Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 38: Chương 38: Ta ở đây




Thẩm Tri Huyền nhắm mắt, Yến Cẩn liền không kiêng dè gì nữa, khẽ hít một hơi, đáy mắt lờ mờ nổi lên một tầng đỏ đậm nhàn nhạt, linh lực cuồn cuộn không ngừng độ lên người Thẩm Tri Huyền, tưới nhuần gân mạch đã lâu không được thư giãn của y.

Sau khi Thẩm Tri Huyền khôi phục lý trí, đã có thể kiềm không cho tay mình đập loạn, Yến Cẩn thoáng buông lỏng tay, ngược lại nắm một tay của y vào lòng bàn tay.

Tay Yến Cẩn quá ấm, lực đạo vừa phải, khiến Thẩm Tri Huyền rất có cảm giác an toàn, y theo bản năng lật tay nắm tay Yến Cẩn, nắm chặt như người chết đuối vớ được cọc.

Cơ thể Thẩm Tri Huyền quá yếu, Yến Cẩn sợ một lần truyền độ linh lực quá nhiều thì y sẽ chịu không nổi, chờ Thẩm Tri Huyền gần như trở lại bình thường, liền chậm rãi thu linh lực lại, thoáng rời khỏi trán của y.

Khoảng cách quá gần, Yến Cẩn rũ mắt một cái, là có thể thấy rõ môi của Thẩm Tri Huyền, vì chuyện này mà hơi khô, và nhợt nhạt.

Có lẽ là Thẩm Tri Huyền rất mệt, nên vẫn chưa mở mắt, hàng mi dài khẽ run, hô hấp nặng nề. Yến Cẩn nhìn y chăm chú trong chớp mắt, cuối cùng nhịn không được, lặng lẽ đến gần, kiềm chế lại ẩn nhẫn hôn lên môi y một cái.

Vừa chạm vào đã tách ra, nhẹ nhàng như làn gió mát thổi qua những cánh hoa mềm mại, nhanh đến mức khiến người cảm thấy đó chỉ là ảo giác.

Thẩm Tri Huyền chỉ cảm thấy trên môi như bị thứ gì đó âm ấm đụng phải, lúc này trong đầu y loạn thành một đoàn, nên cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy Yến Cẩn đã kéo giãn khoảng cách với mình, y mới mệt uể oải mắt ra.

Cả người mệt mỏi đến mức không có chút sức lực nào, ngồi cũng không ngồi được. Yến Cẩn ôm y, y liền gác đầu lên vai Yến Cẩn, chậm rãi ổn định hô hấp.

Cứ như thế một hồi, cuối cùng y cũng phục hồi tinh thần, có sức suy nghĩ về mấy thứ quỷ quái trong cái bí cảnh quỷ dị này.

Bí cảnh này...

Chưa có người từng nhìn thấy, cũng chưa từng có ai đi vào. Bên ngoài đều đồn rằng đây là bí cảnh thần bí hoàn toàn mới, chưa bao giờ mở ra. Nhưng...

“Cái hôm nói chuyện với nam nhân áo bào xám, hắn hoàn toàn không biết gì về tình hình của Tín thành —— Hắn không phải là người vừa vào bí cảnh. Những người quen với hắn, hơn phân nửa cũng không phải.” Thẩm Tri Huyền nhắm hai mắt, có chút cẩn thận, “Nếu rất lâu trước kia từng có người vào bí cảnh, thì sao bên ngoài lại nói rằng đây là lần đầu tiên bí cảnh này xuất hiện và cũng là lần đầu tiên mở ra chứ...”

Cái bí cảnh lớn như vậy, nếu đã từng có người ra vào, thì chắc chắn sẽ không che giấu được động tĩnh, trừ khi... Y không nói tiếp, Yến Cẩn lại lập tức hiểu được ý của y, trầm giọng nói: “Trừ khi những người đi vào bí cảnh không có ai ra ngoài.”

Bọn họ không ra ngoài, thì sẽ không có cách nào để nói với bên ngoài về sự hiện diện của bí cảnh này. Lần mở bí cảnh cuối cùng có lẽ tương đối bí ẩn, vốn là rất ít người biết, mà những người may mắn này lại không ra khỏi bí cảnh, cũng khó trách người bên ngoài không hề biết gì về bí cảnh này.

