Quả nhiên như Thẩm Tri Huyền đoán, chuyện Tàng Kiếm Các cuối cùng cũng chỉ giải quyết qua loa cho xong. [1]
[1] Ở đây raw là 不了了之 (Bất liếu liêu chi), nghĩa là giải quyết qua loa cho xong chuyện, cho qua cho xong (Ý chỉ việc nên làm mà vẫn chưa làm xong, gác qua một bên không màng đến rồi cho là xong chuyện): Thái độ vô trách nhiệm, bất cần, sống chết mặc bay.
Yến Cẩn vẫn cõng nồi, vẫn oan ức như cũ, thậm chí Thẩm Tri Huyền còn bị nhóm tiểu đệ tử phía dưới chỉ trích.
Có lẽ Tống Mính cũng điều này biết, nhưng hắn lại vờ như không biết, thậm chí còn cố ý dung túng.
Thẩm Tri Huyền từng vô số lần đứng trước mặt mọi người cãi lại hắn, không cho hắn chút mặt mũi nào, nhưng đủ loại nguyên nhân gây trở ngại, Tống Mính chỉ có thể lựa chọn nhường nhịn, sớm đã tức sôi ruột. Tuy chuyện này không thể dao động địa vị Thẩm Tri Huyền, nhưng làm cho y ghê tởm một chút cũng không sao.
Vậy nên nhóm tiểu đệ tử càng bàn luận thì càng hăng hái, loại đồn đoán kì quái nào cũng có.
“Hình như dạo gần đây Thẩm trưởng lão rất thích Yến sư huynh.”
“Ta cũng nghe nói, Thẩm trưởng lão tự mình đón người lên đỉnh núi, cho hắn ở cạnh phòng của Thẩm trưởng lão nữa.”
“Vậy chẳng phải là cuối cùng Yến sư huynh cũng hết khổ, một bước lên trời rồi sao?”
Đệ tử bình thường không thể trực tiếp gọi Thẩm Tri Huyền là sư tôn, vậy mà gọi Yến sư huynh đến là thân thiết, giống như nói xấu sau lưng Yến Cẩn rồi gây khó dễ cho hắn không phải là họ vậy.
“Ta thấy tám phần là đúng. Lại nói, hình như Nghiêm sư huynh lâu rồi chưa lên đỉnh núi đó.”
“Thẩm trưởng lão bảo hắn không cần vấn an mỗi ngày, mà hình như cũng lâu rồi chưa đích thân hướng dẫn kiếm pháp cho huynh ấy.”
“A? Thì ra đây là nguyên nhân. Ta đã nói rồi...”
“Được rồi, các ngươi nói nhỏ chút. Coi chừng Nghiêm sư huynh đang ở gần đây đấy.”
Có người lên cao, thì đương nhiên sẽ có người bị dẫm xuống. Trên đời này có không ít người gió chiều nào theo chiều ấy, ngày xưa đám tiểu đệ tử thổi phồng (tâng bốc) Nghiêm Thâm như thế nào, thì bây giờ lại biểu lộ “Thiện ý” với Yến Cẩn như thế nấy.
Nghiêm Thâm đứng sau bóng cây, nhìn nhóm tiểu đệ tử vừa đi vừa nói, rất nhanh đã mất dạng, sắc mặt đen như đáy nồi, khí chất vui vẻ sáng sủa trước đó hoàn toàn biến mất, tay khẽ dùng lực, trên thân cây rắn chắc lập tức xuất hiện năm dấu tay.
Yến, Cẩn!
Hắn nghiến răng nghiến lợi lặp đi lặp lại cái tên này, cảm xúc âm u như nấm độc len lỏi tới từng ngõ ngách.
Không biết là qua bao lâu, hắn bỗng nhiên phất tay áo, cũng không quay đầu lại mà đi tới một hướng nào đó.
