Yến Cẩn là một người cực kỳ cứng cỏi.
Lúc nhỏ hắn bị bắt nạt đủ cách mà vẫn không sao, một mình đối mặt với vô số yêu ma quỷ quái cũng không thành vấn đề, thậm chí khi hắn bị chặt đứt linh căn rồi bị bắt vào Hoang Nguyên thành ma, hắn cũng không suy sụp.
Thời khắc duy nhất mà Yến Cẩn suy sụp chính là lúc Tống Mính cả người đầy máu như chó nằm cạnh chân hắn, nói ra toàn bộ sự thật.
Lúc ấy Thanh Vân Tông đã bị Tống Mính lăn lộn chỉ còn lại một cái thùng rỗng, Yến Cẩn không chút tốn sức giết từng người khi nhục hắn, chỉ còn lại Tống Mính, hấp hối giãy dụa bên chân hắn.
Tống Mính cảm nhận được sát ý trên người Yến Cẩn. Cả người run rẩy, máu trên vết thương ào ạt chảy xuống, chật vật lại buồn cười, nhưng hắn không cách nào thoát thân được, trước mặt Yến Cẩn, hắn gục ngay cú đầu tiên.
Nhưng hắn không cam tâm.
Hắn nhìn Yến Cẩn, sợ hãi, đau đớn, thù hận trộn lẫn với không cam lòng làm vẻ mặt của hắn trông cực kỳ dữ tợn, hắn nở nụ cười quỷ dị, nụ cười này thế mà lộ ra tia trào phúng, một ngụm máu đen rơi xuống đất, hắn khàn giọng nói: "Yến Cẩn, ngươi có còn nhớ mình đã giết ai không?"
Yến Cẩn không trả lời, không chút để ý mà rũ mắt nhìn Tống Mính, từ trên cao nhìn xuống, như thể đang nhìn một con kiến không đáng nhắc tới, đáy mắt đỏ thẫm không có cảm xúc gì.
Sau khi nhập ma, tay Yến Cẩn dính rất nhiều máu tươi, có yêu ma quỷ quái, có tiên tu con người, nhiều không đếm xuể, nếu nói nhớ kỹ cái gì, vậy có lẽ là...
Sư tôn của hắn.
Người sư tôn trực tiếp tạo ra bộ dạng hiện tại của hắn.
Trực tiếp chặt đứt linh căn của hắn, người dập tắt mọi hi vọng của hắn.
—— Không, căn bản là người đó không xứng làm sư tôn của hắn! Sư tôn của hắn không phải là dạng này!
Đỏ thẫm nơi đáy mắt hắn nồng đậm thêm, lúc trước khi được Tống Mính mang về từ cạnh Hoang Nguyên, hắn bị ma khí xâm nhiễm cực kỳ nghiêm trọng, ký ức hỗn loạn rất lâu, mãi đến khi hắn nhập ma, mới dần dần khôi phục ký ức, hoàn toàn nhớ lại người đã từng ôm hắn.
Tuế Kiến của hắn.
Tuế Kiến đi đâu rồi? Vì sao hắn không thấy Tuế Kiến đâu...
Hắn tìm lâu vậy rồi, đi tìm nhiều nơi như vậy, cũng từng hỏi rất nhiều người, nhưng lại không tìm thấy người đâu, rốt cuộc là y đâu rồi?
Tuế Kiến lợi hại như vậy, y ở Hoang Nguyên cũng vẫn sống được, Tuế Kiến cũng nhất định có thể ——
"E là ngươi không biết, lúc Thẩm Tri Huyền ra ngoài lịch luyện đã từng dùng tên giả là Tuế Kiến, khi trở về thì mất mạng —— À, cũng không tính là mất mạng, dù sao thì bán ma đoạt xá y, cũng coi như giúp y sống nhiều thêm mấy năm."
