Hôm Nay Rung Động Vì Em

Chương 58: Chương 58






Hai người ngâm mình trong tiệm xăm cả một buổi trưa, cuối cùng, vị học muội kia cười tiễn hai người rời đi: "Qua hai ba tiếng thì có thể bỏ băng gạc ra, buổi tối có thể tắm, dùng nước ấm là được. Không được dùng sữa tắm, sau đó dùng khăn lau khô là ok, cần giữ cho nó khô ráo."

Lúc Diệp Đằng lên xe còn hỏi anh một câu: "Lúc nãy chị ấy nói anh có nhớ kỹ chưa?"

"Chưa."

"Có thể tắm nhưng không thể dùng sữa tắm, dùng khăn lau khô là được." Diệp Đằng kiên nhẫn tổng kết trọng điểm cho anh: "Nhớ kĩ chưa? Cẩn thận không viêm nhiễm thì phiền."

"Chưa." Anh thấp giọng nói: "Nếu không thể em để xem xem?"

"Ai thèm xem anh tắm rửa?" Tay Diệp Đằng vỗ vỗ nhẹ phía trước mặt, tùy tay vặn mở radio trên xe, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, nháy mắt bao trùm toàn bộ không gian.

Diệp Đằng ở nhà vẫn là một đứa quy củ, mỗi ngày đều có thời gian cố định về nhà. Ban ngày cùng bọn Cố Dật Trần đi dạo quanh thành phố A chơi chơi, cô đến nơi này tương đối trễ nên không được coi là người địa phương, rất nhiều nơi chưa có đi qua, đặc biệt là mấy nơi bọn họ đến cho nên cảm thấy rất mới mẻ.

Một ngày trước khi đi về, Diệp Đằng dành riêng ra một ngày, sáng sớm liền đi đến nhà Đào Dã. Từ khi trở về cô có đi ngang qua bên này vài lần, chỉ đi vào nhìn nhìn rồi rời đi. Trên tầng căn nhà trước kia nhà Lâm Sơ thuê đã bán cho một đôi vợ chồng trẻ, phỏng chừng là nhìn trúng được ưu thế của khu này.

"Phòng khách điều hòa cũ bị hỏng rồi, vẫn chưa có đổi." Đào Dã mở cửa, cỏ dại bên ngoài sân đã được dọn qua, nhìn có vẻ sạch sẽ ngăn nắp.

"Ghế mây ở chỗ này đâu?" Diệp Đằng cười hỏi: "Cái cùng tên với em í."

"Trong phòng."

Tuy rằng là tầng một nhưng thời tiết tháng tám vẫn rất oi bức. Trong phòng khách không thể ở được, may mà trong phòng của Đào Dã có cái điều hòa nhỏ, hai người chỉ có thể chen chúc trong một căn phòng.

Anh đã rất lâu không trở về, đồ đạc trong lần sửa trước đều để hết trong hộp, chưa có lấy ra, chỉ đơn giản là dọn dẹp giường đệm, còn những đồ khác vẫn đặt trực tiếp trên mặt đất. Diệp Đằng ngồi xổm trên mặt đất nhìn cái hộp kia, trên đó có viết cái nhãn đã cũ.

"Cái này em có thể xem thử không?"

Đào Dã nằm ở trên giường, tay gối sau đầu: "Ừ, xem đi."

Diệp Đằng mở hộp ra, bên trong có đồ chơi của anh khi còn nhỏ, đều là những thứ bọn con trai thích, thoạt nhìn rất có cảm giác hoài cổ, còn có một cái album cũ. Diệp Đằng mở ra, trang đầu tiên là ảnh kết hôn của bố mẹ anh.

"Ảnh chụp của nhà anh không có nhiều lắm."

"Khi còn nhỏ nhìn anh ngầu thật." Diệp Đằng chỉ đến một tấm ảnh khi anh còn nhỏ, tuy rằng nhìn chỉ mới ba bốn tuổi, mặc một cái áo khoác da nhỏ, nhìn có điểm giống với bây giờ: "Nhìn giống với con chó nhỏ."

"Bố anh thích loại phong cách này." Anh vẫy vẫy tay về phía cô: "Lại đây."