Vậy thì, những người đó, tại sao lại không ra ngoài?

Là không muốn ra ngoài, hay căn bản là... không ra được?

Cổ họng có chút đau nhúc, Thẩm Tri Huyền khẽ ho một tiếng, khàn giọng nói: “Ta phong linh lực rồi, nên không thể nhìn rõ, ngươi xem xem mấy người mà chúng ta gặp mấy ngày nay, cảnh giới như thế nào?”

Yến Cẩn thấy y khó chịu, bèn đút cho y chút nước, thấy y lắc đầu ý bảo không uống nữa, mới nói: “Cảnh giới thấp, linh lực cũng ít.”

Đây cũng là một điều kỳ lạ.

Theo lý mà nói, ngoại trừ Thẩm Tri Huyền có chút chuyện ngoài ý muốn, thì những người có thể đi vào bí cảnh, hẳn là đều có cảnh giới và tu vi nhất định, nơi đây cũng đâu phải là nơi xa xôi hẻo lánh núi non không linh lực gì, sao lại rơi vào cảnh không những không tiến mà còn thụt lùi, tu vi và cảnh giới lại ra nông nỗi này?

Thẩm Tri Huyền nhớ tới nam nhân áo bào xám, lẩm bẩm: “Ngày đó ta thấy mọi người, đều không thấy ta... Nhưng nam nhân áo bào đen hôm nay, lại có thể thấy ta, thậm chí còn khuyên ta nên ăn thứ gọi là linh quả...”

Một phỏng đoán đáng sợ nảy lên trong đầu, Thẩm Tri Huyền cảm thấy lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi lạnh.

Y ngơ ngác dừng lại một lát, hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Yến Cẩn, khẽ nói: “Ta cảm thấy, những người này, sớm đã không còn là người nữa rồi. Bọn họ không ra ngoài, có lẽ cũng không phải là không muốn ra ngoài như họ đã nói, mà căn bản là họ không thể nào ra ngoài được...”

Những người này đã chết từ lâu, cho nên không ra ngoài được —— Cơ thể bằng xương bằng thịt của họ sớm đã hóa thành xương trắng, chỉ còn hồn phách vô cùng yếu ớt, sao có thể ra ngoài được!

Bàn tay đang ôm Thẩm Tri Huyền của Yến Cẩn đột nhiên căng thẳng, Thẩm Tri Huyền bị siết một chút, mới nhận ra cả người mình đang dựa vào ngực Yến Cẩn, tư thế không quá đoan trang cũng không quá lịch sự... Y thoáng giật mình, muốn bản thân ngồi đàng hoàng một chút, nhưng xương cốt mềm nhũn và cảm giác mệt mỏi lại đập tan ý nghĩ này của y.

Thẩm Tri Huyền lặng lẽ đánh giá vẻ mặt của Yến Cẩn, thấy hắn dường như cũng không quá để ý, tâm tư mệt mỏi hòa vào một chỗ, y lén lút nhích về chỗ cũ, như không có chuyện gì tiếp tục suy nghĩ: “Nghe nói đa số bọn họ cũng giống ta, bị bí cảnh chủ động mang vào, lúc đi vào, hẳn vẫn là một người bình thường đang sống...”

Chỉ là thời gian càng lâu, bọn họ bị bí cảnh này hút hết linh lực, hút hết sinh khí, máu thịt mục nát hóa thành tro bụi, âm hồn bị nhốt ở chỗ này, thành cái xác không hồn, ngày ngày lặp đi lặp lại cái gọi là “Bí cảnh lịch luyện“.

“Bọn họ không thấy được người sống, là bởi vì chỉ khi hồn thể chết đi thì mới có thể thấy nhau...” Thẩm Tri Huyền cảm thấy bản thân mình đã mơ hồ chạm đến chút lông đuôi của chân tướng, cân nhắc nói: “Người có tu vi càng cao thì càng lâu chết, trong mắt những người có tu vi thấp đã chết, sẽ 'hiện hình' càng chậm.”

Suy đoán này hoang đường đến đáng sợ, nhưng lại không thể phủ nhận rằng đây cũng chính là phỏng đoán ở gần với chân tướng nhất.

