Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 41: Chương 41: Ngư Ngư




Một người một cá đối diện hồi lâu, đôi bên rơi vào mờ mịt.

Một lát sau, Tiểu Lam Ngư rút đuôi ra, nhảy ra xa một chút, lại nói: “Qua bên kia chơi đi, không được qua đây chạm vào ta nữa.”

Đứa nhỏ không biết làm sao mà nhìn xung quanh, mới phát hiện là cá đang nói chuyện, nó nói lắp: “Nhưng, nhưng mà, Ngư Ngư không có nước, sẽ chết.”

A thúc nhà bên sau khi đánh cá trở về, từng tiếc nuối ném mấy con cá ra bờ cát, nói “Mấy con cá không có nước nhanh chết này, không tươi gì hết, vô dụng“.

Mấy con cá đó rất đẹp, sau khi a thúc rời đi thì đứa nhỏ có lén ra xem, cơ thể lạnh ngắt của chúng nằm trên cát, không thể cử động, cũng không thể nhả bong bóng.

Một làn sóng ập đến, vĩnh viễn nuốt chúng nó xuống đáy biển.

“Mau trở về nước đi...” Đứa nhỏ dùng tay bắt Tiểu Lam Ngư, Tiểu Lam Ngư nhanh nhẹn giãy đành đạch, không muốn cho nó chạm vào, đứa nhỏ gấp đến độ đỏ cả hốc mắt, nức nở: “Không có nước, ngươi sẽ chết mất...”

Khi nước mắt của nó rơi xuống, Tiểu Lam Ngư ngừng giãy. Đứa nhỏ rưng rưng nước mắt, vậy mà cũng có thể chuẩn xác bắt cá lên, cẩn thận giữ cá.

Vì thế nước mắt của nó rơi lên người Tiểu Lam Ngư, âm ấm.

Tiểu Lam Ngư ngoan ngoãn để đứa nhỏ thả cá vào nước, sóng đánh vào đây, y bơi lên phía trước, nhưng không bị sóng cuốn đi, y hỏi: “Cá không có nước sẽ chết, vậy ngươi có biết người rơi xuống nước sẽ chết đuối không?”

Đứa nhỏ ngồi xổm xuống, nó cực kỳ thích con cá xinh đẹp này, Ngư Ngư không bơi mất, nó liền trông mong nhìn cá, cũng không bỏ đi được. Nghe thấy y hỏi, nó vất vả nghĩ, do dự nói: “Hình như... biết...”

Không lâu trước đây, a thẩm và a thúc nhà bên đã khóc cạnh bờ biển rất lâu, dọa đám trẻ không dám ra ngoài chơi đùa, chỉ dám trốn xa xa, mặc cho gió biển thổi đôi câu lời nói vào tai nó.

“Có bao nhiêu là người, sao con lại là người chết đuối chứ...”

Thằng nhóc từng lấy đá ném vào đầu nó, cả người ướt đẫm, dính đầy cát, lạnh ngắt nằm trên cát, như cá chết mà nó từng thấy, vừa không cử động vừa không thở.

Vì thế nó hiểu được đạo lí, ngươi rơi xuống nước, sẽ chết đuối.

Nên cho dù nó có thích đợi ở bờ biển, cũng không dám xuống nước quá xa, nó là đứa ngốc không ai thích, rớt xuống nước, sẽ không có ai cứu nó hết.

Thấy đứa nhỏ gật đầu, Tiểu Lam Ngư lắc lắc đuôi, cũng không biết là y làm gì, mà ở nơi xa bỗng nhiên vỗ lên sóng lớn, chớp mắt đã ập lên bờ, đứa nhỏ không kịp đề phòng bị sóng cuốn xuống nước.

Vùa xuống nước, đứa nhỏ bắt đầu hoảng sợ, nó chưa từng thấy sóng nào lớn như vậy, cũng chưa từng xuống nước sâu đến thế, nó tuyệt vọng nghĩ, nó sắp chết đuối rồi! Cũng không biết là nó sẽ bị cuốn xuống đáy biển, hay là được sóng tiễn lên bờ...

Mãi mà không thấy đau đớn trong tưởng tượng xuất hiện, nó lo sợ mở mắt, thì phát hiện bản thân mình đang ngồi trong một quả bóng trong suốt, ngoài quả bóng là nước biển, trong quả bóng là không khí sạch sẽ.