"Nghe nói những năm gần đây ngươi vẫn luôn tìm một người, nhưng ngươi nào biết rằng Tuế Kiến này, có liên quan gì tới Thẩm Tri Huyền hay không ha ha ha ha ha ——"
Ánh kiếm chợt lóe, Tống Mính phát ra tiếng kêu thảm thiết sắc bén, ôm vết thương đẫm máu trên vai lăn lộn trên đất, một cách tay bị chém đứt văng cách đó không xa, bị một đám khí đen vây lấy, rất nhanh chỉ còn lại mấy vài đoạn xương trắng.
Mắt Yến Cẩn gần như nhỏ ra máu, trường kiếm trong tay bởi vì dùng sức nắm mà khẽ run, sát ý lạnh thấu xương toát ra, gần như muốn đông lạnh Tống Mính thành vụn băng: "Ngươi nói cái gì?"
"Ha, ha ha ha..." Máu không ngừng tuôn ra, Tống Mính nghĩ đến mạng mình cũng sắp kết thúc, bèn dứt khoát mặc kệ tất cả, chỉ che miệng vết thương lại, cười lớn như để trả thù, "Yến Cẩn ơi là Yến Cẩn, ngươi thành Ma Tôn, ngươi oai phong, nhưng ngươi giết Thẩm Tri Huyền, giết Tuế Kiến mất rồi —— Ha ha ha ha ha ——"
Tiếng cười ác ý chợt im bặt, Tống Mính căn bản không thấy rõ kiếm của Yến Cẩn vung lên thế nào, hắn chỉ thấy đột nhiên cả người nhè nhẹ, tựa như sương mù bay giữa không trung, xung quanh một màu máu, một làn gió thổi qua, ý thức của hắn lập tức tiêu tán.
Nóng vội tính kế một đời, trên tay dính vô số máu và mạng của sư tôn sư đệ, kết cục cuối cùng của Tống Mính, chẳng còn gì ngoài tan thành tro bụi.
Nhưng chân tướng mỏng như tờ giấy bị chọc thủng một lỗ nhỏ, còn lại cũng chẳng giấu được bao lâu.
"Ngươi muốn giết ta? Ngươi sẽ hối hận..."
"Người ngươi giết là hắn... Ngươi muốn giết là hắn..."
Lời Thẩm Tri Huyền nói trước khi chết đột nhiên vang lên trong đầu, đồng tử Yến Cẩn chợt co lại, cả người như rơi xuống hầm băng, mỗi hơi thở đều thấm đẫm đau đớn và tuyệt vọng.
—— Yến Cẩn điên rồi.
Thanh Vân Tông đã là đống đổ nát, Yến Cẩn tay không đào cát nơi vốn là cấm thất, mười ngón tay đẫm máu, hắn cũng không liếc nhìn trường kiếm bên cạnh dù chỉ một cái, run rẩy gạt từng cục đá và nắm bùn đi, cuối cùng dưới một cục đá bình thường, tìm được một góc vạt áo tàn tạ.
Vạt áo ấy chỉ lớn chừng bàn tay, dính đầy máu, bởi vì thời gian đã lâu mà vết máu đỏ đã khô thành màu nâu sẫm, cả góc áo khô cứng, như thể chỉ cần dùng sức một chút, là sẽ mà nó nát thành tro bụi.
Yến Cẩn quỳ gối bức tường đổ vỡ, cầm góc áo mơ hồ mang theo khí tức của Thẩm Tri Huyền, ngơ ngẩn nhìn một lúc lâu, cổ họng ngòn ngọt, nôn ra một ngụm máu tươi, vừa hay rơi trên góc áo trên tay.
Góc áo yếu ớt ấy sao có thể chịu nổi ngụm máu này của Ma Tôn, lặng lẽ hòa vào máu của Yến Cẩn, từng giọt từng giọt, nhỏ xuống kẽ tay Yến Cẩn, một tia tưởng niệm cũng không để lại cho hắn.
.....