Diệp Đằng ngồi xổm nên hơi chóng mặt, đứng lên cầm album đi qua, nằm ở bên cạnh anh, tùy tay chỉ mấy bức ảnh phía sau: "Khi còn nhỏ em không thích chụp ảnh, mỗi lần chụp đều trưng ra cái vẻ mặt ghét bỏ, cho nên ảnh của em khi bé cũng rất ít."

"Thật đáng tiếc."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Em khi còn nhỏ khẳng định sẽ rất đáng yêu."

Diệp Đằng cười lật về phía sau, quả nhiên là như lời anh nói, ảnh chụp của nhà anh thật sự không có nhiều lắm. Cô giở đến trang cuối cùng, không nghĩ đến là ảnh của cô. Cô mặc lấy bộ váy lụa trắng còn anh ngồi xổm bên chân cô, đi giày cho cô, thoạt nhìn có vẻ là chụp ảnh, khi ấy cũng có Cố Dật Trần.

Cô rút ảnh ra nhìn kỹ, có chút kinh ngạc: "Cái này chụp khi nào thế? Sao em không có tấm ảnh này?"

Ảnh chụp lần trước Cố Dật Trần đều đã đưa hết cho cô nhưng đều là những tấm ảnh đẹp nhất, tấm ảnh này thật sự là cô không có. Cái này có vẻ là ngoài lề, nói không chừng là Cố Dật Trần cố ý chụp, dù gì hình ảnh Đào Dã đi giày cho người khác cũng không thường thấy, thật là kỷ niệm đáng giá.

"Không được, em phải chụp tấm này lưu lại." Diệp Đằng lấy điện thoại ra, chụp lại: "Em phải cho bọn họ nhìn xem, chứng minh em có địa vị trong gia đình."

Đào Dã kéo cô lại, cô không kịp phòng ngừa mà nằm lên người anh, cảm thấy giọng anh xuyên qua cơ thể có một loại chấn động.

"Em muốn địa vị nào?" Anh dùng sức kéo cô lên phía trên, Diệp Đằng liền mặt đối mặt với anh: "Ở trên hay là phía dưới?"

"Anh..." Vành tai của Diệp Đằng đỏ hết cả lên: "Lưu manh."

Bởi vì đang ở tư thế này nên cả người Diệp Đằng không chút sức lực, dán hết lên người anh, cái gọi là ôn hương nhuyễn ngọc* trong ngực hẳn là thế này. Anh cũng mừng rỡ thừa nhận: "Ừ, chính là anh."

*Nhuyễn ngọc ôn hương [软玉温香]: "Nhuyễn" [软]: Dịu dàng ; "Ngọc" [玉], "Hương" [香]: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Diệp Đằng dứt khoát vòng tay qua cổ anh, đề tài vừa mới còn rất ấm áp thơ ấu lập tức thay đổi thành đề tài người lớn, nếu đã tới nước này, cô liền muốn hỏi vấn đề mình rất tò mò: "Em vẫn luôn rất tò mò một chuyện."

Anh thích xoa xoa tay với cánh tay cô, mềm mại đặc biệt là cánh tay. Có thể là do làn da quá trắng, anh không dùng chút sức nào cũng có thể lưu lại vết hồng nhạt, nhìn nó chậm rãi biến mất, khôi phục thành lại thành màu trắng nõn: "Cái gì?"

"Tại sao con trai các anh lúc thân mật lại thích làm chuyện đấy thế?" Da mặt của Diệp Đằng rất mỏng, hơi xấu hổ khi nói trắng ra.

"Chuyện đấy là chuyện nào?"

"Là..." Diệp Đằng biết là anh luôn cố ý làm khó cô: "Là..."

Anh cười vòng tay qua phía sau lưng cô, cúi đầu hôn một cái lên cái tai phiếm hồng đáng yêu, sau đó thuận thế trượt đến vành tai.

Diệp Đằng không tự chủ được mà run rẩy, cái chỗ vành tai này ngày thường có người nói ở bên tai một câu cũng sẽ khó chịu nửa ngày. Mặt cô nhanh chóng đỏ lên, đặc biệt là sau khi anh dùng hành động thực tế nói cho mình nơi kia là nơi nào...

