Đứa nhỏ cao chưa đến thắt lưng của y, ngửa gương mặt bầu bĩnh lên, dùng giọng sữa gọi "Cha", hết tiếng này đến tiếng khác.
Kêu đến mức khiến Thẩm Tri Huyền hốt hoảng, thậm chí y còn bắt đầu nhớ lại xem xem đây có phải là sản phẩm hồi niên thiếu của nguyên thân hay không.
Cũng may một tiếng "Tuế Kiến" của Yến Cẩn, đã kéo hồn phách của y trở lại.
Nhóc con còn đang kêu, Thẩm Tri Huyền giơ tay nhéo nhéo mi tâm, nửa ngồi xổm xuống, phát sầu xoa cái đầu xù xù của nhóc, "Được rồi, đừng kêu nữa."
Trừ Tiểu Yến Cẩn ra, thì y chưa từng dỗ trẻ con —— Nhưng khi ấy Tiểu Yến Cẩn cũng đã mười mấy tuổi rồi, cũng được coi như nửa người lớn, trừ việc ngẫu nhiên sẽ bướng bỉnh một chút, thì chưa từng khiến y phải nhọc lòng mấy chuyện nhỏ nhặt bao giờ.
Đôi mắt của nhóc con ngập nước, như có một tầng sương mù che chắn, tay nhỏ đầy thịt níu tay áo Thẩm Tri Huyền, mang theo trông mong nhìn y.
Thẩm Tri Huyền khựng người nửa ngày, cuối cùng khô khan dỗ nhóc, "Không được gọi bậy, ta không phải cha nhóc. Trời đã tối thế này rồi mà sao còn ra ngoài chơi? Biết nhà ở đâu không? Ta dẫn nhóc về."
Mấy câu nói này, không có câu nào là nằm trong phạm vi dỗ trẻ con.
Yến Cẩn im lặng nghe y nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy việc cho hắn đồ ăn pháp bảo đồ chơi nhỏ mà sư tôn làm năm đó, e là đã vắt kiệt tâm tư của y.
Quả nhiên, nhóc con không nghe được câu trả lời mà mình muốn, "Oa" một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa gọi cha, thậm chí còn vừa khóc vừa nấc.
Nhóc túm lấy tay áo Thẩm Tri Huyền lau nước mắt nước mũi, y lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, bắt đầu cảm thấy sọ não đau nhói, nhất thời luống cuống, cứng người một chỗ, chỉ có thể tiếp tục khô khan nói: "Đừng khóc."
Y thầm nghĩ muốn gọi Yến Cẩn tới giúp đỡ, thế mà Yến Cẩn lại chỉ im lặng đứng một bên, không hề có ý định mở miệng, Thẩm Tri Huyền bị tiếng khóc làm cho sứt đầu mẻ trán, rốt cuộc chịu không nổi, ôm nhóc lên.
Nhóc con giật mình, theo quán tính choàng cánh tay múp míp qua cổ Thẩm Tri Huyền, không khóc nữa, nấc từng tiếng nhỏ, nhịn đến mức đỏ mặt.
Một tay Thẩm Tri Huyền ôm nhóc, một tay còn lại dỗ lưng nhóc, nhóc con nấc một cái, thuận khí xong, đầu xù lại gần, thân mật cọ cọ thái dương Thẩm Tri Huyền.
Vẻ mặt bình tĩnh vạn năm không gợn sóng của Yến Cẩn cuối cùng cũng có chút biến đổi, mắt nhìn chằm chằm nhóc con, khiến nhóc giật mình, càng ôm chặt cổ Thẩm Tri Huyền hơn: "Cha."
Thấy nhóc con không khóc nữa, cuối cùng Thẩm Tri Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, không để ý tới xưng hô của nhóc nữa, chỉ nhỏ giọng nói thầm: "Cuối cùng cũng yên tĩnh..."
Tuy rằng y thấy nhóc khóc đến mức mặt mũi tèm lem, nhưng y phục trên người vẫn gọn gàng sạch sẽ, đoán là trẻ con nhà ai nghịch ngợm, thừa dịp người lớn không để ý lén chạy ra ngoài, liền nói với Yến Cẩn: "Tới đằng trước xem xem là trẻ con nhà ai đi lạc."
Dứt lời, y ôm nhóc đi trước vài bước, nhưng không nghe thấy tiếng Yến Cẩn đi theo, y bèn quay đầu nhìn thoáng lại, thì thấy Yến Cẩn đang nghĩ gì đó nhìn y: "Tuế Kiến ôm trẻ con rất thành thạo."
