“Tiểu thư!” Thanh Hạnh ngủ ở bên ngoài, nghe thấy động tĩnh bên trong lập tức chạy vào, tóc vẫn còn lộn xộn, “Tiểu thư lại mơ thấy ác mộng ạ?”
Dụ Uẩn tỉnh lại, “Giờ nào rồi?”
“Vừa mới đến giờ dần ạ.” Bên cạnh giường Thanh Hạnh có đồng hồ cát, mở mắt là có thể nhìn thấy.
Sắc trời còn sớm, Dụ Uẩn hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, nàng không còn buồn ngủ nữa, trên người nàng dinh dính khó chịu, “Chuẩn bị nước ấm đi.” Đây là lần đầu tiên nàng biết ơn quái mộng.
Sau khi thu dọn một phen, sắc trời đã sáng. Dụ Uẩn nhíu mày suy tư, làm sao để cho phụ thân và ca ca tin lời nàng nói đây.
Ca ca Dụ Uẩn Dụ Nam Kỳ học võ từ thuở nhỏ, mỗi ngày đều kiên trì luyện võ. Dụ Uẩn không có tâm tư ăn sáng, sáng sớm nàng đã đi đến viện của ca ca, nhìn hắn luyện quyền.
Dụ Nam Kỳ có thiên phú về võ thuật, lại cực kỳ chăm chỉ, đã luyện thành toàn thân võ nghệ cao siêu. Lúc này chắc là hắn sẽ luyện nửa canh giờ nữa, y phục luyện công màu lam bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, dính sát vào người, hiện ra bắp thịt cường tráng. Nha hoàn đứng bên cạnh xấu hổ đỏ mặt còn không chịu rời đi.
“Muội muội!” Cuối cùng cũng luyện xong một canh giờ, Dụ Nam Kỳ nói chuyện với muội muội đứng chờ một bên, “Muội đợi huynh một lát, huynh đi thay đồ.” Toàn thân đầy mùi mồ hôi, hắn sợ làm A Uẩn ngạt thở.
Một lát sau, Dụ Nam Kỳ thay đồ xong, thay trường bào màu xanh nhạt, tóc cao buộc thẳng lên, tuy hắn thường xuyên luyện võ nhưng màu da lại không đen, bộ dạng giống như thư sinh, cười nói với Dụ Uẩn, “Sáng sớm muội đã đến đây rồi, đến ăn bữa sáng à?”
Dụ Uẩn lắc đầu, “Ca ca, muội có chuyện rất quan trọng muốn nói cho huynh và phụ thân.” Thấy ca ca không để ý, nàng lại nhấn mạnh từng chữ một, “Rất quan trọng!”
“Lúc này chắc là phụ thân đang ở thư phòng, đi thôi.” Dụ Nam Kỳ không đoán ra được nàng muốn nói gì.
Vừa đúng lúc là ngày nghỉ, đúng như Dụ Nam Kỳ dự đoán, Dụ phụ nhàn rỗi, trốn ở trong thư phòng đọc sách.
“Cốc cốc cốc - -”
“Vào đi.” Dụ phụ ngẩng đầu, “Sao hai đứa lại cùng nhau đến đây thế?”
“Nữ nhi có chuyện quan trọng muốn nói cho người và ca ca.” Dụ Uẩn đóng cửa lại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Dụ phụ và Dụ Nam Kỳ đưa mắt nhìn nhau.
“Chuyện mà con sắp nói nhất định phụ thân và ca ca phải tin tưởng.” Dụ Uẩn tha thiết nói, hai cha con gật đầu.
“Địch Nhung xâm phạm.” Dụ Uẩn thấy hai người giống như không tin, “Ngày mai phụ thân vào triều, chắc chắn hoàng thượng sẽ nhắc đến việc này. Con muốn nói một chuyện khác.” Nàng nhìn ca ca, trong mắt mang theo lo lắng, “Có khả năng ca ca sẽ bị phái đi Sùng Châu.”