Ma Tôn Yến Cẩn đến từ Hoang Nguyên tàn sát toàn bộ Tu Tiên giới như phát điên, hắn như đánh mất lý trí, dù là yêu ma quỷ quái hay Tông môn phái tu tiên, chỉ cần đụng phải Yến Cẩn thì tất cả sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tu tiên giới hỗn loạn không thôi, nhóm tu tiên một bên chém giết các yêu ma chạy ra từ Hoang Nguyên, một bên đề phòng Yến Cẩn khi nào sẽ đột nhiên xuất hiện, đúng là khổ không nói nổi.
Tu tiên giới nghênh đón kiếp nạn thứ hai, lần đầu là lần ngàn yêu vạn ma đại náo trăm ngàn năm trước, lần đó tốt xấu gì cũng có vài vị đại năng trấn áp, đuổi nhóm yêu ma tới Hoang Nguyên, mà lần này, tu tiên giới an ổn đã lâu, lại không có ai áp chế được Yến Cẩn.
Tình hình này duy trì gần một năm, toàn bộ tu tiên giới bị huy diệt gần một nửa.
Mãi đến khi Yến Cẩn trải qua trăm cay ngàn đắng cuối cùng cũng tìm được thành Bất Tử.
—— Nghe nói trong thành Bất Tử có Tố Hồn Thảo, có thể ngược dòng thời gian, tu hồn cố phách.
—— Đây là hi vọng cuối cùng của Yến Cẩn.
Nam nhân cả người chật vật cẩn thận từng li từng tí cầm trường minh đăng [1], đèn không có đuốc, chỉ có một khúc xương vỡ, bọc trong ánh trăng lờ mờ, mơ hồ nhìn ra một bóng người.
[1] 長明燈: Trường minh đăng, hay đèn chong.
Chỉ là bóng người này rất yếu, như thể chỉ cần gió thổi qua là sẽ tan biến
"Tuế Kiến, đừng sợ, ta tìm được ngươi rồi... Ta sẽ tìm ngươi về." Nam nhân thấp giọng lẩm bẩm, trong giọng nói đè nén tuyệt vọng.
Ban đầu thành Bất Tử tồn tại là vì bảo vệ cấm chế phong ấn Hoang Nguyên, sau khi cấm chế phong ấn Hoang Nguyên vỡ nát, thành Bất Tử thần bí này cũng bị thành chủ Tư Phi lặng lẽ ẩn đi, Yến Cẩn cũng là vô cùng gian khổ mới tìm được nơi này.
Đối với thành Bất Tử mà nói, Tố Hồn Thảo cũng là tồn tại rất quan trọng, nhưng không biết Tư Phi đã nghĩ gì, vậy mà không chút ngăn cản, chắp tay nhường lại Tố Hồn Thảo.
Sau khi Yến Cẩn rời đi, hoa Vong Quy quanh hắn bỗng chốc tàn lụi, Tu Phi che miệng, thấp giọng ho khan vài tiếng, nặng nề phun ra một ngụm máu.
Hắn cũng không quá để ý ném chiếc khăn dính máu đi, khăn bốc cháy giữa không trung, đốt thành tro, theo gió tan đi.
Hòa thượng trọc từ bóng tối đi ra, lo lắng nhìn thiếu niên y phục đỏ: "Không có Tố Hồn Thảo, ngươi còn có thể áp được hoa Vong Quy không?"
"Không cho Tố Hồn Thảo, thứ đầu tiên mà ta áp không được, chính là cái tên sát thần kia." Tư Phi nói, "Ngươi có nghe hắn vừa nói gì không?"
Hòa thượng trọc im lặng, tình hình vừa rồi chợt lóe qua.
"Chỉ vì một người đã chết, mà ngươi muốn chôn cả thế giới theo cùng sao?" Thiếu niên y phục đỏ đứng trong bụi hoa, bình tĩnh hỏi.
Thần sắc Yến Cẩn càng bình tĩnh hơn thiếu niên, có điều trong bình tĩnh này có tàn nhẫn: "Có gì mà không thể?"
Sát khí vô hình của Yến Cẩn làm hoa Vong Quy quanh người điêu tàn khô héo, hòa thượng trọc run rẩy: "Áp không được áp không được..."