Thẩm Tri Huyền tưởng hắn đang khen, lờ đi, nói "Mau đi theo", xoay người tiếp tục đi trước, vừa đi vừa nói: "Ôm trẻ con thì có gì khó, ôm nhiều là biết à. Trước kia ta..."
Vừa nói được một nửa, thì đột nhiên y dừng lại, cũng không đi nữa, lúc Yển Cẩn đuổi kịp y, thì thấy y nhíu mày, mặt lộ vẻ hoang mang: "Trước kia ta... Hình như chưa từng ôm trẻ con?"
Phần lớn trẻ con bốn năm tuổi đều thích khóc thích phá, mà Thẩm Tri Huyền lại sợ nhất tiếng trẻ con quấy khóc, thường thì khi y vừa thấy trẻ con độ tuổi này là đã chạy mất bóng.
Nhưng khổ nỗi y lại rất được trẻ con yêu thích, nên lần nào cũng bị tụi nhóc dí té khói, chạy còn không kịp, thì nói gì đến việc chủ động ôm tụi nhóc.
Thẩm Tri Huyền nghiêng đầu nhìn nhóc con mà mình đang ôm trên tay, nhóc con cười với y, cười ra một bong bóng nhỏ từ nước mũi.
Động tác ôm nhóc vừa rồi của y, quả thật rất trôi chảy.
Đa số trẻ con đều rất mềm yếu, người chưa từng ôm trẻ con, trước khi ôm trẻ con đều sẽ chần chờ đôi chút, nhưng vừa rồi y dường như không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ôm lên, như là tay của bản thân có ký ức, một lát là đã biết để tay ở đâu mới không làm nhóc con khó chịu.
Có lẽ đây là... thiên phú chăng?
Chuyện này không phải chuyện quan trọng gì, Thẩm Tri Huyền chỉ nghi hoặc trong chớp mắt là quăng nó ra sau đầu, đang định nói chuyện với Yến Cẩn, một tiếng gọi chói tai đầy căng thẳng vang lên: "Thu Thu!"
Một phụ nhân [1] vì chạy quá gấp mà mồ hôi nhễ nhại xuất hiện, vừa liếc mắt một cái là thấy con trai nhà mình đi lạc, lập tức nôn nóng chạy qua đây, vừa chạy vừa căng thẳng gọi: "Thu Thu!"
[1] 妇人: Phụ nhân, chỉ người phụ nữ đã có chồng.
Có lẽ là do chạy quá nhanh, giày bị rơi một chiếc, nàng cũng không hề phát hiện.
Nhóc con nghe thấy giọng nói quen thuộc, giọng sữa gọi "Mẹ", buông tay đang ôm cổ Thẩm Tri Huyền ra, dang tay về phía phụ nhân.
Thẩm Tri Huyền vội vàng bước lên phía trước vài bước, trả nhóc cho phụ nhân, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Phụ nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, giận dữ chọc chọc đầu nhóc, cũng không dùng sức lực gì, nhóc con cho rằng mẹ đang đùa với mình, cười ra tiếng, tay nhỏ chỉ chỉ Thẩm Tri Huyền: "Cha, cha!"
Thẩm Tri Huyền hơi nghiêng người, né ngón tay của nhóc, tránh cho thất lễ chiếm tiện nghi của phụ nhân.
Phụ nhân thấy hành động này của y, khẽ uốn gối cảm kích, "Cảm ơn vị công tử này. Con trai nhà ta nghịch ngợm, gây phiền toái cho ngài rồi."
Thẩm Tri Huyền nói "Không có gì", phụ nhân cảm ơn lần nữa, xoay người rời đi.
Vừa đi, nhóc con lại không chịu từ bỏ, bẹp miệng, bắt đầu khóc lớn, khóc còn dữ dội hơn ban nãy.
Ngay cả khi phụ nhân ôm nhóc, vỗ lưng của nhóc cũng không được, khóc khàn cả giọng, như khóc muốn tắt thở.
Phụ nhân luống cuống, căng thẳng gọi nhóc: "Thu Thu? Thu Thu! Mau tỉnh lại đi, con nhìn mẹ này! Mẹ ở đây này!"
Rõ ràng là người tỉnh, còn đang khóc, nhưng phụ nhân lại không ngừng kêu "Tỉnh tỉnh", khi tiếng khóc của nhóc con vọng sang, Thẩm Tri Huyền phát hiện đáy mắt của nhóc hoàn toàn vô hồn.