Sùng Châu là nơi giáp giữa Địch Nhung và Đại Tấn, địa thế hiểm yếu, bốn phía đều là núi. Đất đai Đại Tấn phì nhiêu, dân chúng giàu có và đông đúc, mà Địch Nhung lại ở nơi có hoàn cảnh khó khăn, dân chúng không thể tiếp tục sinh sống nữa, thường xuyên xâm phạm Đại Tấn. Vài năm gần đây, từ khi Tiền tướng quân đóng quân ở Sùng Châu, thế cục ổn định hơn rất nhiều.
Chỉ là lúc trước đều xâm chiếm vào thu đông, hiện giờ vừa mới nhập hạ...
Lông mày Dụ phụ nhăn lại, “Con biết được tin tức này từ đâu?”
Nàng chỉ sợ phụ thân và ca ca hỏi chuyện này, Dụ Uẩn chắp tay ra sau lưng, cúi đầu nói quanh co: “Ngày hôm qua ở Xuân Giang lâu, con nghe thấy người cách vách nói...” Cớ này quá gượng ép, ngay cả nàng cũng không tin.
Quả nhiên, “Đưa tay ra.” Vẻ mặt Dụ phụ nghiêm túc.
Dụ Uẩn ngoan ngoãn đưa tay ra, ngửa lòng bàn tay lên.
Dụ phụ thở dài, “Không phải muốn đánh lòng bàn tay con. Để mu bàn tay lên trên.” Dụ Uẩn hơi khẩn trương, nàng chưa bao giờ bị đánh mu bàn tay.
“Con vốn không biết nói dối biết không?” Ánh mắt Dụ phụ sắc bén, “Tự con nhìn móng tay của con xem.”
Dụ Uẩn nhìn tay mình, ngón trỏ tay phải móng tay trụi lủi, cao thấp không đều, hiện ra da trắng. Đây là nàng vừa mới cắn.
“Con nên nói thật chứ nhỉ?” Dụ phụ giơ tay ý bảo hai người ngồi xuống.
Dụ Uẩn xoắn xuýt một phen, chỉ sợ những lời mình nói sẽ làm cho hai người khó có thể tin, “Từ khi đến kinh thành, con vẫn luôn mơ những giấc mơ kỳ lạ, luôn luôn mơ thấy Thừa tướng.” Thấy phụ thân và ca ca không lộ ra vẻ mặt gì kỳ quái, nàng lại tiếp tục, “Lúc đầu con chỉ cho rằng đó là giấc mơ mà thôi, con cũng không quen hắn. Nhưng mà sau đó con lại gặp hắn ở Xuân Giang lâu, phát hiện hắn và người trong mộng của con giống nhau như đúc.”
Vẻ mặt cha con Dụ gia dần dần trở nên nghiêm túc, nghe Dụ Uẩn nói tiếp: “Có một ngày con nghe hắn nhắc đến chuyện phụ thân buộc tội Hà Thanh Hầu trong triều, con tỉnh lại liền đi hỏi phụ thân, quả thực đúng là như vậy.”
“Ngày con nghe lén đấy sao?” Dụ phụ nhớ lại.
“Dạ.” Dụ Uẩn gật đầu, “Đêm qua, con nhìn thấy hắn cầm một bức thư trong tay, trong thư viết những nội dung đó.”
Dụ Uẩn nhớ tới tối hôm qua, sau khi mình đi vào giấc ngủ, vừa tỉnh dậy lại thay đổi nơi. Lúc này không phải là thư phòng, hẳn là phòng ngủ của Thừa tướng. Mà nàng đứng ở bên cạnh giường, nhìn Thừa tướng mặc nội y màu trắng, nghiêng người dựa vào giường, đọc thư.
Nhìn lén chuyện của người ta là không tốt, Dụ Uẩn cũng biết, nhưng mà bức thư đó ở gần nàng như vậy, ở ngay chóp mũi nàng, nàng vừa mở mắt ra là nhìn thấy được. Huống chi, nàng liếc mắt liền nhìn thấy tên ca ca nàng.
“Trừ lần đó ra, con còn mơ thấy lần nào nữa không?” Dụ phụ im lặng một lúc lâu, chuyện này ông chưa từng nghe thấy.