Ông ta lải nhải một hồi, bỗng nhiên thở dài một tiếng, nửa mắt híp nhỏ có tia phiền muộn: "Đời này của ta, tổng cộng tính được ba quẻ lớn."
Quẻ thứ nhất, chính là tính cho Yến Cẩn.
Lúc hòa thượng trọc lần đầu nhìn thấy Yến Cẩn, hắn vẫn chỉ mới là đứa trẻ mới sinh. Khi ấy hòa thượng trọc cũng là trẻ tuổi khí thịnh, không biết thu liễm, vừa hay đi ngang qua thấy nhóc Yến Cẩn, thấy tướng mạo của nó, không chút nghĩ ngợi lập tức tính cho nó một quẻ, để lại câu "Họa tinh trời sinh".
Một quẻ này, hủy hoại một đứa nhỏ vô tội vừa ra đời.
Quẻ thứ hai, tính cho Ôn Tông chủ của Thanh Vân Tông.
Ông ta quen biết Ôn Tông chủ lúc rèn luyện, xem nhau như bạn thân, ông ta nhất thời hứng khởi, từng giúp Ôn Tông chủ tính một quẻ, kết quả khiến người khiếp sợ —— Là một quẻ tượng tử vong.
Quẻ tượng này không giấu được Ôn Tông chủ, Ôn Tông chủ cũng không thể tránh được vận mệnh do quẻ tượng này bày ra. Đêm khuya vắng người, hòa thượng trọc nghĩ, nếu mình không tính quẻ này, Ôn Tông chủ sẽ không thản nhiên giao phó tất cả cho đồ đệ, ngược lại xem nhẹ bản thân, chết cũng không được yên ổn.
Một quẻ này, hủy hoại người bạn thân duy nhất của ông ta.
"Quẻ thứ ba..." Hòa thượng trọc nặng nề thở dài, "Ngàn không nên vạn không nên, khi Yến Cẩn nhập ma, lại tính giúp hắn một quẻ nữa."
Tính xong quẻ thứ ba, ông ta truyền tin Yến Cẩn là họa tinh trời sinh ắt gây họa cho thiên hạ ra ngoài, chủ ý là để nhóm tiên tu liên thủ, nhưng ai ngờ được rằng, ma thể trời sinh lại mạnh như vậy, mà chúng tiên tu cũng không có đoàn kết như những gì ông ta nghĩ, Yến Cẩn một đường đánh giết đến nay, lại là hoàn toàn không bị áp chế.
Một quẻ này, ông ta hủy hoại toàn bộ Tu Chân giới.
—— Không, có lẽ còn có thể cứu chữa được.
Hòa thượng trọc hít sâu một hơi, lấy vũ khí bổn mệnh đã lâu không dùng từ trong ngực ra —— Một chồng giấy Thiên Mệnh thật dày.
.....
Mọi người tu tiên giới phát hiện, đại ma đầu khủng bố kia đột nhiên mai danh ẩn tích, không hề phòng bị mà đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.
Không ai biết hắn đã đi đâu, cũng không ai biết hắn còn sống hay đã chết, chúng tiên tu một bên xây dựng lại Tông môn, một bên hai mặt nhìn nhau —— Đại ma đầu bị trừng phạt rồi?
Không, cũng không phải.
Chỉ là có người "sống" có thể áp chế được đại ma đầu.
Tình hình hiện tại của Tuế Kiến, thật ra cũng không được coi là cải tử hoàn sinh, y chỉ là dưới tác dụng của Tố Hồn Thảo, miễn cưỡng ngưng thật hồn phách không quá hoàn chỉnh một chút.
Hài cốt của y sớm đã không được đầy đủ, lúc trước sau khi Yến Cẩn rời đi, Tống Mính đã lén quay về, một mồi lửa đốt trọn mật thất.
Yến Cẩn lật tung phế tích Thanh Vân Tông mấy lần, cũng chỉ tìm thấy một khúc xương vỡ nhỏ bằng đầu ngón tay.