"Cái này?" Anh không làm mà lại còn muốn hỏi.

Ngày thường Diệp Đằng nhìn rất gầy nhưng đường cong cũng không có rồi, đặc biệt là lúc mặc váy, lại thêm lúc này đang nằm bỏ, xúc cảm càng thêm no đủ.

Diệp Đằng gật gật đầu: "Anh đừng hỏi..."

"Không phải là em hỏi trước sao?" Anh cười nhẹ lật đổ lời nói của cô.

"Bây giờ em không muốn biết, anh lại muốn nói, em sẽ..."

"Em sẽ làm sao?" Tuy là anh nói chuyện nhưng tay không hề nhàn rỗi.

Diệp Đằng cảm giác được hành động của anh, không nhịn được nói một tiếng: "Nhẹ thôi."

Vốn dĩ anh chỉ định trêu chọc cô nhưng bây giờ nghe cô nhẹ giọng xin tha thì cảm giác có điều gì đó không quá đúng: "Thật sự không muốn biết?"

Diệp Đằng nhìn anh hôm nay có vẻ là không thể bỏ qua, nắm cái đề tài này mãi không dứt, dứt khoát lấp kín miệng của anh: "Anh hỏi lại em sẽ hôn anh."

Anh tựa hồ rất vừa lòng với sự trừng phạt này, ngược lại càng hăng say: "Vậy thì anh phải hỏi thêm vài câu nữa."

Diệp Đằng như con mèo giương nanh múa vuốt, muốn tránh thoát nhưng bị anh chặt chẽ ôm lấy, căn bản là không thoát được.

"Nào, nói nghiêm túc." Đào Dã nhìn chằm chằm mắt cô: "Thích một người sẽ không tự chủ được mà đến gần thân thể của cô ấy, đây là một loại bản năng."

Thật ra Diệp Đằng có rất nhiều quan điểm, cô ngẫu nhiên cũng sẽ có suy nghĩ này, nhưng lại ngại ngùng nói.

"Đến lượt anh hỏi em." Đào Dã nhẫn nại "hướng dẫn từng bước": "Đối với anh, anh có ý định đó chưa?"

"Có."

Anh bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, rũ mắt nhìn cô: "Khi nào?"

Nói không có là giả, trước kia Diệp Đằng cho rằng mình là người rụt rè nhưng đối mặt với anh, cô hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian, muốn đến gần anh, muốn có được cả người anh, nhất cử nhất động của anh trong mắt cô đều có mười phần mị lực.

Cô chủ động tiến lại gần, đầu lưỡi mềm mại cạy hàm răng của anh. anh cũng không sốt ruột, theo nhịp điệu của cô, chậm rãi dẫn dắt cô, phảng phất người ôm trong tay chính là nàng công chúa mà anh âu yếm, muốn cùng anh đi đến bữa tiệc tình yêu.

Hai người cũng chưa có cái kinh nghiệm gì, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại, đàn ông quả nhiên là không thầy dạy cũng có thể thành thiên tài. Cô có chút khẩn trương, nghe nói khi dì cả vừa mới đi, dễ dàng trúng thưởng, khẽ đẩy anh một chút: "Từ từ."

Đào Dã ngầm hiểu mà kéo ngăn kéo ra, Diệp Đằng nhìn lên tấm rèm đóng kín, bật cười: "Anh sớm đã dự tính trước rồi."

"Ngày đó mua."

Diệp Đằng hiểu ngày đó là ngày nào, trước ngày đi, lúc thu dọn hành lý anh thuận tay mang theo.

Ban ngày ban mặt, thế là đủ rồi - Diệp Đằng nghĩ trong lòng.

Lúc mới bắt đầu cô còn suy nghĩ miên man nhưng lúc sau thì hoàn toàn không theo được. Đào Dã tự nhận mình là người có tính kiềm chế, cũng coi như là thanh tâm quả dục nhưng có một số chuyện một khi đã bắt đầu rồi thì lực tự khống chế coi như là không tồn tại.

Nghĩ lại là lần đầu tiên của cô, vẫn nên kiềm chế lại, sợ cô đau. Nhìn cả cơ thể cô toàn một màu hồng nhạt, anh phá lệ thích những vết hồng loang lổ khắp nơi trên người cô.