Yến Cẩn có linh lực hộ thân nên chưa phát hiện gì, nhưng người không có linh lực như Thẩm Tri Huyền chịu ảnh hưởng rất rõ ràng, nếu không phải vừa rồi nhờ Yến Cẩn truyền cho y chút linh lực giúp y ổn định tâm thần, thì hôm nay y đã mất không chế ăn đám khi đen đó, sợ là nửa đời còn lại sẽ ở đây mãi mãi.

“Đám khí đen đó...” Thẩm Tri Huyền chậm rãi hỏi, “Là ma khí sao?”

Yến Cẩn trầm mặc một lúc, mới thấp giọng “Vâng” một tiếng, nói: “Bọn họ... hẳn là ma tu.”

Thẩm Tri Huyền cau mày.

Điều này có hơi nằm ngoài dự đoán của y, vào cái ngày nam nhân áo bào xám dùng khí đen giết hươu, y vốn tưởng rằng là do nam nhân áo bào xám ăn quá nhiều đồ dính phải khí đen trong bí cảnh nên mới vậy, hóa ra là vì... Bọn họ vốn dĩ chính là ma tu sao?

Mấy năm nay, nhóm tiên tu dồn sức tiến công Ma Đạo, nhóm ma tu gần như đã không còn xuất hiện, mai danh ẩn tích đã lâu, nhưng ở đây lại xuất hiện nhiều ma tu như vậy, chắc là rất lâu trước kia... Ít nhất cũng là thời điểm tiên tu và ma tu có thể sống trong hòa bình.

Bí cảnh này cuốn nhiều ma tu vào như vậy để làm gì?

Không đúng, y không phải ma tu, rất nhiều người trong Tín thành cũng không phải ma tu, Yến Cẩn... Yến Cẩn là ngoại lệ, không biết là do chịu ảnh hưởng của nguyên thư hay do bản năng của trực giác, mà Thẩm Tri Huyền luôn cảm thấy sau này Yến Cẩn vẫn sẽ nhập Ma...

Tạm thời không nói đến Yến Cẩn, bí cảnh này cuốn nhiều tu sĩ vào như vậy để làm gì? Là muốn nhốt bọn họ ở đây đến chết, hay là muốn bọn họ làm phân bón cho hoa cỏ gì gì đó?

Nghĩ không ra lí do, Thẩm Tri Huyền trầm ngâm một lát, nói: “Thời gian ngắn ngủi, người Tín Thành vào đây chắc là không có chuyện gì, chỉ là không biết họ ở đâu thôi... Chúng ta tìm Đoạn Nguyên trước, xem xem tình hình bên nàng thế nào rồi.”

Nghe Thẩm Tri Huyền nhắc tới Đoạn Nguyên, đáy mắt Yến Cẩn hiện lên tia hung ác nham hiểm không thể thấy, lướt qua trong giây lát, đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, hắn “Vâng” một tiếng, thấp giọng hỏi: “Còn khó chịu à?”

“Cũng được.” Một hồi vận động não kết thúc, Thẩm Tri Huyền lại uể oải ngáp một cái, mệt mỏi nhắm mắt, mơ màng sắp ngủ, “Nhớ trong nôm ta, đừng để ta chạm vào mấy thứ kia nhé...”

Giọng nói y nhỏ dần, hô hấp nhè nhẹ phun lên cổ Yến Cẩn, có hơi ươn ướt, lại có chút ấm áp, suýt chút nữa đã xoa trái tim Yến Cẩn thành vũng nước.

Hắn cứ lẳng lặng ôm y như vậy, một lúc lâu sau, mới thoáng rũ mắt, chăm chú nhìn gương mặt tái nhợt của Thẩm Tri Huyền, đáy mắt toàn là sáng trong gió mát, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Lúc ngủ say sẽ không còn sức lực, Thẩm Tri Huyền thoáng buông lòng tay, Yến Cẩn phát hiện, cũng thoáng buông lỏng tay một chút, sau đó vừa thong thả lại kiên định chen từng ngón tay mình vào giữa từng ngón tay của Thẩm Tri Huyền.

Mười ngón tay đan vào nhau, như lúc trước Thẩm Tri Huyền đã từng làm.

Gắn bó không rời.

.....