“Không có ạ.” Dụ Uẩn nhớ tới chuyện nàng từng cắn hắn, còn có tối hôm qua... Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên... May mà hai cha con Dụ gia đều đang suy nghĩ đến chuyện giấc mơ kỳ lạ, nên không ai chú ý đến vẻ mặt của nàng.
“Việc này không được nói cho người khác biết.” Cuối cùng Dụ phụ hạ quyết tâm, nữ nhi sẽ không lấy loại cớ này mà che giấu ông, thậm chí còn lấy một cái cớ càng khó tin hơn. Chỉ là giấc mộng như vậy, là phúc hay họa, bây giờ ai cũng không thể nói rõ được. Mọi người có thể bài xích chuyện này, chuyện không thể giải thích được nói nhiều sẽ kỳ lạ.
Ông không muốn sau này nữ nhi của mình bị người ta nói là ngoại tộc.
“Con biết rồi phụ thân. Nhưng mà ca ca phải làm sao bây giờ?” Dụ Uẩn hơi lo lắng, tuy ca ca võ nghệ cao cường, nhưng mà hắn chưa từng ra chiến trường, nghe nói người Địch Nhung hung dữ độc ác, ca ca tiên phong: Lên chiến trường gặp phải đối thủ như vậy, có thể không lo lắng được sao?
Dụ phụ nhìn về phía nhi tử im lặng đã lâu, “Nam Kỳ, suy nghĩ của con thế nào?”
Dụ Nam Kỳ ngẩng đầu nhìn phụ thân, vẻ mặt kiên nghị: “Nhi tử rất muốn sớm đi chiến trường.” Hắn luyện võ nghệ nhiều năm như vậy không phải vì muốn thân thể tráng kiện.
Dụ phụ nhìn hắn tán thưởng, lại an ủi nữ nhi: “Phụ thân biết con lo lắng cho huynh trưởng, nhưng mà chí hướng của huynh trưởng con là bảo vệ quốc gia, con nên hiểu.”
Đương nhiên Dụ Uẩn biết rõ. Người nhà họ Dụ đều trung thành, nếu không phải như vậy thì lần này sẽ không hồi kinh rồi.
Trở lại Cán Hương Cư của mình, Dụ Uẩn hơi ủ rũ. Trên đường trở về, ca ca đều an ủi nàng, nàng cố gắng giữ vững tinh thần, bày ra khuôn mặt tươi cười. Lúc vừa vào phòng, khuôn mặt tươi cười lập tức biến mất. Nàng vốn tưởng rằng nói cho phụ thân và ca ca giấc mộng tối hôm qua, bọn họ sẽ có dự định tốt hơn.
Nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua, nàng lại không nhịn được mặt đỏ tai hồng. Nàng vốn không rõ mình biến thành cái gì, nhưng mà xem xong thư cùng với thừa tướng, khi hắn để sát thư vào đốt, nàng mới hiểu ra, hóa ra mình biến thành một ngọn nến.
Môi mỏng của thừa tướng hé mở, một hơi thổi tắt nến... Không muốn nghĩ nữa, Dụ Uẩn ôm đầu, trong đầu đều là khuôn mặt tuấn tú phóng đại, dựa vào gần như thế, vậy mà hắn lại không có chút tỳ vết nào, thật sự làm cho người ta đố kỵ!
“Tiểu thư, người sinh bệnh rồi sao?” Thanh Hạnh mang theo giỏ thêu đi đến, nhìn mặt Dụ Uẩn đỏ bừng giống như là bị thiêu cháy dưới ánh nắng chiều, lo lắng hỏi.
“Không có!” Dụ Uẩn giống như bị người ta phát hiện ra bí mật nhỏ, vội vàng nói sang chuyện khác, “Em cầm cái gì thế?”
“Bẩm tiểu thư, là giỏ thêu ạ. Nô tỳ chuẩn bị thêu mấy cái túi thơm, nếu tiểu thư muốn có thể chọn mấy loại hoa, nô tỳ sẽ thêu cho người.” Thanh Hạnh thêu rất giỏi, nhưng Dụ Uẩn lại không biết thêu, tuy từng được luyện tập chuyên môn, nhưng mà mười ngón tay luôn không chịu phối hợp.