"Có đau không?"

"Còn ổn."

Chỉ là có chút mệt. Nói thật lần đầu tiên không có cảm giác gì không quá đặc biệt, ít nhất là không giống với tưởng tượng của cô nhưng cũng không quá tệ. Cuối anh quyết định buông tha cho cô, ngăn chặn ngọn lửa xấu xa kia.

Diệp Đằng thật sự rất mệt mỏi, ngủ một giấc đến buổi chiều. Ngủ dậy bụng đói meo, ngửi thấy mùi cơm thì tỉnh lại. Đào Dã nghe thấy động tĩnh, nhìn thoáng qua: "Em đi tắm đi, xong rồi đến đây ăn một chút."

"Anh làm món gì đấy?"

"Cơm rang, trong nhà cũng không có gì khác."

Cô tắm rửa, thuận tiện thu dọn là đồ đạc trong phòng, ôm khăn trải giường, vỏ chăn ném vào máy giặt. Lúc đi ngang qua phòng khách, liếc mắt nhìn anh một cái, cả hai người đều bật cười.

"Có đồ muốn đưa cho em." Lúc ăn cơm Đào Dã lấy từ trong túi ra một cái hộp.

"Không phải là anh muốn... cầu hôn chứ?" Nói thật Diệp Đằng chưa chuẩn bị đến việc kết hôn, quá nhanh rồi, hơn nữa cô còn chưa tốt nghiệp.

"Đừng khẩn trương, tuy rằng anh cũng nghĩ đến việc này rồi nhưng đây không phải là nhẫn cầu hôn."

Diệp Đằng mở ra nhìn nhìn, bên trong là một chiếc nhẫn. Chất liệu thoạt nhìn có vẻ rất đặc biệt, màu vàng, bên ngoài nạm những viên kim cương, rất tinh xảo.

"Đây là cái cúp đầu tiên anh nhận được năm mười lăm tuổi."

"..." Diệp Đằng có chút thụ sủng nhược kinh, anh đem chính cái cúp đầu tiên của mình đun chảy, làm thành nhẫn.

"Về sau sẽ có thứ tốt hơn, đừng vội cảm động."

Quả nhiên vẫn là phong cách của anh. Diệp Đằng vừa muốn khóc vừa muốn cười, cúi đầu thấy bên trong cái nhẫn có khắc hai chữ tiếng Anh đơn giản: YT.

Ngày hai người bọn họ trở lại thành phố S, Cố Dật Trần cố ý đi đến tiễn, lúc vẫy tay tạm biệt đột nhiên nhìn thấy nhẫn trên tay Đào Dã, anh ấy bắt lấy tay của anh, lại nhìn tay Diệp Đằng: "Hình xăm đôi, nhân đôi, anh có thấy ấu trĩ không?"

Đào Dã không chút lưu tình nào mà đáp lại: "Quần áo đôi thì không ấu trĩ?"

- --------

Mấy tháng sau trên sân thi đấu F1 quốc tế

Lâm Sơ với Lâm Mạt mãi đến giữa trưa mới đến khu VIP, Diệp Đằng ở bên này chờ họ, Lý Nguyên Lãng cũng ở đây.

"Thế nào? Bên anh Dã đã chuẩn bị tốt chưa?" Lâm Mạt nhìn còn khẩn trương hơn so với anh, có lẽ là lần đầu tiên tiếp xúc với cuộc đua F1, bất tri bất giác đã bị loại không khí này ảnh hưởng.

"Khá tốt. Lát nữa chúng ta có thể đi thăm quan phòng nghỉ của họ." Diệp Đằng an ủi cô ấy. Trên thực tế, cô còn khẩn trương hơn nhưng sợ ảnh hưởng đến họ nên vẫn luôn kìm nén.

Lâm Sơ hiển nhiên là đã làm "bài tập về nhà", hỏi một ít chuyện luyện tập hôm thứ sáu cùng với xếp hạng thi đấu hôm thứ bảy. Lý Nguyên Lãng tự giác đi cùng một chỗ với Lâm Sơ, hai người hàn huyên một loạt chuyện về giải thưởng lớn lần này. Đối với chuyện này Lâm Mạt không quá hiểu biết, cũng không quá hứng thú.