Tiểu Lam Ngư bơi qua bơi lại bên người nó, thấy nó hồi phục lại tinh thần, thì vẫy vẫy đuôi, nói: “Đừng sợ.”

Giọng của Ngư Ngư rất êm tai, còn rất dịu dàng. Đứa nhỏ được y trấn an, cẩn thận chạm vào quả cầu lớn bao lấy nó, ấm áp, mềm mại, ngón tay chọc một cái, đầu ngón tay sẽ lồi ra ngoài một ít.

Nó sợ chọc thủng quả bóng này, nên vội vàng thu tay lại, ngoan ngoãn ngồi ôm đầu gối, tầm mắt nhìn theo Tiểu Lam Ngư đang bơi qua bơi lại.

Mãi đến khi Tiểu Lam Ngư dừng lại, bảo nó nhìn xung quanh, nó mới bất tri bất giác phát hiện, đã bay xuống rất sâu dưới đáy biển.

Rất nhiều loài cá xinh đẹp bơi qua bơi lại, còn có rất nhiều tôm tép của nhỏ, nhàn nhã bơi trong nước, đây là cảnh tượng mà nó chưa bao giờ thấy.

Nhất thời đứa nhỏ quên cả sợ, hai mắt mở to không chớp, kinh ngạc la lên: “Ngư Ngư, Ngư Ngư!”

Tiểu Lam Ngư chỉ cho rằng nó đang kinh ngạc kêu những con cá đó, nên không đáp lời, vui vẻ thoải mái đuổi theo đuôi của mình.

Nhưng đứa nhỏ vẫn cứ kêu, nó bật cười, kêu Tiểu Lam Ngư: “Ngư Ngư! Ngư Ngư! Vẫn là Ngư Ngư đẹp nhất!”

Động tác của Tiểu Lam Ngư dừng lại, bơi đến cạnh đứa nhỏ, nhìn vẻ mặt ngây ngô của nó, vậy mà lại cảm thấy có chút thú vị.

“Thú vị không?”

“Thú, thú vị lắm!”

“Vui không?”

“Vui, rất vui!”

Nói lắp cũng không cản được niềm vui sướng của nó.

Thẩm Tri Huyền bên ngoài huyễn tượng, lấy thân phận người xem, nhìn Tiểu lam Ngư đưa đứa nhỏ dạo chơi dưới đáy biển một ngày, sau đó mang nó về đất liền, hỏi: “Đã hiểu chưa?”

Đứa nhỏ còn hưng phấn chưa kịp lấy lại tinh thần, mờ mịt “Hả?” một tiếng.

Tiểu Lam Ngư hướng dẫn từng bước: “Ngươi xem, ngươi rơi xuống nước, có chết đuối không?”

Đứa nhỏ nghĩ nghĩ: “Không có.”

Tiểu Lam Ngư liền lết luận: “Ngươi rớt xuống nước, không có chết đuối, cho nên ta lên bờ phơi nắng, cũng sẽ không chết.”

Lời này khiến đứa nhỏ mơ hồ, ngón tay nó xoắn vào nhau, dùng sức rối rắm, rối rắm hồi lâu, vậy mà nó cảm thấy cũng có hơi có lý.

Vì thế sau khi tiếp nhận sự ngụy biện này, nó nhỏ giọng hỏi: “Ngư Ngư, hôm nay Ngư Ngư có vui không?”

Những đứa trẻ khác sau khi chơi đùa, đều sẽ hỏi nhau câu này, nếu mọi người đều trả lời là rất vui, vậy thì có nghĩa là hôm sau có thể cùng nhau chơi tiếp.

Đứa nhỏ trông mong nhìn Tiểu Lam Ngư.

Tiểu Lam Ngư không biết nhiều như vậy, y dùng đuôi vỗ nước, bắn lên rất nhiều bọt nước, không chút để ý nói: “Cũng được.”

Đây không phải là đáp án đứa nhỏ muốn, nó bẹp miệng, có hơi thất vọng, nhưng càng sợ hãi: “Vậy, vậy ngày mai Ngư Ngư có tới nữa không?”

Nó nghiêm túc lại khẩn trương nói: “Ngày mai ngươi tới, ta, ta sẽ dỗ ngươi vui.”

Tiểu Lam Ngư lần đâu nghe thấy lời này, hứng thú hỏi: “Ngươi không có bạn à? Sao lại muốn chơi với một con cá chứ?”