Hắn run tay, quý trọng che đoạn xương vỡ ấy trong lòng, cảm thụ được hơi thở yếu ớt gần như vô cùng quen thuộc, trái tim đau đớn suýt chút nữa đã vỡ ra.
Sau đó, Yến Cẩn tốn vô số tâm tư, cũng không biết là dùng bao nhiêu thời gian, mới dùng hết linh lực, giúp Tuế Kiến nặng ra một cơ thể khác.
Khúc xương vỡ kia được Yến Cẩn dùng linh ngọc thượng hạng bọc lấy, buộc dây đỏ lên, treo trên cổ Tuế Kiến, xem như là cơ thể được nặn ra từ linh lực này.
Hồn phách Tuế Kiến không được đầy đủ, lúc tỉnh lại cả người đều là ngây thơ mờ mịt, đừng nói là ký ức khi còn sống, lúc này thậm chí y chỉ như đứa trẻ mới sinh, đôi mắt trong veo mà sáng ngời, tràn ngập mờ mịt.
Lúc y mở mắt, người đầu tiên mà y thấy chính là Yến Cẩn. Tầm mắt của Yến Cẩn nóng rực, chẳng qua là không có ác ý, Tuế Kiến nhìn hắn, chớp chớp mắt.
Sau đó y thấy đột nhiên nam nhân này đỏ hốc mắt, nước mắt nóng hổi lăn trên mặt hắn, nhỏ lên mu bàn tay y, nóng đến mức y khẽ co lại, xuất phát theo bản năng, y nhỏ giọng ơ một tiếng.
Một tiếng này đánh thức Yến Cẩn, Yến Cẩn nâng bàn tay không có chút sức lực của y lên, trên mu bàn tay rơi xuống một cái hôn nóng bỏng, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Tuế Kiến."
"Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi."
Bởi vì cơ thể của Tuế Kiến, Yến Cẩn cũng không dẫn y về Hoang Nguyên, hoàn cảnh chỗ đó quá tệ, không thích hợp để Tuế Kiến sống, Yến Cẩn tìm một nơi non xanh nước biếc khác, tự tay xây một căn nhà, cùng Tuế Kiến ở đó.
Sau khi Tuế Kiến tỉnh lại không bao lâu, cả người y rất yếu, hầu hết đều hôn mê, hồn phách không đủ khiến y mệt mỏi, không cách nào tỉnh táo trong thời gian dài được.
Yến Cẩn đi các nơi tìm linh dược có ích cho hồn phách, hoặc luyện chế thành thuốc viên, hoặc là nghiền thành nước linh dược, mỗi ngày đều đút Tuế Kiến uống, lại dùng nước linh dược nhiều lần lau người cho y, khiến hồn phách y ngưng thật hơn một chút.
Thật ra hắn muốn dùng Tố Hồn Thảo, chỉ là Tố Hồn Thảo chưa trưởng thành, không có công dụng gì nên Yến Cẩn chỉ có thể nuôi nó.
Tố Hồn Thảo là thần thảo thượng cổ để lại, thần thảo ấy à, luôn rất khó nuôi, lúc Tư Phi bàn giao Tố Hồn Thảo cho Yến Cẩn, có nói là muốn nuôi Tố Hồn Thảo thì phải dùng máu tươi đầu tim, cỏ này cho ai dùng thì lấy máu của người đó nuôi, nếu phải dùng máu của người khác thì phải dùng với lượng gấp đôi.
Nhưng Tuế Kiến là hồn phách thì lấy đâu ra máu đầu tim, huống chi lấy máu đầu tim rất đau khổ, cho dù có có, Yến Cẩn cũng không muốn để Tuế Kiến chịu khổ, liền lén tự mình nuôi dưỡng.
Cũng không biết là đã trải qua bao lâu, tình hình Tuế Kiến mới tốt lên một chút, mỗi ngày có thể tỉnh táo vài canh giờ, ngày trước không thể cử động, chỉ có thể tùy ý để Yến Cẩn ôm tới ôm lui, lúc này đã có thể đi được một đoạn đường dưới sự hỗ trợ của Yến Cẩn.
