn tại của vết sẹo nên cô không chú ý quá. Cô vươn một bàn tay khác nhẹ nhàng miêu tả vết sẹo, tuy rằng đã qua rất nhiều năm nhưng nhìn vết sẹo cũng có thể nhìn ra ngày trước anh bị thương rất nghiêm trọng: “Anh chưa nói cẩn thận với em bao giờ, nói cho em một chút về chuyện tai nạn xe khi đó đi. Lúc ấy chắc anh rất đau nhỉ?”

“Không nhớ rõ, lúc ấy ý thức của anh rất mơ hồ.” Đào Dã nhìn ngón tay tinh tế của cô chậm rãi xẹt qua cánh tay của mình, có một loại xúc cảm rất kỳ diệu: “Nếu em đồng ý, lần sau chúng ta trở về về, anh có thể đi gặp ông ấy hay không?”

Anh chưa nói là ai nhưng Diệp Đằng biết, anh muốn đi gặp bố của anh, cô gật gật đầu. Có lẽ chỉ có để anh tự mình đi gặp anh mới có thể buông hoàn toàn. Cô không nghĩ bọn họ sẽ vì chuyện này mà chia xa, hai người cần phải buông hoàn toàn.

“Có đói bụng không?” Đào Dã nghĩ cô còn chưa có ăn cơm, bữa tối đã tính toán tốt không ai có thể nghĩ sẽ biến thành như vậy, nhưng kết quả lại đã được dự kiến trước.

Có lẽ là anh muốn đi nấu ăn cho cô, Diệp Đằng bắt lấy cánh tay anh muốn buông ra, lôi anh trở về: “Em không có đói bụng.”

Đào Dã nhìn nhìn thời gian: “Còn có ba bốn giờ, sẽ đói.”

Diệp Đằng đi theo anh vào phòng bếp, làm trợ thủ giúp đỡ anh. Anh mở tủ lạnh tìm kiếm đồ ăn. Gần đây Diệp Đằng có mua bò bít tết nhưng vẫn chưa nấu, trong nhà cũng còn có rượu vang đỏ.

Diệp Đằng nhìn anh bận nhiều việc: “Thật ra em vẫn luôn tò mò, sau anh nấu cơm giỏi như thế.”

“Miệng của mẹ anh rất kén,” Đào Dã mặc tạp dề lên: “Công việc của bà ấy rất vội, anh nấu thì bà mới có chút thời gian để ăn.”

“Tình cảm giữa anh với mẹ thật tốt.” Diệp Đằng thậm chí có chút ghen ghét, lại đau lòng cho anh bởi vì cô hiểu cảm giác anh đã phải trải qua, cảm giác người mình thương yêu nhất phải rời xa bản thân.

“Ừ, xem như thế đi.” Đào Dã rất ít khi đề cập với người khác về chuyện trước kia, đặc biệt là về gia đình anh, trước mặt người khác càng không đề cập, chỉ có một ít bạn bè biết: “Mẹ anh là mẹ đơn thân, rất lợi hại. Khi đó anh tham gia đua xe, bà ấy không đồng ý.”

“Sau này?” Diệp Đằng rất muốn nghe anh kể về người nhà của anh, chuyện khi anh còn nhỏ, tò mò anh có giống như những người con trai mình biết trước kia, nghịch ngợm, tùy hứng. Bỏ lỡ nhiều quá trình trong cuộc đời của anh cũng là một chuyện làm cô tiếc nuối.

Anh chỉ chỉ cái đĩa bên cạnh, Diệp Đằng tùy tay lấy một cái đưa cho anh.

“Sau này, lần đầu tiên mời bà ấy đi xem anh thi đấu, hôm đó vừa vặn bà ấy không có việc gì nên đáp ứng,” Đào Dã để đồ cắt xong bỏ vào đĩa, dừng một chút, tựa hồ không muốn nghĩ lại chuyện lúc ấy: “Chính là ngày đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Anh ngẩng đầu thấy vành mắt Diệp Đằng lại đỏ, cô không phải là người hơi tí sẽ khóc, hình như mỗi lần cô khóc đều là vì anh hoặc là vì người nhà, ngược lại với chuyện của chính mình cô như không để ý bao giờ. Đào Dã duỗi tay chạm vào mặt cô: “Con sên.”