Buổi chiều bọn họ đi thăm quan phòng nghỉ của đoàn xe, toàn bộ hành trình đều kinh ngạc, cảm thán không thể khép miệng được.

Có thể rõ ràng nhìn ra sự chênh lệch về tài chính cùng với các trang bị giữa các đoàn xe. Mặc kệ huấn luyện viên là người quản lý của đoàn xe nhưng cũng rất coi trọng lần thi đấu này, đối với các tay đua mà nói, đây là một cơ hội rất quan trọng.

Đào Dã cũng như vậy. Lần này không chỉ là lần đầu tiên anh tham gia F1 sau khi tái trở lại mà đặc biệt hơn lần này là thi trên sân trong nước. Ở trên chính sân của đất nước mình đạt được quán quân, chuyện này với ai cũng ý nghĩa hơn bao giờ hết. Lần thi đấu này nhận được sự chú ý khác so với ngày xưa, đối với những người mê xe trong nước, đây cũng là một lần khó gặp được.

"Cậu nhìn xem, fans của anh Dã cũng nhiều thật." Lâm Mạt nhìn Đào Dã bị mọi người vây lấy. Người hâm mộ đến hiện trường xem thi đấu lần này có cơ hội tương tác với tay đua của họ, cơ hội khó có được.

Đào Dã cách một đoạn thấy Diệp Đằng đi về phía bên này. Anh mặc một thân màu đen trang phục đua xe, bên trên có một miếng trang trí nhỏ màu đỏ, mái tóc mới của anh nhìn rất gọn gàng. Lúc đi về phía bên này, những người hâm mộ đua xe sắp hét lên.

"Bên kia chắc là bạn gái của anh ấy đúng không? Trời ơi, hâm mộ vãi!!!"

"Bạn gái của anh ấy thật xinh đẹp. Tôi thật sự chua chát."

Bên này có vài vị chào hỏi đơn giản với Đào Dã, sau khi bày tỏ sự cổ vũ với chúc phúc thì đều tinh tường mà rời đi. Diệp Đằng đứng ở kia, hai ngón trỏ ở sau lưng móc lấy. Cô cảm giác mình còn khẩn trương hơn cả anh.

"Sợ hãi à?" Đào Dã duỗi tay qua, cô cũng tự nhiên mà nắm lấy, hai người hướng về nơi ít người đi qua.

"Không phải là em nên hỏi anh à?" Diệp Đằng tận lực trấn định bản thân: "Dù sao cũng không phải là em thi đấu."

"Lần này thi xong sẽ xuất ngũ nhá?"

Cô nhìn đôi mắt anh, nhìn chằm chằm khoảng ba giây rồi khóe môi khẽ giơ lên: "Không cần, em không có yếu ớt như vậy."

Anh duỗi tay xoa mặt cô, sau đó gật đầu: "Kẻ lừa đảo."

Nỗ lực tự trấn an của Diệp Đằng nháy mắt sụp đổ, cô thuận thế ôm chầm lấy eo của anh, đặt cằm lên người anh: "Được rồi, là có chút sợ hãi. Hóa ra vòng loại ngày hôm qua là như vậy."

"Sớm biết thế này đã không cho em đến rồi." Đào Dã thở dài, duỗi tay xoa xoa đầu cô.

Trong trận đấu tập hôm thứ sáu, Đào Dã có xung đột chính diện với Tần Quân. Tuy rằng bọn họ không có nói gì nhưng trên đường đua thiếu chút nữa là tiếp xúc gần nhau. Tim của Diệp Đằng suýt nhảy ra ngoài. Bởi vì lần thi đấu này có Tần Quân nên Diệp Đằng không thể yên tâm, sợ sự cố mấy năm trước sẽ xuất hiện trên đường đua nhưng lại không dám nói ra, sợ tạo áp lực cho mọi người.

Cái đoàn xe này không chỉ có riêng Đào Dã, còn có Lý Nguyên Thanh cùng với nhiều đội viên vì đoàn xe mà nỗ lực.