Có lẽ vì lúc tỉnh lại người mà y thấy đầu tiên là Yến Cẩn, lại có lẽ là vì linh hồn tàn sâu nhất trong tiềm thức, Tuế Kiến rất ỷ lại vào Yến Cẩn.
Loại ỷ lại này cũng không đến mức lúc nào cũng dính lấy Yến Cẩn, chỉ có đôi khi Tuế Kiến ngẩn người hồi lâu, sẽ đột nhiên nghiêng đầu nhìn Yến Cẩn, thấy hắn vẫn còn ở bên cạnh mình mới nở nụ cười, cảm thấy mỹ mãn chui vào lòng hắn làm ổ, sau đó tiếp tục ngẩn người.
Yến Cẩn như ôm trân bảo hiếm có, quý trọng ôm y vào ngực.
Vẫn có một bộ phận yêu ma ở Hoang Nguyên. Cũng không phải là bọn nó tự nguyện đợi ở đó, chủ yếu là bị Yến Cẩn đánh cho sợ. Bộ phận yêu ma quỷ quái này bị trấn áp ở Hoang Nguyên trăm ngàn năm, tâm tư làm việc gần như bị bào mòn, Yến Cẩn dùng bạo lực thu phục chúng nó, bọn nó cũng cam tâm tình nguyện tôn hắn làm chủ, xưng một tiếng tôn thượng.
Chỉ có mấy con yêu quái nhỏ lớn lên không hung dữ thường cư trú gần chỗ ở của Yến Cẩn, là bị Yến Cẩn ép buộc.
Ngày thường lúc không có chuyện gì, nhóm yêu quái nhỏ sẽ cần cù chăm chỉ đào đất trồng hoa đào ao nuôi cá, nỗ lực làm cảnh vật xung quanh thú vị hơn một chút, chỉ để đổi lấy nụ cười của Tuế Kiến.
Ở nơi này, Tuế Kiến cười một cái, là chuyện tốt ơi là tốt!
Tuy rằng không biết tôn thượng và vị bạch y tên Tuế Kiến này đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng tôn thượng đối với vị Tuế Kiến này thật sự là quan tâm vô cùng, nói là quan trọng hơn mạng của mình cũng không ngoa, cưng như trứng, hứng như hoa.
Chỉ cần Tuế Kiến cười, tâm tình của tôn thượng sẽ rất tốt, đối với những yêu quái nhỏ này đó cũng sẽ thoáng thu khí thế lại —— Có trời mới biết, mỗi ngày chúng nó sinh hoạt dưới uy áp của Yến Cẩn có bao nhiêu là khổ sở!
Chúng nó hận không thể làm Tuế Kiến cười mỗi ngày, tốt nhất là cười đến khi tôn thượng tâm viên ý mã từ đây quên việc làm phiền chúng nó —— Ừm, người kiểu này thì thoại bản nói thế nào ấy nhỉ?
**Khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều.
Chúng nó không hiểu tảo triều là gì, chỉ hiểu nửa câu đầu, dù sao bọn nó thoạt nhìn thì nhỏ, nhưng thật ra đã là yêu quái trăm ngàn tuổi, cái gì nên hiểu đều hiểu, chúng nó không xin tôn thượng không tảo triều, chúng nó chỉ xin tôn thượng đừng tìm chúng nó đánh nhau nữa, cũng đừng tìm làm phiền chúng nó nữa.
Vì thế mỗi ngày chúng yêu quái nhỏ lông xù xù đều nhảy nhót lung tung, chỉ để dỗ Tuế Kiến cười, khiến những ngày tẻ nhạt có thêm niềm vui.
Trời mọc trăng lặn, xuân hạ thu đông, cứ như vậy đã qua rất lâu.