“Không có, ta, ta là một đứa ngốc, không thể, không thể chơi với bọn họ được.”

“Ờ, đúng là ngươi ngốc thật, chỉ có ngươi là sẽ nói chuyện với một con cá thôi.”

Đứa nhỏ ngây ngô cười, người khác mắng nó ngốc, nó có thể nhận ra ác ý, nhưng Tiểu Lam Ngư nói nó ngốc, nó lại cảm thấy như được khen: “Ngươi, ngươi rất đẹp, như là bầu trời, như là biển khơi.”

Sống quá lâu, thấy quá nhiều, Tiểu Lam Ngư được nịnh hót vô số lần, trong đó không thiếu lời khen lưu loát thao thao bất tuyệt, nhưng chưa từng có ai dùng lời khen giản dị như vậy nói y đẹp.

Y cười rộ lên, không tỏ ý kiến gì, đuổi đứa nhỏ đi: “Được rồi, trời sắp tối rồi, ngươi mau về đi.”

Đứa nhỏ ngoan ngoãn trở về nhà, Tiểu Lam Ngư nghĩ nghĩ, không về biển cả, mà làm một thuật pháp ẩn thân mình, lén lút theo đứa nhỏ về nhà.

Đúng là đứa nhỏ không được ổn cho lắm. Lúc sinh ra, nó sốt cao, hỏng cả đầu óc, lúc đầu thì nó là con trai duy nhất trong nhà, nên còn có thể quan tâm chăm sóc, nhưng sau này đệ đệ muội muội của nó lớn lên trong khỏe mạnh, nó dần mất đi địa vị.

Tên của nó là gì vốn dĩ nó cũng đã quên mất, bây giờ mọi người... Bao gồm cha mẹ đệ muội của nó, tất cả đều gọi nó là đứa ngốc, dần dà, nó cũng cảm thấy mình đứa ngốc.

Người trong làng chài không ai thích đứa ngốc, mấy đứa trẻ cùng tuổi chịu ảnh hưởng của người lớn, cũng không thích nó, chưa bao giờ chủ động tìm chơi với nó, thậm chí còn muốn trêu chọc nó.

Nói là đứa ngốc, nhưng thật ra nó chỉ nói lắp với phản ứng có hơi trì độn, trí lực không bằng mấy đứa trẻ cùng tuổi, người có ác ý với nó, đương nhiên nó có thể nhận ra, dần dà, nó cũng không chơi cùng mấy đứa trẻ khác nữa, luôn một mình ngồi im trên bờ biển, ngồi là ngồi cả một ngày.

Sau khi nhìn nó cuộn người trong chăn ngủ say, Tiểu Lam Ngư thở dài một tiếng, yên lặng không tiếng động trở về biển.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Lam Ngư bơi lên bờ, y tới rất sớm, vốn định nhân lúc đứa nhỏ chưa tới, lên bờ phơi gió phơi nắng ngủ một lát, ai ngờ y vừa lên bờ, đã thấy có người ngồi xổm trông mong chờ cá.

Tiểu Lam Ngư: “......”

Y cam chịu số phận nhảy nhót tới trước mặt đứa nhỏ, đứa nhỏ vừa thấy y, hai mắt lập tức sáng ngời, nói: “Ta, hôm nay ta muốn làm cho ngươi vui! Ta chơi trò chơi, cho, cho ngươi xem!”

Nó lấy đồ luôn ôm trong ngực ra, nghiêm túc nói: “Ta chơi với Mộc Mộc! Chơi, chơi trốn tìm!”

Đó là một con rùa gỗ to bằng bàn tay, bởi vì đã lâu, nên chất lượng cũng không còn tốt, rách nát vô cùng, thiếu tay thiếu chân, nhưng đứa nhỏ cực kỳ quý trọng nó.

Tiểu Lam Ngư định cười nó một người một khúc gỗ thì chơi trốn tìm thế nào, nhưng nhớ lại cảnh tượng mà mình thấy tối qua, im lặng trong chớp mắt, vẫn là “Ừm” một tiếng.

Vì thế đứa nhỏ chôn con rùa đen gỗ vào một cái hố cát khá nông, sau đó chạy đi vài bước, đưa lưng về phía này, bịt mắt ngồi xổm xuống: “Nhanh nào nhanh nào, mau trốn nhanh nào...”