Ba ngày này, cô không thể ngủ một giấc ngủ ngon. Thứ bảy đi xem vòng loại, quả thực đã xảy ra sự cố. Xe Tần Quân bị đâm cháy, hủy hoại buổi thi đấu của mình, tất cả người ở đường đua đều bị đưa đến bệnh viện, đến giờ còn hôn mê.

"Tuy rằng là bạn trai, em muốn để anh xuất ngũ sớm một chút nhưng em không thể yêu cầu anh vì em mà từ bỏ chuyện mình thích, giống như em không muốn anh yêu cầu em từ bỏ lý tưởng cuộc sống về sau. Em không phải là trẻ con cho nên anh không cần phải lo lắng."

Đào Dã sờ sờ đỉnh đầu của cô, phảng phất một chàng thiếu niên một lần nữa trở về trận chiến của mình. Sự dịu dàng của anh tan đi, không kiềm chế được nét kiêu ngạo, mặc kệ những người hâm mộ xe, bạn bè thậm chí là giới truyền thông gần đó, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn mềm nhẹ.

Bên cạnh có người hô nhỏ, còn có người chụp ảnh.

Diệp Đằng nghe thấy anh nói với cô một câu: "Không cần nhìn người khác, chỉ nhỉ anh thôi."

Diệp Đằng trịnh trọng gật đầu, nhìn anh xoay người rời đi. Cô chỉ nhìn chàng thiếu niên của cô, mặc kệ là anh mười lăm tuổi hay là hai bảy tuổi, trong mắt cô anh vĩnh viễn là chàng trai tỏa sáng.

Những tay đua ngồi trong xe đều nín thở ngưng thần, nghe trong tai nghe truyền đến các loại kiến nghị chuyên nghiệp. Tốc độ xe biến hóa vi diệu đều có thể ảnh hưởng đến tốc độ xe của bọn họ. Những người thợ sửa xe nhanh chóng rời đi, đền tín hiệu bắt đầu sáng lên, một trận gầm rú vang lên, thi đấu liền như vậy mà bắt đầu rồi.

Diệp Đằng nhìn chằm chằm màn hình trong khu VIP, chân ngăn không được mà nhẹ nhàng lắc lư, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi cả.

Xem qua vô số lần thi đấu nhưng cảm giác lúc điện hiện trường thật không hề giống nhau. Những người nhà của các tay đua đó, trong lòng đều thầm mong đơn giản là họ được bình an.

Ở vòng thứ hai, có xe sau khi tiến vào trạm sửa chữa thì xuất hiện trục trặc. Có lẽ là bánh xe không được siết chặt, rất nhanh đã dừng lại, điều đó có nghĩa là lần thi đấu này đã kết thúc.

Tình huống này xuất hiện, thần kinh của mọi người đều căng lên. Đây không chỉ là sự thử nghiệm đối với mỗi một tay đua mà còn có yêu cầu rất cao đối với sự phối hợp chung của đoàn xe, giành giật từng giây trên sân thi đấu, tất cả đều rất nôn nóng...

Rốt cuộc cũng đến vòng cuối cùng, Diệp Đằng nhắm hai mắt lại: "Mạt Mạt, lát nữa cậu nói cho tớ..."

Cô còn chưa nói xong thì nghe thấy bên tai vang lên tiếng thét vô cùng chói tai. Giọng của Lâm Mạt ở bên tai, cô chưa có thấy Lâm Mạt kêu to như vậy: "A a a a a a, thắng! Thắng! Thắng!!!"

Diệp Đằng mở to mắt, cảm giác người xung quanh đều điên hết rồi. Cô vốn dĩ cho rằng mình sẽ không khóc nhưng cảm giác mắt rất cay, nghĩ rằng mình đã rơi lệ.

"Đằng Đằng, bây giờ cậu có cảm giác gì?" Lâm Mạt vui sướng mà nhìn cô: "Sao lại thấy cả người cậu choáng váng thế?"

"Tớ..." Diệp Đằng không thể hình dung ra cảm giác của mình lúc này: "Sống sót sau tai nạn, sau đó đột nhiên trúng giải thưởng lớn."

"Cái hình dung này của cậu cũng chẳng ra cái gì..." Lâm Sơ nói thầm.