Mấy năm nay, Tuế Kiến được Yến Cẩn cẩn thận chăm sóc, nuôi rất khá, đút linh đan ngâm linh dược, tốt xấu gì thì thoạt nhìn cũng không khác người thường là mấy.
Yến Cẩn thoáng thả lỏng, có đôi khi sẽ ra ngoài tìm kiếm nhiều linh dược hơn. Hắn cũng không dám rời đi quá lâu, như ban ngày ra cửa, trước khi mặt trời lặn sẽ trở về —— Ban đêm Tuế Kiến cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, hắn quyết không thể rời y nửa bước.
Sáng sớm hôm ấy, Tuế Kiến vừa mơ màng tỉnh ngủ, Yến Cẩn ôm y nói: "Hôm nay có linh quả sắp chín, ta phải hái nó về, nếu không muộn một chút sẽ bị thú cộng sinh ăn mất."
Phàm là linh quả có phẩm chất cao, bên cạnh đều sẽ có thú cộng sinh, phẩm chất càng cao, thú cộng sinh càng lợi hại, có đôi khi không chỉ có một con.
Tuế Kiến nghe tên thú cộng sinh, khẽ cau mày, không vui ôm Yến Cẩn, cọ cọ ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Ta đã không sao nữa rồi, đừng đi hái nữa được không?"
Mạnh như Yến Cẩn, có đôi khi đối mặt với một đám thú cộng sinh vây quanh sẽ không tránh khỏi bị thương, vết thương không nghiêm trọng, đối với người từng trải qua chuyện này như hắn mà nói, chỉ coi là vết thương nhẹ, nhưng Tuế Kiến thấy mà vẫn đau lòng.
Có lẽ là xuất phát từ bản năng sâu nhất trong linh hồn.
Yến Cẩn nửa ôm y đứng dậy, giúp y mặc quần áo, dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt mà y ngáp ra, nhẹ giọng nói: "Rất nhanh ta sẽ trở lại, sẽ không bị thương, Tuế Kiến chờ ta một lát được không?"
Rầu rĩ không vui mà tiễn người đi, Tuế Kiến lười biếng đá rơi giày, đi chân trần một vòng trong phòng, cuối cùng đi tới nằm xuống trên nhuyễn tháp [2] nghiêng cạnh cửa sổ.
[2] Nhuyễn tháp: Là một cái giường nhỏ, có lót một lớp nệm đơn giản.
Cửa sổ nửa mở, gió nhẹ vi vu, Tuế Kiến khẽ híp mắt, lười biếng ngáp một cái. Y thật sự bị Yến Cẩn nuôi cho lười chảy thây, lười đến mức cửa sổ cũng lười mở, cứ thế nhìn ra ngoài bằng khe hở nhỏ, vừa hay thấy mấy chú chim nhỏ chụm đầu vào nhau kêu chiêm chiếp chít chít.
Ngây người hồi lâu, ngay khi Tuế Kiến mơ màng sắp ngủ, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng thì thầm nho nhỏ.
Là hai con yêu quái nhỏ mà Yến Cẩn để lại, một con thỏ tai cụp, một con sóc đuôi to.
Ngoài chuyện này, Tuế Kiến cũng biết thân phận của Yến Cẩn, Yến Cẩn cũng không có gạt y, có điều y không quá để tâm, với y mà nói, Yến Cẩn đối tốt với y, vậy là đủ rồi.
Hai con yêu này không chịu nổi yên tĩnh nhất, thích nhất là lít chít nói thầm, chúng nó chỉ cho rằng Tuế Kiến đang trong phòng ngủ, cũng không nghĩ quá nhiều, liền tán gẫu dưới mái hiên.
Con thỏ nói: "Khổng tước tỷ tỷ nói gần đây số lần tôn thượng về Hoang Nguyên ngày càng ít, tỷ ấy mới phát tin lại đây, nói Hoang Nguyên chồng chất một đống công việc."
Con sóc nói: "Giời ạ, chuyện này cũng đâu còn cách nào khác, bây giờ tôn thượng đang trầm mê trong mỹ nhân hương dịu dàng, không quan tâm công việc Hoang Nguyên cũng là chuyện bình thường thôi."