Không đúng, cái này không thể dùng "Nghịch ngợm" để giải thích được —— Thẩm Tri Huyền khẽ cau mày, quay đầu nhìn Yến Cẩn, dường như Yến Cẩn cũng nhận ra có gì đó không ổn, đang định tiến lên, thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ êm ái: "Xin a thẩm hãy dừng bước, đứa nhỏ này... sợ là đã mất hồn rồi."
Thẩm Tri Huyền vừa quay đầu lại, thì phát hiện không biết phía sau từ khi nào đã xuất một nữ tử có dáng người cao gầy, thong thả đến gần, một thân lam y, bên hông treo một chiếc sáo huyên [2], nhẹ nhàng đong đưa theo bước chân của nàng.
[2] 埙: Huân (hay sáo huyên), là một loại nhạc khí cổ hình quả trứng có sáu lỗ.
Thoạt nhìn thì ngũ quan của nàng vừa dịu dàng lại thanh tú, nhưng vết sẹo như con rết vạch ngang cằm, lại phá hủy gương mặt mỹ lệ của nàng.
Có lẽ là mấy chữ "Mất hồn" này chọc vào tâm tư của phụ nhân, đột nhiên nàng quay đầu lại: "... Mất hồn?" Phụ nhân kích động, "Đúng vậy, chắc chắc Thu Thu đã mất hồn rồi..."
Nữ tử lam y gật đầu, nâng tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ thành một chùm sáng nhỏ, khẽ quát một tiếng "Định thần", chấm lên trán nhóc con đang không ngừng quấy khóc.
Chùm sáng trắng lập tức xuyên vào giữa mày của nhóc, nhóc con nấc một cái, tiếng khóc yếu dần, từ từ dựa vào vai phụ nhân, nhỏ giọng nức nở, không bao lâu sau đã nhắm mắt ngủ.
Phụ nhân tìm thấy hi vọng, quỳ đầu gối mềm nhũn xuống, "Xin thần tiên hãy cứu con trai của ta!" Nàng nhịn không được rưng rưng nước mắt, sợ kinh động nhóc con, thấp giọng nói: "Thu Thu nghịch ngợm, chỉ cần không chú ý là sẽ lén chạy ra ngoài..."
Chồng mất sớm, nàng ở góa nuôi con, chạy qua chạy lại giữa các cửa tiệm nhỏ, nhận các việc thủ công để đổi tiền, khi bận rộn sẽ quên mất con trai.
Mà con trai nàng cũng nghịch ngợm, cứ thừa dịp mọi người không chú ý là lén chạy ra ngoài, cũng may người trong trấn nhỏ chất phác, đôi khi thấy nhóc con chạy ra, sẽ giúp nàng đưa con về.
Chạng vạng mấy ngày trước, nhóc con lại nhân lúc mẹ đang thương lượng làm ăn với người khác, lén chạy ra ngoài.
Lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc phụ nhân tìm thấy con trai, thì nhóc con đang đứng đối diện một bức tường, vẻ mặt dại ra, thấy phụ nhân, thì bẹp miệng, khóc lớn.
Thật ra nhóc lén ra ngoài cùng lắm cũng chỉ mới một khắc (mười lăm phút), cuối con đường này là góc chết, cơ bản là sẽ không có ai đi vào đây, phụ nhân cũng không biết con trai mình xảy ra chuyện gì, khó khăn lắm mới dỗ nhóc nín khóc, về đến nhà mới phát hiện có gì đó không đúng.
Dường như nhóc con đang dại ra.
Ngày trước nhóc là đứa trẻ lanh lợi, tuy rằng bướng bỉnh, nhưng cũng rất thông minh, nhưng bây giờ lại thường xuyên phát ngốc, ánh mắt trống rỗng, dễ quấy khóc và khó dỗ, còn sinh ra một tật xấu —— Cứ hễ thấy người là sẽ nhào tới gọi cha, dù có dỗ thế nào cũng không sửa được.
Phụ nhân gạt lệ, "Các cụ xung quanh đều nói, có lẽ là Thu Thu đã gặp phải thứ gì, mới bị dọa cho mất hồn..."
Nữ tử lam y thoáng đỡ phụ nhân, không để cho nàng quỳ xuống, trầm ngâm một lát, nói: "Ta là âm tu Đoạn Nguyên của Thiên Âm Các, tuy ta không thạo hồn phách, nhưng loại chuyện đơn giản như bị dọa cho mất hồn này... Nếu ngươi tin tưởng, có lẽ ta vẫn có thể giúp được."
