Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

Chương 65: Chương 65: Trở về




Gần đây Thẩm Tri Huyền rất nóng tính.

Một là do trảm yêu trừ ma đánh nhau quá nhiều, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng; hai là mãi không có tin của Yến Cẩn, khế ước cũng cảm ứng không được; ba là...

Ngày ấy khi y thử giao lưu với kiếm linh tàn của Ôn Tông chủ, mơ hồ thấy được một hình ảnh.

Ước chừng là cảnh tượng Ôn Tông chủ tẩu hỏa nhập ma khi đang bế quan, y thấy trong cảnh tượng ấy có nửa bóng người.

Người nọ mang theo kiếm, nhẹ nhàng hời hợt hủy đi Ngưng Thần trận pháp mà Ôn Tông chủ thiết lập để hộ thân.

Rốt cuộc chỉ là kiếm gãy tàn linh, cảnh tượng chợt lóe qua, đã mất.

Thẩm Tri Huyền siết chặt tay, lạnh cả người —— Nửa thanh kiếm này, y nhận ra, là kiếm của Tống Mính.

Ôn Tông chủ ngã xuống quả nhiên có liên quan tới Tống Mính!

Nếu trước đó chỉ là mơ hồ hoài nghi, thì bây giờ gần như Thẩm Tri Huyền đã nhận định rằng Tống Mính rắp tâm bất lương.

Ban đầu Tống Mính chỉ là một đệ tử bình thường, sau khi Thẩm Tri Huyền bị đoạt xá, Ông Tông chủ thấy hắn đoan chính siêng năng, mới thu hắn làm đồ đệ, lại truyền chức vị Tông chủ cho hắn, chỉ muốn hắn chăm sóc Thẩm Tri Huyền hơn một chút.

Nhưng ai ngờ....

Sợ là tới một khắc cuối cùng, Ông Tông chủ mới thấy rõ dưới lớp mặt nạ dịu dàng của Tống Mính là lòng lang dạ sói tâm địa rắn rết.

Thẩm Tri Huyền lặn lội ngày đêm lên đường rất lâu, lúc về Thanh Vân Tông, bóng đêm vừa xuống. Y vô cùng quen thuộc với cấm chế các nơi trong Thanh Vân Tông, Ôn Tông chủ lại cố ý mở cửa sau, y không kinh động bất kỳ ai, lặng yên không tiếng động đi vào Tông môn.

Y cũng không về tòa phong của mình, mà ra sau núi Thí Luyện trước.

Chỗ ngồi này, lần trước tới, là bị Yến Cẩn tính kế, đánh bậy đánh ba xông vào, trước mắt thăm lại chốn cũ, tâm tình của y rất phức tạp.

Đây là nơi lúc y còn nhỏ, nghịch ngợm đi vào nhầm. Yêu thú ở đây tương đối mạnh, bình thường không mở ra cho các đệ tử mới thí luyện, mà khi y còn nhỏ... Trong miệng Ôn Tông chủ, là chú mèo nhỏ chạy nhảy khắp nơi.

Cứ chỗ nào náo nhiệt là nhảy vào, chỗ nào không cho đi thì càng muốn đi, ỷ vào tu vi của mình không tồi, lại thông minh, lá gan thật sự rất to, lén lút lẻn ra sau núi.

Yêu thú ở đây lợi hại hơn tiểu yêu thú bên ngoài nhiều, nhưng sau khi Thẩm Mèo Nhỏ Nghịch Ngợm [1] âm thầm quan sát một hồi, cảm thấy có thể đánh, vì thế mặc kệ, cứ bắt được yêu thú là đánh một trận.

[1] Gốc 沈小跳貓 (Thẩm Tiểu Khiêu Miêu): Thứ lỗi cho đứa nghèo nàn ngôn từ này, tui không biết edit làm sao hết, chỉ đành edit thoát nghĩa, ai hiểu thì giúp tui với nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.