Nó học dáng vẻ khi chơi trốn tìm của những đứa trẻ khác, lắp bắp đếm đến mười, sau đó xoay người lại: “Mộc Mộc, ta, ta tới tìm người đây!”

Nó làm bộ làm tịch tìm khắp nơi, còn làm ra bộ dáng sốt ruột vì tìm không thấy, cuối cùng mới tìm thấy một cái đầu rùa đen trong hố cát cạn.

“Ngư Ngư, xem này!” Đứa nhỏ giơ rùa đen trong tay lên, ngây ngô cười: “Ta, ta tìm được rồi!”

Tiểu Lam Ngư nhìn nó khờ dại tự chơi tự vui, không nói gì, thương hại phun ra một bong bóng nhỏ, bong bóng nhỏ bay lên, bể ngay ở trán của đứa nhỏ, khiến nó cười ha ha.

Ngây ngô cười đủ rồi, đứa nhỏ ôm đầu rùa gỗ đen, bắt đầu nghiêm túc giải thích: “Ta, ta chỉ biết chơi trốn tìm. Ta chỉ chơi với mọi người, chơi với mọi người trò này, tuy rằng, tuy rằng mọi người không ai tìm thấy ta.”

Đúng là quỷ nhỏ đáng thương. Tiểu Lam Ngư nghĩ, ở một nơi nhiều trẻ con như vậy, chỉ với đứa nhỏ khờ dại này, làm gì không có ai tìm được chứ.

Chỉ là ghét nó, không muốn chơi với nó thôi.

Mắt đứa nhỏ trông mong nhìn y: “Ngư Ngư, Ngư Ngư có vui không?”

Tiểu Lam Ngư cười cười, nhẹ giọng nói: “Vui.”

Nghe y nói vậy, đứa nhỏ còn vui hơn lúc được khen, nó ôm chặt đầu rùa gỗ, nhỏ giọng nói: “Vậy, vậy ta cũng có chỗ hữu dụng rồi, ta, ta có thể dỗ Ngư Ngư cười. Ngư Ngư có thể, có thể vui mỗi ngày không?”

Lúc này Tiểu Lam Ngư không trả lời, chỉ nói: “Hôm nay ngươi làm ta vui, ta cũng muốn mang ngươi đi xem thứ vui ơi là vui.”

Thế là một người một cá lại dạo dưới đáy biển một vòng, trước khi chia tay, đứa nhỏ nhận lấy hai cái vỏ sò rất đẹp, vui như điên.

Nó lưu luyến không rời cáo biệt Tiểu Lam Ngư, trước khi đi còn cẩn thận ước định rằng ngày mai chơi tiếp, rồi lưu luyến rời đi.

Sau khi Tiểu Lam Ngư nhìn nó rời đi, phe phẩy đuôi, lần nữa bơi xuống biển sâu.

Những ngày bình yên cứ như vậy trôi qua, đến nỗi Tiểu Lam Ngư không chỗ ở nhất định đã quen chờ ở đây, mỗi ngày phơi năng đều bị một người đánh thức, quen với việc nhìn nhóc đầu đất một mình chơi trốn tìm, sau đó dẫn nó xuống đáy biển chơi.

Mãi đến một ngày nọ, Tiểu Lam Ngư bị ánh mặt trời chói chang giữa trưa đánh thức, y đột nhiên phát hiện, sáng hôm nay nhãi con không tới đây.

Sao lại thế này?

Y nghi hoặc giãy vài cái, lấy nước rửa sạch cát dính trên người, rửa rửa, thì nghe thấy mấy đứa nhóc cách đó không xa đang thảo luận gì đó.

“Biết gì chưa, đứa ngốc kia sắp chết rồi đó...”

“Mẹ ta nói nó không sống qua hôm nay, sốt cả tối hôm qua cơ mà!”

“Vậy thì vừa hay, lát nữa chúng ta lấy vỏ sò của nó đi, cũng không biết là nó lấy vỏ sò ở đâu mà đẹp quá trời, làm ta hâm mộ muốn chết!”

Tiểu Lam Ngư rầm một tiếng, nhảy ra khỏi nước, đồng thời bấm một pháp quyết ẩn thân, bay nhanh về hướng nhà của đứa nhóc kia.

Lúc rời đi còn tiện tay triệu ra một cơn sóng lớn, quật túi bụi vào đầu mấy đứa nhóc kia.