—— Đây không phải đường trở về phòng của hắn, cũng không phải đường đi tới Luyện Kiếm Trường, cũng không phải là đường đến bất cứ nơi nào mà hắn nên đi.
......
Trung tâm của sự việc - Thẩm Tri Huyền rất bình tĩnh, y không để ý đến mấy lời bàn tán về mình, điều làm y lo lắng chính là, chuyện này có thể làm trái tim nhỏ nhắn li ti trăm lỗ của Yến Cẩn thủng thêm hai lỗ nữa.
Thẩm Tri Huyền bắt đầu dốc sức dỗ người.
Nhưng Yến Cẩn lại rất đề phòng y, mỗi lần y vừa xuất hiện thì y như rằng khí thế của thiếu niên trong nháy mắt sẽ trở nên căng thẳng, tinh thần cũng căng cứng, như dây cung căng tới cực hạn, chỉ cần chạm vào một cái là đứt đoạn ngay lập tức.
Thẩm Tri Huyền cảm thấy địa vị của y trong lòng của Yến Cẩn có lẽ còn không bằng cỏ nhỏ có tâm làm phản kia nữa!
Ít nhất là sau vài lần bị Yến Cẩn đánh bay, bây giờ cuối cùng nó cũng được phép túm lấy tay áo hắn chơi đánh đu.
Thẩm Tri Huyền quyết định sử dụng chiến thuật quanh co, chiến lược lôi kéo.
Dù sao cũng là hài tử 15 -16 tuổi mà, dù có trưởng thành sớm thì tim nhất định sẽ có một chút mềm mại đáng yêu!
Thẩm Tri Huyền đến ngón tay trong phòng.
Mấy ngày gần đây tứ trưởng lão mới luyện ra một lò đan dược có thể tẩy linh căn, trong Tông môn gần đây cũng có một lượng vải vóc chất lượng thượng thừa dùng để dệt vân (mây) cẩm (gấm), nghe nói đầu bếp Ngũ Phong vừa học được một món mới...
Thâm trưởng lão không thiếu tiền vung tay, mua mua mua! Làm làm làm! Ăn ăn ăn!
Tiểu đệ tử Minh Ý nhận lệnh đi cất một bao linh thạch cung kính đóng cửa lui ra, trước khỏi rời đi còn lén nhìn Yến Cẩn đang luyện kiếm trong sân.
Đúng lúc Yến Cẩn luyện xong chiêu cuối cùng, thu kiếm xoay người, nhận thấy có ánh mắt nhìn mình thì bĩnh tình nhìn lại.
“Chào Yến sư huynh!” Minh Ý bị hắn nhìn một cái mà giật mình, vô thức đứng nghiêm, chào hỏi.
Hắn là một trong hai đệ tử vừa nhập môn bị Thẩm Tri Huyền xách lên đây để dọn phòng cho Yến Cẩn, đệ tử còn lại tên là Minh Lê. Đại khái là tay chân nhanh nhẹn lọt vào mắt xanh của Thẩm Tri Huyền, nên hai người được đặc cách trở thành đệ tử phổ thông (bình thường) dưới danh nghĩa của Ngũ Phong, lâu lâu sẽ bị Thẩm Tri Huyền sai vặt một chút.
Sau khi hai tiểu đệ tử này xuống núi, đã không tiếc mà dâng lên tiền tiêu vặt và đồ ăn vặt của mình cho các sư huynh sư tỷ, chỉ để hỏi quan hệ của Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn rốt cuộc là như thế nào.
Sau đó bọn họ ngu luôn.
Quan hệ của Thẩm trưởng lão và Yến sư huynh thật ra không tốt?
Yến sư huynh bị thương nặng như vậy là do Thẩm trưởng lão đánh?
Đệ tử thân truyền mà Thẩm trưởng lão thích nhất là Nghiêm Thâm sư huynh?
Không đúng, bọn họ cảm thấy quan hệ của Thẩm trưởng lão và Yến sư huynh rõ ràng không tệ mà!