“Đưa kim chỉ cho ta, ta muốn tự mình làm một cái thật đẹp.” Ca ca sắp đi Sùng Châu, nàng muốn đưa bùa bình an cho ca ca. Một lá bùa sẽ không thể mang theo được, cất vào trong túi thơm là có thể rồi.
“Tiểu thư muốn thêu hoa gì?”
“Cây tùng đi!”
“Vì sao hôm nay Quân Hành luôn không yên lòng thế?” Thái tử cầm quân cờ màu trắng, “Cạch” một tiếng hạ xuống, “Mà lại để cho cô may mắn thắng.”
Triệu Tuần nhìn về phía bàn cờ, quân trắng vây quanh, quân màu đen không có đường chạy. Thôi, ngón tay cầm lấy viên cờ thả lại vào trong lọ, “Tài đánh cờ của điện hạ rất giỏi.”
“Không phải tài đánh cờ của cô giỏi, mà là Quân Hành không tập trung.” Trên mặt thái tử không có chút gì gọi là đắc ý, “Vì sao lại ưu phiền thế?”
Mày Triệu Tuần nhíu lại không thể nhận ra, gần đây hắn gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ, vốn là bóng trắng ở thư phòng, cuối cùng là cây nến đêm qua.
Bây giờ hắn vô cùng chắc chắn mình không hoa mắt. Sau khi hắn đốt thư xong, lúc hắn thổi đèn, rõ ràng là có nữ tử đứng trước mặt hắn.
Là cô hồn sao? Khi thổi đèn, hắn không cảm nhận được ánh nến ấm áp, trái lại lúc chạm vào là lạnh lẽo.
Hắn đưa tay phải ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào môi, nghi hoặc khó hiểu. Đột nhiên hắn thu tay lại, coi như không nhìn thấy vẻ mặt tò mò của thái tử, “Điện hạ cũng biết rồi đấy, Địch Nhung xâm phạm?” Tối hôm qua hắn đã nhận được thư, lúc này đã qua mấy canh giờ, mọi người cũng nên biết được tin tức rồi.
“Cô đã biết.” Lông mày thái tử nhăn lại, ánh mắt ngưng tụ thành băng sương: “Địch Nhung thật sự rất hung hãn, khiêu khích liên tục, không biết sống chết, lần này cần phải cho bọn chúng biết khó mà lui.”
“Trong lòng điện hạ đã chọn được người thích hợp chưa?”
Vẻ mặt thái tử hơi lo lắng, “Đại Tấn chú trọng văn, có người giống như Tiền tướng quân được sao? Huống chi người Địch Nhung rất thô bạo, hung ác vô cùng, như thế...”
“Trái lại hạ quan có một người thích hợp để lựa chọn.” Triệu Tuần nâng mắt, “Không biết điện hạ nghĩ Dụ Nam Kỳ thế nào?”
Thái tử im lặng một lúc lâu, “Cô nghe nói hắn võ nghệ cao cường, nhưng mà dù sao hắn vẫn còn trẻ tuổi, chưa từng ra chiến trường.”
“Không phải vẫn còn Tiền tướng quân hay sao?” Triệu Tuần không để tâm, Tiền tướng quân đã tạo ra vài tiểu tướng, “Hắn ta làm thủ hạ để Tiền tướng quân rèn luyện, vậy là được rồi.”
Ánh trời chiều ngả dần về phía tây, chân trời giống như nạm vàng. Hai người ngồi ở trong đình, cái bóng bị kéo ra thật dài. Khi trời chiều hạ xuống, cũng làm cho người ta càng thêm phiền muộn, không giống như sớm mai, vừa xuất hiện là sáng rực rỡ. Nhưng mà ai có thể chắc chắn mình có thể đợi được đến sớm mai?
Triệu Tuần đứng dậy cáo từ rời đi, từ hành lang ra viện, cái bóng ở phía sau, giống như là bị người ta che lấp, vứt không đi.
Thái tử nhìn ván cờ chưa dọn, vẻ mặt không rõ, một lúc lâu sau mới nhếch miệng: “Cờ giống như nhân sinh.”