Ban ngày nhà của đứa nhỏ không có ai, đệ muội đều đi chơi với đồng bạn cùng tuổi, đàn ông ra ngoài đánh cá, phụ nữ qua nhà phụ nhân khác tán gẫu.

... Vậy mà lại không có ai để ý đến đứa nhỏ sốt cao thần trí không rõ đang thoi thóp.

Bạch quang hiện lên, dáng người cao gầy, nam nhân có gương mặt mỹ lệ không phân biệt được nam nữ cúi đầu nhìn đứa nhỏ đáng thương, đáy mắt màu xanh băng thở dài thương hại, cũng có bất đắc dĩ.

Không thể cứu vãn, không có thuốc nào chữa được.

... Khoan đã.

Vẻ mặt nam nhân khựng lại, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, y trầm ngâm trong nháy mắt, bàn tay hơi lạnh lướt qua cái trán nóng rực của đứa nhỏ, một tia linh lực mỏng như sợi tóc, khiến đứa nhỏ giữa ốm đau có được một tia tỉnh táo.

“Ta có thể cứu ngươi, nhưng cái giá là người mãi mãi không thể lớn lên được, ngươi đồng ý không?”

Ánh mắt xanh băng đó, đẹp như vảy cá của Tiểu Lam Ngư.

Đứa nhỏ mơ mơ màng màng nhìn đôi mắt ấy, gian nan lại kiên định, gật đầu.

Nam nhân hóa thành nguyên hình, mà nguyên hình của y cũng không phải là Tiểu Lam Ngư, mà là giao nhân có chiếc đuôi thon dài màu xanh băng, giữa muôn vàn chiếc vảy tìm được một chiếc hơi trắng, đặc biệt không giống vảy bình thường, nhẹ nhàng bẻ nửa nó xuống.

—— Vảy ngược của giao.

Rốt cuộc Thẩm Tri Huyền cũng thấy được vảy giao trong truyền thuyết, vật giúp người chết mọc lại thịt từ xương.

Đáng tiếc là ở đang trong huyễn tượng. Thẩm Tri Huyền duỗi tay chạm vào vảy giao, ngón tay xuyên qua huyễn tượng, không thể chạm vào. Y mím môi, chỉ có thể tiếp tục xem.

Vảy giao hóa thành một sợi khói nhẹ, bay vào miệng đứa nhỏ.

Đứa nhỏ hết bệnh rồi.

Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, cha mẹ của nó vừa cảm thấy kỳ dị lại cảm thấy thất vọng, có điều cũng không nói gì, chỉ tùy ý chăm sóc nó như trước.

Lần bệnh này như khúc nhạc đệm lật sang trang mới của cuộc đời đứa nhỏ, đứa nhỏ vẫn lặng yên sinh hoạt từ ngày sang ngày khác.

Nhưng Tiểu Lam Ngư biết, đây chỉ là biểu hiện giả dối.

Con người có sống chết, cho dù y là giao nhân (người cá) sống mấy vạn năm cũng không thể nào thay đổi được, giao nhân cứu người, khiến đứa nhỏ không cách nào trưởng thành được.

Mấy năm trôi qua, rồi lại mười mấy năm trôi qua, ánh mắt của người làng chài nhìn đứa nhỏ đã từ khinh thường biến thành sợ hãi.

Đến xưng hô cũng từ đứa ngốc trở thành quái vật.

Bị cha mẹ già nua và đệ đệ khỏe mạnh đuổi ra khỏi nhà, đứa nhỏ lo sợ không yên đứng trên bờ biển, tìm Tiểu Lam Ngư. Mười mấy năm trôi qua, tâm trí và tuổi của nó đều dừng lại, nó mơ hồ phát hiện bản thân mình không bình thường, nhưng nó cũng không biết phải làm sao.

Tiểu Lam Ngư lén bơi tới, thở dài.

Tiểu Lam Ngư bắt đầu biến thành người. Làm ra một căn nhà ở bờ biển, để cho đứa nhỏ ở.

“Lấy cho ngươi cái tên, hơn mười mấy năm mà vẫn gọi ngươi là đứa ngốc.” Tiểu Lam Ngư khom lưng xoa đầu xù xù của đứa nhỏ, nghĩ nghĩ, nói: “Vậy thì gọi là Tiểu Thập đi.”

Đứa nhỏ vui vẻ ôm lấy chân nam nhân, ừm ừm ừm gật đầu, mềm mại kêu: “Ngư Ngư! Ngư Ngư!”