Về phần Nghiêm Thâm sư huynh... Tuy bọn họ vừa tới đây không lâu, cũng chưa tiếp xúc nhiều với Nghiêm sư huynh, nhưng mỗi ngày họ đều thấy Thẩm trưởng lão.
Nhìn thái độ của Thẩm trưởng lão, rõ ràng là coi trọng Yến sư huynh, mỗi ngày đều tặng bao nhiêu là đồ cho Yến sư huynh, trái cây thì muốn loại thơm ngon nhất, rau dưa thì muốn loại mới nhất, thịt thì cũng là chất lượng tốt nhất, đến cả màn thầu (bánh bao) cũng được dặn phải nặn muôn hình vạn trạng, vừa mềm lại vừa thơm nữa.
Nghe nói đó là để Yến sư huynh ngon mắt rồi ăn nhiều hơn mấy cái.
Đệ tử nào cũng nói Thẩm trưởng lão âm tình bất định không dễ chọc, nhưng bọn họ lại cảm thấy, Thẩm trưởng lão rất... Đáng yêu.
Hắn cũng muốn làm đệ tử thân truyền, cũng muốn ăn màn thầu nhỏ hình heo con, đúng lúc hắn là heo đây này [2]! Minh Ý ôm một bao linh thạch ngoan ngoãn đứng trước mặt Yến Cẩn, đáng tiếc tư chất tư chất của hắn bình thường, có Yến sư huynh như ngọc sáng ở phía trước, Thẩm trưởng lão nhất định sẽ chướng mắt hắn, còn không bằng tạo quan hệ tốt với Yến sư huynh nữa!
[2] Tui chưa thấy ai tự nhận mình là heo bao giờ =)), chắc ở đây ý là tuổi heo:v
Lỡ đâu khi nào Yến sư huynh cao hứng, sẽ cho hắn một cái màn thầu hình heo con thì sao!
“Yến sư huynh muốn uống nước ạ?”
Yến Cẩn lắc đầu, lạnh nhạt cảm ơn, ánh mắt lướt qua linh thạch trong ngực hắn rồi nhanh chóng thu lại, chuyên tâm rũ mắt xem kiếm trong tay.
Minh Ý nhân tiện nói “Tạm biệt”, vui sướng rời đi.
Hắn vừa đi, bốn phía liền yên tĩnh trở lại. Cỏ nhỏ đi ngủ, hiếm khi không ầm ĩ, Yến Cẩn cầm kiếm trong tay, đáy mắt không rõ cảm xúc.
Thời gian xảy ra sự kiện kia sắp tới rồi, không còn xa nữa.
Nhưng Thẩm Tri Huyền hôm nay và Thẩm Tri Huyền trong trí nhớ kiếp trước của hắn không giống nhau, bộ dáng sư tôn mặc bạch y luân phiên xuất hiện trong đầu, hắn ngày đêm suy nghĩ, sợ hãi vì hoàn toàn không đoán được Thẩm Tri Huyền muốn làm gì.
Mấy ngày nay hắn sống ở đây không khác gì bị dày vò, nhắm mắt mở mắt đều là một mảng đỏ thẳm, chóp mũi phảng phất mùi máu tanh, ngay cả lúc ngủ cũng đều mơ thấy đôi tay đầy máu của Thẩm Tri Huyền, hững hờ nắm lấy cổ tay hắn.
Dường như đau đớn từ linh căn bắt đầu lan ra, thần trí của Yến Cẩn thoáng chốc đã tan rã, chuôi kiếm trên tay đột nhiên dùng sức, khí lực rất lớn, lớn đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Trường kiếm rời vỏ mang theo ánh sáng lạnh lẽo.
Rõ ràng chỉ là thanh kiếm bình thường, kiếm hoa của Yến Cẩn run lên, vậy mà lại mang theo cảm giác lạnh thấu xương, khí thế khác hoàn toàn với mấy lần luyện kiếm trước đây.