Diệp Đằng cũng là lần đầu tiên cảm nhận được một người yêu mình hơn bản thân cô, nghĩ đến anh khó chịu thì cô lại đau lòng đến tột đỉnh. Diệp Đằng duỗi tay ôm lấy eo anh, hít hít mũi, ồm ồm nói: “Có thể để em ôm một lúc không?”

Có thể ở trước mặt anh không kiêng nể gì mà cười cũng có thể tùy tiện khóc thật là một chuyện hạnh phúc.

Đào Dã buông đồ trong tay mình vỗ vỗ sau lưng cô, cảm giác vạt áo sơmi trước ngực mình bị thấm ướt. Một lát sau, cô cảm giác khá hơn nhiều mới buông ra, Đào dã cầm chai tương ngọt bên cạnh lên: “Khoa học nghiên cứu rằng ăn chút ngọt tâm tình sẽ tốt hơn.”

Cô biết là anh đang nói giỡn với mình nhưng vẫn cười vươn một ngón tay ra chấm một chút, rất không vệ sinh mà nếm một miếng, còn cố ý đưa qua cho anh: “Anh có muốn nếm thử một chút không?”

Anh thế mà thật sự cúi đầu, Diệp Đằng chạy nhanh đi: “Đùa thôi, bẩn lắm.”

Nhưng tay không kịp phòng ngừa mà bị anh bắt được, cô không thể động đậy.

Lúc mí mắt anh nâng lên có thể thấy nếp uốn nhợt nhạt, ánh mắt rất sâu. Lúc nhìn chằm chằm cô trong ánh mắt tựa hồ mang theo phong cảnh kiều diễm không thể diễn tả. Diệp Đằng cảm giác đầu ngón tay mình truyền đến một trận ấm áp, mặt bắt đầu đỏ ửng lên, kiểu hành vi thân mật này chỉ có những đôi tình nhân mới có thể làm, cô còn không quá quen. Cô thường đối xử với mọi người trung quy trung củ, thoạt nhìn là tùy tiện nhưng nếu nói đến tình cảm vẫn là quá mức non nớt.

Anh ăn xong rồi, còn cố ý liếm liếm môi: “Hương vị không tồi.”

Diệp Đằng nhìn chằm chằm tay mình, mặt đỏ tai đỏ mà xoay người, để tay dưới vòi nước: “Không phải anh có thói sạch sẽ à?”

“Bây giờ không có.” Đào Dã nếm tương ngọt cho vừa rồi đậy nắp để về vị trí cũ, kéo tay ướt của cô đặt sau thắt lưng mình.

“Quần áo anh ướt hết rồi!” Cô nhíu mày.

Diệp Đằng giương bàn tay, anh kéo luôn cổ tay cô, nhìn chằm chằm cô hai giây: “Còn có ba tiếng nữa anh phải đi rồi, anh định…”

“Định cái gì?” Diệp Đằng cười, Đào Dã này luôn làm ra vẻ cáo già, cô phải cảnh giác cao độ.

Anh cúi đầu nếm môi cô vẫn còn lưu lại chút tương ngọt: “Muốn ăn chút ngọt.”

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ vừa lúc có ánh trăng, bên trong cửa sổ có đôi tình nhân đùa giỡn vui cười. Chậm rãi bắt đầu hình thức ở chung xa lạ lại ngọt ngào, ở trước mặt nhau lộ ra bộ dáng chân thật đáng yêu nhất của mình.

Duyên phận có đôi khi là một loại tàn khốc đôi khi lại kỳ diệu. Thế giới này mỗi ngày đều phát sinh hàng trăm chuyện, không có ai biết ở nơi nào, một điểm giao nhau vi diệu nào sẽ xảy ra chuyện gì. Có đôi lúc đi tới đi lui sẽ gặp được người, nói không chừng đã sớm bị con đường mang tên vận mệnh làm liên lụy đến nhau, chỉ là bọn họ cũng không có biết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.