Đứa nhỏ cứ như vậy định cư ở bờ biển, được Tiểu Lam Ngư chăm sóc. Người trong thôn thấy bọn họ là tránh xa, Tiểu Lam Ngư cũng không thèm để ý, Tiểu Thập muốn thứ gì, y đều có thể nghĩ cách có được.

Một người một cá cứ yên ổn sinh hoạt như vậy, mãi đến một ngày Ngư Ngư ôm về một nam nhân đang hôn mê.

Nhà gỗ nhỏ, Tiểu Lam Ngư thường ngày hóa thành người ngủ trên giường, gương mặt tiều tụy cũng không che được vẻ tuấn lãng, lẳng lặng nhắm mắt ngủ.

Tiểu Thập mờ mịt chọc tay y: “Ngư Ngư, đây là ai thế?”

Ngư Ngư hóa thành hình người tao nhã chống nạnh, không chút để ý nhìn tên quỷ đáng thương mà mình nhặt được: “Ai mà biết.”

Tiểu Thập nói: “Hắn còn chưa tỉnh nữa... Hắn ngâm trong nước lâu như vậy, có khi nào bị nước ngâm hư đầu óc rồi không.”

Ngư Ngư gật đầu: “Khờ dại thì vừa hay, vừa hay có thể làm bạn với ngươi mà.”

Ân Từ bị gia tộc tính kế thất bại thảm hại nên lưu lạc đến đây chưa kịp mở mắt, đã nghe thấy một lớn một nhỏ nghiêm túc thảo luận xem rốt cuộc đầu óc hắn có bị ngâm hỏng hay không.

Ân Từ: “.....”

Hắn gian nan mở mắt ra, nhận ra linh lực trong cơ thể tiêu tán không còn dù chỉ một chút, ngơ nhác nhìn nơi xa lạ người không quen, khàn giọng hỏi: “Ta còn sống à?”

Đương nhiên là hắn còn sống, hơn nữa một khoảng thời gian rất dài về sau, hắn còn sống trong vui sướng.

Thắng làm vua thua làm giặc, linh lực hắn bị phế, sớm đã không còn tư cách trở về tranh đoạt, lại trải qua lần bị tính kế này, hắn đã mất hết ý chí, liền dứt khoát ở lại làng chài nhỏ không biết tên này.

Ngư Ngư nhẹ nhàng thở phào, không chút khách khí phó thác trọng trách chăm sóc đứa nhỏ cho hắn, sau đó y trở về biển, bắt đầu làm một bé cá xanh xanh.

Về sau huyễn tượng, tựa như phim truyền hình tràn ngập máu chó, Thẩm Tri Huyền cứ như vậy nhìn Ân Từ dành thời gian ở chỗ này, nhìn ánh mắt hắn nhìn Ngư Ngư dần thay đổi.

Thở dài.

Hầy, Ân Từ gặp nạn đáng thương yêu mỹ nhân ngư cứu hắn rồi.

Quả nhiên, vào một đêm nào đó, Ân Từ sinh ra tình cảm khác với Ngư Ngư, nhân lúc Ngư Ngư hiếm khi ngủ lại nhà gỗ, rốt cuộc nhịn không được.

Hắn lén lút, trên gương mặt tuyệt sắc ấy, hôn xuống một nụ hôn nóng bỏng,

Sau đó hắn hốt hoảng, như chạy trốn, tông cửa chạy ra ngoài, đến quay đầu cũng không dám.

Vì thế hắn không biết, sau khi hắn rời đi, Ngư Ngư vốn dĩ đang ngủ say khẽ run hàng mi, mở mắt, màu xanh băng nơi đáy mắt, hiện lên vẻ thương hại quen thuộc.

Ngư Ngư phải đi.

Mặc kệ là Ân Từ hay Tiểu Thập, đều nghĩ rằng y đang tạm biệt, nhưng Ngư Ngư nói y muốn đi một nơi khác, có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Y vốn là một con cá tự do tự tại, không thuộc về bất cứ nơi nào.

Y nghĩ rất hay, Tiểu Thập đã có Ân Từ chăm sóc, bọn họ là người thường, thích hợp sinh hoạt với nhau hơn, còn y chỉ là một con cá không thuộc về nơi này, có được sinh mệnh lâu dài, vốn dĩ không nên trói buộc ở đây lâu như vậy.

Thế nên Ngư Ngư không chút nể tình rời đi.