Con ngươi của hắn nổi lên một tầng đỏ nhạt, nhìn cái gì cũng ra màu máu, màu sắc lạnh lùng tàn nhẫn này làm từng dây thần kinh của Yến Cẩn đau đớn.
Bốn phương tám hướng đều phảng phất bóng dáng của Thẩm Tri Huyền, hắn thở hổn hển, ra tay như đuốc, kiếm sáng quỷ mị, như điên mà đâm vào từng ảo ảnh.
Chiêu kiếm vừa ra, mũi kiếm run rẩy, âm thanh như tiếng quạ kêu đêm không trăng lạnh lẽo, ánh kiếm cắt qua lá khô, cuốn lên một mảng tiêu điều.
Nhưng ảo ảnh như là vô tận, vừa nát lại xuất hiện, đúng là chém không hết mà giết cũng không xong.
Cuối cùng Yến Cẩn cũng chỉ là thiếu niên 16 tuổi, thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, dáng người thon gầy, thời gian rồi lại vừa bị thương nặng xong, không chịu nổi chiêu kiếm bá đạo như thế, chưa đầy một lát đã kiệt sức —— Nhưng hắn không dừng lại được.
Có âm thanh gì đó quanh quẩn trong đầu hắn, mê hoặc, muốn kéo chút lí trí còn sót lại của hắn xuống vực sâu.
“Giết hắn... Giết tất cả đi... Rồi sẽ không còn thứ gì có thể sỉ nhục ngươi nữa, sẽ không còn thứ gì có thể cản trở ngươi nữa...”
Máu trong cơ thể điên cuồng sục sôi, linh lực trong linh căn va chạm kịch liệt, bởi vì quá dữ dội, linh căn yếu ớt chịu không nổi, mơ hồ có vết nứt vỡ vụn.
“Ong!”
Vào lúc Yến Cẩn sắp không chịu nổi nữa, một thanh trường kiếm khác rời vỏ, như trăng sáng xuyên mây xuất hiện, ánh kiếm ôn hòa phá vỡ hỗn độn, vững vàng giữ lấy trường kiếm hắn vung ra.
“A Cẩn!”
Kiếm ý nhu hòa mềm mại dễ dàng hóa giải chiêu kiếm tàn độc, có tiếng gọi nôn nóng từ xa truyền tới, Yến Cẩn theo bản năng nhìn về phía âm thanh đó, con ngươi yêu diễm gần như màu đỏ đậm tan biến đôi chút.
“Tỉnh! A Cẩn, tỉnh dậy!”
Lại một tiếng gọi nữa.
Từ trước tới giờ chưa từng có người nào dùng thanh âm nôn nóng lo lăng kêu Yến Cẩn như vậy dường như coi hắn là trân bảo, sẽ đau lòng sẽ khóc nếu có ai chạm vào hắn.
Thứ hắn nghe thấy từ trước tới giờ đều là lăng mạ, trào phúng, đàm tiếu cùng tiếng cười thanh thúy với gai nhọn vô hình.
Ban đầu hắn không đề phòng, bị đâm đến mức tim ướt đẫm cả máu, sau này hắn học được cách xây tường cao thờ ơ để đấy, nhốt mình bên trong, sẽ không dễ bị thương như vậy nữa.
Yến Cẩn ngơ ngẩn đứng nhìn, ánh mắt có chút tan rã, Thẩm Tri Huyền không phân biệt được hắn đang nhìn mình hay chỉ đang nhìn về phía hướng này, nhất thời chần chừ không cử động, thử gọi một tiếng:“A Cẩn?”
Một tiếng gọi này, màu đỏ quỷ dị trong đáy mắt Yến Cẩn dần rút lui, trường kiếm trong ngay lập tức rơi xuống đất, mi tâm của hắn co lại, nặng nề ho ra một ngụm máu, dưới chân mềm nhũn, lảo đảo ngã về phía trước.