Thẩm Tri Huyền nói muốn rời khỏi, nói thì dễ, nhưng trên thực tế, bọn họ đã loanh quanh ở đây được mấy ngày rồi, mà vẫn không thể rời khỏi cái nơi chỗ nào cũng đầy khí đen này được.

Càng ngày Thẩm Tri Huyền càng không thể chống lại sự ảnh hưởng và sự ăn mòn của ma khí, vốn là một ngày Yến Cẩn chỉ cần độ cho y hai lần linh lực, lại trở thành cứ cách mấy canh giờ là phải độ một lần.

Dù là như vậy, y cũng khó có thể chống cự được mệt mỏi toát ra từ xương từ thịt, đến cuối cùng, đến đi y cũng không đi nổi, cả người cứ mê man, Yến Cẩn không nói lời nào mà cõng y lên.

Thẩm Tri Huyền miễn cưỡng duy trì tia tỉnh táo cuối cùng, vòng hai tay qua cổ Yến Cẩn, khó khăn siết chặt trước ngực hắn, đầu dựa trên vai Yến Cẩn.

Vô thanh vô tức, sương mù dần dà dày thêm, ở nơi xa xa, lại loáng thoáng vang lên tiếng hát vừa khoan thai lại lành lạnh.

“A Cẩn...”

Yến Cẩn đang cõng người cẩn thận phân biệt đường, đi như bay, không đề phòng Thẩm Tri Huyền đột nhiên thấp giọng gọi bên tai hắn, “Ngươi có nghe thấy không... Có tiếng hát kìa...”

Tiếng hát?

Yến Cẩn thoáng đi chậm lại, tập trung lắng nghe, quả nhiên, mơ hồ có tiếng hát truyền từ nơi xa truyền đến.

Ánh mắt Thẩm Tri Huyền tan rã, tinh thần y không tốt, mơ mơ màng màng dựa trên vai Yến Cẩn, lại theo bản năng ngâm nga: “......”

Không biết là tiếng hát đang hát gì, đó là một loại ngôn ngữ cổ xưa thần bí, mang theo ý vị thản nhiên, Thẩm Tri Huyền nghe cũng không hiểu, nhưng y vốn giỏi bắt chước, bắt đầu nhỏ giọng ngâm nga, vậy mà bắt chước cũng giống đến bảy tám phần.

Nhưng giọng của y không lạnh như tiếng hát truyền đến từ phương xa, mà mềm mại dịu dàng hơn một chút, khi nhỏ giọng lẩm bẩm còn mang theo chút yếu ớt ở âm cuối, như cái móc nhỏ, lập tức câu lên ký ức nào đó sâu dưới đáy lòng Yến Cẩn.

Cảm xúc cuồn cuộn trong chớp mắt, ánh mắt Yến Cẩn thâm sâu, bước chân nhanh hơn, tiếp tục đi về phía trước.

Càng đi càng nhanh, sương mù càng ngày càng dày, nhìn không rõ con đường phía trước, bao nhiêu là thanh âm bắt đầu vang lên trong làn sương mù dày đặc.

Ban đầu Thẩm Tri Huyền nghe thấy giọng nói của nam nhân áo bào xám, cũng có giọng nói của nam nhân tặng trái cây mấy ngày trước, cũng có rất nhiều giọng nói xa lạ, lặp lại từng tiếng từng tiếng một.

“Sao lại đi...”

“Nơi này tốt vậy mà...”

“Bảo vật cũng rất nhiều, cùng ở lại đây đi...”

“Ở lại đây... Ở lại đây đi...”

“Ở lại với chúng ta đi mà...”

Thanh âm quá ồn ào, che đi giọng hát nơi xa, Thẩm Tri Huyền mờ mịt ngừng ngâm nga, trong lòng bắt đầu bất an.

Y khó chịu nhích tới nhích lui trên lưng Yến Cẩn, Yến Cẩn cảm nhận được, bàn tay giữ chặt y không dám thả lỏng, kêu từng tiếng “Tuế Kiến”, muốn khiến y tỉnh táo, nhưng dường như Thẩm Tri Huyền muốn đoạn tuyệt với hắn, giãy dụa muốn xuống đất, muốn đi với đám sương mù dày đặc đó, muốn ở lại với “Những người đó“.