Để rồi sau một khoảng thời gian dài kiềm chế, Ân Từ điên rồi.

Rốt cuộc cũng từng là tu sĩ, có rất nhiều cách tu luyện lại, nhưng Ân Từ không đi đường cũ, mà hắn chọn nhập ma.

Hắn mang Tiểu Thập đi rất nhiều vùng biển, tìm Tiểu Lam Ngư xinh đẹp kia, tìm nam nhân tinh xảo tuyệt sắc ấy, tìm rất nhiều năm.

Chấp niệm ngày càng sâu, sau khi nhập ma, hắn thường xuyên không thể điều khiển được cảm xúc của mình, dục vọng chiếm hữu bị phóng đại vô số lần, mắt hắn dần biến thành màu đỏ thẫm, có đôi khi Tiểu Thập cũng không dám nói chuyện với hắn.

Không biết là sau mấy năm, cuối cùng bọn họ cũng tìm được Ngư Ngư mà bọn họ ngày nhớ đêm mong.

Giao nhân hóa thành nguyên hình lười nhác tựa vào tảng đá nghỉ ngơi. Có tòa thành bùng nổ dịch bệnh, y tốn không ít tâm tư mới khiến bi kịch không xảy ra, bởi vì hao phí hơn phân nửa linh lực, y mệt mỏi khẽ khép mắt, đuôi cá thon dài xinh đẹp như có như không vỗ mặt nước.

Nam nhân đã nhập ma nhìn một màu xanh băng kia, con ngươi gần như nhỏ ra máu.

Hắn giơ tay, xòe năm ngón tay ra, một chiếc khóa hình vòng tinh xảo hiện ra, trên mặt khóa chi chít dày đặc phù văn, mỗi một đạo đều bám vào thuật pháp giam cầm.

Đuôi cá đột nhiên bị đâm, giao nhân đau đớn kịch liệt giãy đuôi, y cau mày thở hổn hển, chợt quay đầu lại, chạm phải đôi xích đồng (mắt đỏ) lạnh băng.

“Ta tìm được em rồi.” Nửa người nam nhân xích đồng ngâm trong nước, hoàn toàn khóa chặt chiếc đuôi xinh đẹp của y lại, khàn giọng nói.

Máu tươi từ đuôi cá chảy ra, nhuộm đỏ mặt biển.

Giao nhân thở hổn hển, ngực kịch liệt phập phồng, há miệng thở dốc, dừng như đang nói gì đó, nhưng Thẩm Tri Huyền không nghe được, tiếng kiếm phá khí truyền đến, huyễn tượng lập tức vỡ thành ngàn mảnh rồi biến mất, nam nhân, đuôi cá, vòng khóa, máu tươi, chợt tiêu tán không còn một mảnh, chỉ có một câu “Ta tìm được em rồi”, vẫn còn quanh quẩn bên tai y.

—— Không đúng!

Thẩm Tri Huyền sợ hãi giật mình, có người lặng yên không tiếng động đi tới phía sau y, ôm lấy y. Y hấp tấp giơ tay, trong tay vẫn còn nhành hoa chưa ném, y không quay đầu đánh ra một chiêu, cảm nhận được hơi thở nóng rực quen thuộc mới dừng lại, thu cổ tay vừa thủ thế lại.

“A Cẩn?”

Hơi thở Yến Cẩn có hơi không ổn định, đáy mắt thoáng hiện lên màu đỏ nhàn nhạt, không quá rõ ràng. Hắn kề vào tai Thẩm Tri huyền, nhẹ giọng lặp lại lời của nam nhân vừa rồi: “Ta tìm được em rồi.”

Ngữ khí của hắn có hơi kỳ lạ, Thẩm Tri Huyền nhạy bén cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không thể nói gì, quay đầu lại nhìn hắn.

Yến Cẩn ôm y rất chặt, y khẽ ngửa đầu ra sau, khi vừa quay đầu lại thì môi đã nhẹ nhàng lướt quá má Yến Cẩn.

Dưới cảm xúc mềm mại, cả hai đồng loạt ngẩn ra.

- ---------

Tác giả có lời muốn nói: Tui đã cố gắng nén bớt chuyện xưa của Ngư Ngư lại rồi.

Phó bản bí cảnh: Hoàn thành ~

Phương trình bậc hai: Như đã nói, thi xong thì mấy bộ truyện chết với tui =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.