Mấy người bọn họ không có chú ý tới, Phùng Thiên đang hét khản cả giọng trong nhóm. Cậu ta thức suốt đêm xem thi đấu, kết quả một người thảo luận cùng cũng không có, một người thì spam.

Lâm Mạt đột nhiên nhớ ra, lấy điện thoại ra thì thấy Phùng Thiên phát bệnh tâm thần gửi mấy chục tin nhắn, tất cả đều là những lời thét chói tai, cười vừa trả lời tin nhắn vừa nói: "Phùng Thiên bây giờ thành fan cứng của anh Dã rồi, thức đêm để xem thi đấu."

Champagne, dải lụa rực rỡ, tiếng hoan hô, sự vui sướng sau khi chiến thắng lên tràn trên sân thi đấu, tất cả mọi người đều reo hò.

Các tin tức về cuộc thi đấu lan tràn trong ngày hôm đó "Ánh sáng của quốc gia", "Vương giả lại chiến thắng". Những chữ này không ngừng được các bên truyền thông đưa tin, loại vinh quang này giống như lúc anh mười lăm tuổi, mang đến cho mọi người biển hiện bất ngờ.

Một lần nữa, anh được đứng trên bục mà mình ao ước nhận thưởng, lúc giơ cái cúp lên có thể nhìn thấy hình xăm sợi dây đằng trên tay phải.

Sau khi nhận thưởng, Đào Dã lần đầu tiên đăng tin cá nhân trên Weibo: Cuộc sống của Lá cây tươi đẹp của chúng ta là một cuộc đua xe, mà em chính là điểm kết thúc của anh.

Diệp Đằng cũng là lần đầu của trên mạng đáp lại: Aeolus của em vĩnh viễn là một chàng thiếu niên, hôm nay cũng vì anh mà rung động.

- -------

Lúc Diệp Đằng nhàm chán, cô lướt các tin tức trên điện thoại. Tự mình xem những tin tức đó vui vẻ vô cùng, còn vừa xem vừa còn. Rất nhiều account marketing thừa dịp độ nóng của chuyện này, biên soạn lại chuyện tình của hai người ngày xưa. Cũng không biết là nghe được từ đâu, ngay từ đầu, tình yêu của bọn họ bị mọi người biết đến rõ ràng còn có rất nhiều lời ác ý, vậy mà bây giờ bắt đầu có những người cổ vũ cho tình yêu cổ tích của hai người.

Đào Dã đặt đĩa trái cây lên bàn trà trước mặt cô: "Nhìn cái gì thế?"

Diệp Đằng đi qua, ngồi dựa lên bả vai của anh: "Anh xem cái này đi, viết cũng khá thú vị, nói em là fans cuồng, ngủ cũng nghĩ tới idol, sau đó thì giấc mơ trở thành sự thật.

"Cũng đúng."

"Đúng cái gì? Trước em không hề quen biết anh." Diệp Đằng lấy một quả nho anh, thuận tay đút cho anh một quả.

"Vậy em muốn biết anh sớm một chút à?" Đào Dã gối tay sau đầu, rũ mắt nhìn đầu cô lắc như cái trống bỏi*.

*Hình ảnh trống bỏi:

Diệp Đằng duỗi tay ôm eo anh Không cần th này cũng rất tốt rồi

Diệp Đằng duỗi tay ôm eo anh: "Không cần, thế này cũng rất tốt rồi."

Đã có vô số lần cô nghĩ nếu sớm một chút hoặc là chậm một chút, có lẽ bọn họ sẽ không giống như bây giờ. Thời gian bọn họ gặp nhau vừa vặn hoàn mỹ, cô đơn độc, dũng cảm còn anh mới học được dịu dàng.

Trong "Yêu" của Trương Ái Linh có một đoạn thế này: Trong ngàn vạn người, gặp được người bạn mà bạn muốn; trong ngàn vạn năm, giữa đồng hoang bất tận của thời gian, không có sớm một bước cũng không có chậm một bước.

Đối với Diệp Đằng mà nói, tình yêu là thẳng thắn thành khẩn, chủ động, tin cậy, cũng là định mệnh, muốn được gặp gỡ anh.

[HOÀN CHÍNH VĂN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.