Con thỏ: "Cũng đúng. Tôn thượng độc thân nhiều năm như vậy, nam nhân ấy à, kiềm nén lâu rồi thì đều là cái dạng này. À đúng rồi, nhắc mới nhớ, tập tranh mới nhất của hồ yêu ra chưa?"
Sóc bị dời chủ đề, ôm lấy cái đuôi to của mình, đào đào trong lông tơ, lấy ra một tập tranh: "Ra rồi ra rồi! Ta vừa nhờ yêu khác mua dùm đây này!"
Nghe nói đây là một câu chuyện do chính một vị hồ yêu tự trải qua cải biên sáng tác, có điều hồ không biết chữ, nên chỉ có thể vẽ, nhưng cũng vẽ rất giống.
Con thỏ linh hoạt dùng hai tai dài lật giấy, hưng phấn nói: "Lần trước coi tới đâu rồi ấy nhỉ? À, hồ yêu gặp được đế vương của nhân gian, đế vương ấy lập tức bị y mê hoặc..."
Hai con yêu chụm thành một cục, một bên xem tập tranh, một bên nhỏ giọng thì thầm, thảo luận cực kỳ náo nhiệt, còn vui đùa nói mấy câu "Tôn thương giống vị đế vương này ghê", "E là vị trong phòng cũng là hồ ly".
Đó là yêu hồ có sắc đẹp họa chủ, khiến đế vương mất nước, Tuế Kiến nghe xong, cảm thấy rất thú vị. Hiếm khi y có hứng thú, đẩy cửa sổ nói với hai cục lông: "Các ngươi đang xem gì thế? Cho ta xem với."
Thế là đến khi chạng vạng Yến Cẩn về, cũng chỉ trông thấy một thỏ một sóc đang lo sợ bất an canh cửa, muốn nói lại thôi.
Hắn khẽ cau mày, thả uy áp vô hình ra: "Làm sao?"
Sóc ôm đuôi, cưỡng ép thêm dũng khí: "Công công công công tử đang xem tập tranh trong phòng..."
Chúng nó không dám gọi thẳng tên của Tuế Kiến, cũng không biết Tuế Kiến có thân phận gì, vì thế học theo con người, xưng là công tử.
Yến Cẩn thấy nó run đến suýt trọc lông, không nói nữa, đẩy cửa đi vào.
Tuế Kiến tư thế tản mạn dựa vào nhuyễn tháp, y sam hơi loạn, ngón tay mảnh khảnh đúng lúc lật sang một trang mới, xem đến say mê, không hề phát hiện là hắn đã về.
Yêu quái tương đối lớn mật, tập tranh này kể được chuyện như vậy, có một ít hình vẽ khó tránh khỏi... khiến người ta nóng người.
Tuế Kiến không hiểu những chuyện này, có điều có lẽ là do bản năng, y nhìn nhìn, cũng thấy trong phòng có hơi nóng. Dù sao cũng không có ai, thế là y nới lỏng vạt áo để cho mát mẻ một chút, sau đó tiếp tục xem, xem đến thích thú say mê.
"Tuế Kiến?" Tuế Kiến đặt hộp chứa linh quả lên bàn, nghi hoặc đi sang.
Tuế Kiến nghe thấy giọng hắn mới bừng tỉnh hoàn hồn, nắm lấy tay Yến Cẩn đưa tới, nhẹ nhàng kéo một cái, để Yến Cẩn ngồi cùng nhuyễn tháp với mình, sau đó ngựa quen đường cũ mà làm tổ trong ngực Yến Cẩn, thuận tay nhét tập tranh bên cạnh vào tay Yến Cẩn, chỉ vào hình vẽ nói: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
Yến Cẩn theo bản năng cúi đầu nhìn, sau đó hô hấp cứng lại.
Hồ yêu y sam nửa cởi phong thái quyến rũ, đang leo lên người đế vương, làm đủ chuyện phong lưu.