Thẩm Tri Huyền giật mình, không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức vung tay cắm kiếm của mình xuống đất, vội vàng bước lên một bước, ôm thiếu niên kiệt sức vào lòng, vỗ lưng an ủi:“Không sao đâu, không sao...”
Yến Cẩn nằm trong lòng ngực của y, vẫn không nhúc nhích, như thể hắn đã hôn mê, nhưng Thẩm Tri Huyền biết hắn không ngất, không chỉ không có mà còn đang dần dần thanh tỉnh.
Bởi vì cảm giác cực kì phòng bị đó... Lại xuất hiện rồi.
Thẩm Tri Huyền buông tay trước khi đối phương duỗi tay đẩy y ra, đứng dậy, nhặt trường kiếm của Yến Cẩn lên.
Đây chỉ là một thanh kiếm bình thường, vẫn thường cho đệ tử phổ thông (bình thường) sử dụng, Yến Cẩn không được coi trọng, thân là đồ đệ thân truyền mà đến một thanh trường kiếm tử tế cũng không có.
Thẩm Tri Huyền vừa thổn thức trong lòng một tiếng, thanh kiếm vừa rồi bị Yến Cẩn sử dụng quá độ, lại bị Thẩm Tri Huyền dùng trường kiếm của mình chắn một chiêu, cuối cùng vinh quang hi sinh, loảng xoảng vỡ thành mấy khúc, rớt xuống đất.
Thẩm Tri Huyền:“.....”
Y như không có chuyện gì mà ho nhẹ một tiếng, lảng sang chuyện khác:“Chiêu kiếm ngươi vừa dùng tên là gì?”
Chiêu vừa rồi quá ác, vừa nhìn đã biết không phải kiếm pháp của Thanh Vân Tông. Tới kiếm cũng không chịu nổi sự hung ác của nó, không biết là Yến Cẩn học từ đâu.
Nhưng vấn đề này Yến Cẩn cũng không biết, hắn vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ chuyện vừa rồi.
Chuyện phát sinh vừa rồi đột ngột mà quái dị, dường như hắn mất khống chế, nhiêu cảm xúc xa lạ dâng lên trong lòng, không tự chủ mà vung kiếm.
Giọng nói thần bí khàn khàn đó...
Giết ai? Giọng nói đó, kêu hắn giết ai?
Là Thẩm Tri Huyền? Hay là tất cả những người từng sỉ nhục hắn?
Yến Cẩn liên tục nhớ lại giọng nói kia, càng nghĩ tới đầu óc càng hỗn loạn, mê mang, trong lòng trào dâng cảm giác tuyệt vọng, dường như là chính linh hồn của hắn đang gào thét từ sâu trong nội tâm.
—— Không thể!
—— không thể giết hắn!
—— Không!
Tuyệt vọng tới mức suy sụp, mỗi một chữ khóc ra đều là máu.
Yến Cẩn đột nhiên giật mình một cái, tay nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay chọc mạnh vào lòng bàn tay, chút đau nhức giúp hắn lấy lại tinh thần, nghe Thẩm Tri Huyền hỏi, mặt trắng bệch lắc đầu, không nói tiếng nào.
Thấy hắn không muốn trả lời, Thẩm Tri Huyền cũng không có ý ép hỏi, chỉ cho là kiếm pháp mà Yến Cẩn tự nghĩ ra, dù sao cũng là nhân vật chính, cho dù có khai sơn lập phái cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Thẩm Tri Huyền thở dài, tiện tay ném chuôi kiếm, xoay người thu Sương Hồi kiếm của mình về, “Kiếm này không dùng được, sau này ta sẽ tìm một cái tốt hơn cho ngươi.”
Y lặng lẽ lập mưu, xoay người rời đi, không để ý đến đáy mắt của Yến Cẩn lộ ra một tia mê mang yếu ớt.
- ------
PTBH: Lấy bìa gốc luôn cho rồi, bìa tui làm nhìn ghê quá =)))