Phụ nhân thấy chùm sáng trắng vừa rồi của nàng, lại thấy dáng vẻ nàng dịu dàng, đương nhiên là tin, vội vàng gật đầu: "Xin thần tiên hãy cứu con trai của ta!"
Nữ tử lam y lấy ra hai tấm phù, Thẩm Tri Huyền thoáng nhìn vết chu sa phía trên, nhận ra đó là Định Hồn phù và Tầm Hồn phù.
Nàng thành thục xếp Định Hồn phù thành hình tam giác, để phụ nhân nhét vào ngực nhóc con, hai ngón tay nhón Tầm Hồn phù, dịu giọng: "Xin hãy mang ta tới con đường mà ngày hôm đó đứa nhỏ đi qua để ta nhìn một chút."
Hai người mang theo đứa nhỏ dần đi xa, đôi mày cau lại vì trầm tư của Thẩm Tri Huyền cuối cùng cũng buông lỏng —— A! Sáo huyên! Dung mạo bị hủy! Âm tu!
Đoạn Nguyên!
Y nhớ ra rồi!
Đây không phải là âm tu bị nghi ngờ là nữ chủ của Yến Cẩn sao!
Tinh thần Thẩm Tri Huyền chấn động, không chút suy nghĩ túm lấy tay áo Yến Cẩn: "Âm tu đó..."
Đây là lần đầu tiên Yến Cẩn tiếp xúc với chuyện hồn phách này nọ, hắn đang nhớ lại tình hình của nhóc con, thì đột nhiên bị Thẩm Tri Huyền túm tay áo, hắn thoáng hoàn hồn, nghi hoặc nghiêng đầu "Hả?" một tiếng.
Thẩm Tri Huyền tràn đầy hứng thú: "Âm tu đó... Nhìn thấy không, đệ cảm thấy thế nào?"
Yến Cẩn hơi sửng sốt, cẩn thận nhớ lại, cân nhắc từng câu từng chữ: "Trẻ con khi chấn kinh thì dễ mất hồn, khiến hành vi trở nên khác thường. Trước tiên thì âm tu đó định hồn, sau đó lại tìm hồn, có thể giảm thương tổn cho đứa nhỏ đến mức thấp nhất."
Thẩm Tri Huyền: "???"
Cái y hỏi là dung mạo khí chất của âm tu thế nào, nhìn có vừa mắt hay không, chứ có hỏi đứa nhỏ bị mất hồn đâu!
Thẩm Tri Huyền nhìn vẻ mặt không có suy nghĩ gì khác của Yến Cẩn, trong lòng biết hắn thật sự không chú ý tới cái khác, thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lướt qua khúc nhạc đệm ngắn ngủi này: "Quên đi, đi thôi, đi tìm gì đó ăn đi."
Đứa nhỏ bị mất hồn phách đã có âm tu xử lí, Thẩm Tri Huyền đói bụng, cũng lười đi xem náo nhiệt, kéo Yến Cẩn ngồi xuống một quán cơm chưa đóng cửa.
Trong quán cơm có một mùi hương thoang thoảng, Thẩm Tri Huyền ngửi thấy đây là hương thơm chỉ có hạt sen mới có, nhất thời thèm nhỏ dãi, nói: "Món gì có hạt sen vậy? Mùi thơm quá."
"Là chè hạt sen với bánh hạt sen mà Thường đại ca làm." Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi bước ra, đi tới trước bàn mà hai người vừa dừng lại, thành thục báo tên mấy món ăn: "Quán sắp đóng cửa, còn thừa lại vài món, hai vị có muốn dùng không?"
Yến Cẩn vẫn không nói chuyện như mọi khi, Thẩm Tri Huyền nghe xong cũng không có ý kiến gì, gật đầu, nói: "Chè hạt sen với bánh hạt sen, mỗi thứ một phần."
"Được!" Thiếu niên đồng ý, xoay người ra sau bếp, chỉ lát sau đã bưng đồ ăn lên.
Lúc này đi sau hắn còn có một nam nhân cao lớn cường tráng, nhìn cũng hai lăm hai sáu, trên tay có dính bột mì.
Thiếu niên cười cười với hai người: "Đây là đầu bếp nhà chúng tôi, Thường đại ca." Hắn dọn đồ ăn xong, vừa quen thuộc lại thân mật nhìn nam nhân bên cạnh một cái, "Thường đại ca lại muốn hỏi bọn tung tích của A Liên sao?"
Nam nhân cười cười, sau đó chào hỏi hai người, ngượng ngùng nói: "Bánh hạt sen vẫn còn đang chưng, phải một lát nữa mới mang lên được."