Y đang giãy dụa, thì bỗng nhiên một giọng nam có hơi lạnh nhạt và cứng nhắc vang lên bên tai y, cứng nhắc bắt chước tiếng hát truyền đến từ nơi xa, nhỏ giọng ngâm nga.

Dần dà Thẩm Tri Huyền ngừng giãy dụa, mờ mịt a một tiếng, nghe tiếng hát, không biết vì sao lại bình tĩnh lại, lẳng lặng lắng nghe.

Mặt Yến Cẩn cứng nhắc, khó khăn lại cố gắng nhớ lại giai điệu kia, những âm thanh kì lạ đó, vừa trắc trở ngâm nga, vừa bay nhanh xuyên qua màn sương mù dày đặc phía trước.

Tiếng nói của hắn, đối với Thẩm Tri Huyền mà nói, là tràn ngập trấn an, như lá chăn vô hình, vì Thẩm Tri Huyền mà ngăn cách nhóm âm hồn đầy ác ý bên ngoài.

Giữa mơ màng, Thẩm Tri Huyền chỉ cảm thấy cả người lúc lạnh lúc nóng, rất khó chịu, y ngốc lăng hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân, theo bản năng ôm cổ Yến Cẩn, ủy khuất nhỏ giọng rầm rì bên tai hắn: “A Cẩn, khó chịu... Ta khó chịu quá...”

Yến Cẩn từng thấy Thẩm Tri Huyền thanh lãnh, từng thấy y dịu dàng, từng thấy y tiêu sái, từng thấy y tùy ý, nhưng hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ tủi thân như vậy của Thẩm Tri Huyền —— Dù là ở Thanh Vân Tông, khi bệnh tim của Thẩm Tri Huyền phát tác, hắn cũng chưa từng thấy.

Đầu hắn “Oành” một tiếng, một ngọn lửa oanh tạc bùng cháy khắp nơi, đốt đến mức cả người hắn nóng lên.

Mấy thứ chỉ có thể nghe thấy âm thanh trong sương mù không muốn để yên cho hai người, dần dà xuất hiện rất nhiều bóng người, hay nói đúng hơn, chính là toàn thân xương xẩu chứa đầy khí đen xuất hiện, cả người nồng nặc mùi hôi thối đổ lại đây, muốn giữ hai người bọn họ lại, làm bạn với bọn họ.

Một tay Yến Cẩn giữ chặt Thẩm Tri Huyền, một tay khác rút trường kiếm bên hông ra, đáy mắt lóe lên hồng (đỏ) quang, lạnh lẽo hung ác lại nham hiểm, vẻ mặt hắn lạnh băng, không chút do dự chém ra sát chiêu.

Kiếm khí hung ác chém nát xương khô và khí đen, đủ loại tiếng thét thê lương gào lên, sương mù dày đặc điên cuồng lui tán, lộ ra lá chắn như sương mù phía trước —— Cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy ranh giới của địa giới quỷ dị này.

Sâu trong biển linh khí, cấm chế bị giam cầm có vệt màu đỏ đậm lại nứt ra, từng đợt từng đợt khí đen nhẹ nhàng vui sướng du đãng trong biển linh khí. Yến Cẩn hít sâu một hơi, dùng hết toàn lực, trở tay chém thêm một kiếm.

“Ầm ầm” một tiếng, lá chắn sương mù rạn nứt từng chút, cuối cùng cũng hiện ra cảnh vật của địa giới khác.

Non xanh nước biếc, hoa thơm chim hót.

Thẩm Tri Huyền đã không thể nói nên lời, chỉ rầm rì tên Yến Cẩn từng tiếng từng tiếng một.

Yến Cẩn cõng y, nhanh chóng sải chân bước ra khỏi nơi nhốt hai người mấy ngày nay, thoáng liếc mắt thấy xung quanh không có gì nguy hiểm, thì lập tức ôm Thẩm Tri Huyền vào lòng, dùng sức ôm chặt lấy y, như muốn y hòa vào máu thịt trong người mình.

“Ta ở đây...” Giọng nói của hắn run rẩy, hắn kề vào tai Thẩm Tri Huyền, Thẩm Tri Huyền gọi hắn tiếng nào, hắn liền đáp lại tiếng nấy, “Ta đây... Tuế Kiến, ta ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.