Dừng một chút, nam nhân lại do dự hỏi: "Mạo muội hỏi một chút, hai vị khách nhân... đến từ đâu?"
Thẩm Tri Huyền nhướng mày, không nói cụ thể, chỉ nói: "Đến từ phía Bắc, muốn đến phía Nam."
Ánh mắt nam nhân sáng ngời, dường như có hơi kích động, đáy mắt lóe lên tia mong đợi, "Vậy trên đường đi, hai vị có gặp thiếu niên nào tên A Liên không? Cao như thế này, gầy như thế này..."
Hắn khoa tay múa chân một lúc, Thẩm Tri Huyền lắc đầu, "Chưa từng."
Ánh mắt nam nhân lại ảm đạm, gian nan nở nụ cười, khom lưng cảm tạ hai người, xoay người ra sau bếp.
Thiếu niên đi ra với nam nhân, không đi vào chung với hắn, chỉ đứng một chỗ, nhìn nam nhân lần nữa thất vọng rời đi, cắn cắn môi, một lát sau mới đi vào.
Trong lơ đãng, Thẩm Tri Huyền thoáng thấy bóng dáng của hắn, nhận ra vài phần cô đơn cùng khổ sở.
Có điều đó là chuyện của người ta, Thẩm Tri Huyền đang đói bụng nên không có tâm tư để ý nhiều như vậy, đang định lấy đũa, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng gọi "Chủ quán" rất dịu dàng.
—— Là giọng của âm tu kia.
Thẩm Tri Huyền vừa quay đầu nhìn, thì quả nhiên, đúng là âm tu vừa giúp đứa nhỏ tìm hồn, chậm rãi đi vào, khí chất dịu dàng động lòng người.
Trời bên ngoài đã tối đen, ánh nến trong phòng cũng không quá sáng, Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn ngồi ở một góc, có lẽ nàng không nhìn thấy, tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống.
Sau đó khí chất dịu dàng chợt tắt, nàng vén váy lên, mạnh mẽ cả đoán ngồi xuống ghế đẩu, hào phóng duỗi lưng, lại gọi: "Có ai không?"
Không có khí chất đoan trang thanh tú khi đối mặt với phụ nhân và đứa nhỏ như vừa rồi, chỉ có một tiếng "Này" đầy thẳng thắn hoạt bát.
Thiếu niên ở bên trong đáp "Tới đây", vội vàng đi ra, thấy âm tu, có hơi ngại ngùng: "Khách nhân, quán chúng tôi hết đồ ăn rồi, sợ là không thể phục vụ ngài được."
Âm tu thất vọng "Hả?" một tiếng, hỏi: "Không còn chút gì luôn sao?"
Thiếu niên gật đầu xin lỗi, vốn dĩ bọn họ sắp đóng cửa, đồ ăn còn dư lại đều mang lên cho hai vị khách vừa rồi, bây giờ trừ một lồng bánh hạt sen ra, thì không còn gì khác.
Khóe mắt Thẩm Tri Huyền thoáng thấy Yến Cẩn cũng đang trầm mặc nhìn âm tu, trong lòng khẽ động, gác đũa xuống, giơ tay gõ gõ bàn, phát ra tiếng động, mới gọi: "Đoạn cô nương."
—— À, là hai người thường mà nàng vừa gặp.
Nàng thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng, thả lỏng dáng vẻ đoan trang, đáp một tiếng "Ơi", "Hai người là..."
Thẩm Tri Huyền nghĩ tới Yến Cẩn, cố ý muốn hỏi thăm gia thế của nàng, mỉm cười mời: "Đoạn cô nương, đồ ăn của chúng tôi còn chưa lên, nếu cô nương không ngại, thì có thể xin vị tiểu ca này một đôi chén đũa..."
Theo lý mà nói, nữ tiên tu trong người có tu vi, lúc gặp phải người lạ thì ít nhiều cũng sẽ do dự đôi chút.
Nhưng không biết có phải là do vị âm tu này quá đói bụng nên gan cũng lớn hơn, hay là do vầng sáng vai chính của Yến Cẩn bắt đầu hoạt động, hấp dẫn nàng. Nói tóm lại, nàng nghe xong thì chỉ dừng lại một lát, sảng khoái đứng dậy, nở nụ cười xinh đẹp: "Nếu đã như vậy, thì làm phiền rồi."
———
Tác giả có chuyện muốn nói: Đồ đệ trưởng thành rồi, lặng lẽ quan tâm đồ tức [3] đi thôi.
[3] 徒媳: Đồ tức, vợ của đồ đệ.