Xe ngựa đã bị hủy thành gỗ vụn, nước bùn chảy qua bắp chân hai người. Lúc này mưa đã ngừng, Dụ Uẩn không biết nên khóc hay là nên cười.
Nàng quay đầu lại nhìn, nguy hiểm thật, sau đó lo lắng lại dâng lên, không biết hiện giờ Thừa tướng đại nhân thế nào, nàng vội nói với Thanh Hạnh: “Trở về thành!”
Hai người không còn sức gỡ xe từ trên lưng ngựa xuống, đành phải đi bộ trở về.
Trời dần dần sáng, toàn thân hai người nhếch nhác, dọc theo đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt người đi đường. Thanh Hạnh cố ý đi bên ngoài, che chắn thay tiểu thư nhà mình.
“Đứng lại - -” binh lính ngăn hai người lại, “Các ngươi là ai?”
Hỏi đúng là kỳ lạ, Dụ Uẩn thầm nghĩ, vào kinh thành còn cần phải kiểm tra từ khi nào thế, gần đây không xảy ra chuyện gì mà. Tâm tư Thanh Hạnh đơn giản, không nghĩ nhiều nói: “Chúng ta từ biệt viện trong núi Lưu Thúy trở về, hồ nước trên núi bị tràn...”
Người đi đường không bị kiểm tra, lập tức được đi, Dụ Uẩn hỏi: “Vì sao chỉ tra hỏi hai người chúng ta?”
“Hai người các ngươi ăn mặc quá kỳ lạ.” Mặt binh lính không đổi sắc.
“Lão gia nhà ta là đại thần trong triều.” Thanh Hạnh bất mãn, bộ dạng như vậy đứng ở cửa thành bị vặn hỏi quả thực rất nhục nhã, “Ngươi thật to gan!”
“Sao ta biết được ngươi không bịa chuyện chứ? Nếu là nhà đó, chúng ta đi hỏi một lát mới được!” Binh lính không cho đi, trên mặt không có chút gì gọi là sợ hãi.
“Dụ phủ, ngươi cứ đi hỏi đi!” Dụ Uẩn đánh giá một phen, cân nhắc khả năng xông vào, cuối cùng nàng buông tha cho suy nghĩ đó.
“Ngươi, lại đây!” Binh lính chỉ một tiểu binh khác, lại chỉ chủ tớ hai người Dụ Uẩn, “Nàng ta tự xưng là người Dụ phủ, ngươi đi hỏi đi!”
“Dạ!” Tiểu binh lĩnh mệnh, quay người biến mất phía sau cửa thành.
Mặt trời dần dần lên cao, thời tiết lại càng nóng lên, y phục dần dần khô, cùng với bùn lầy trở nên cứng lại. Tiểu binh kia đi rất lâu mà chưa trở về, trong lòng Dụ Uẩn lo lắng.
“Dân chạy nạn từ nơi nào đến đây?” Một thiếu niên mặc trường bào xanh thẫm tò mò đánh giá hai người, mắt xếch hơi nheo lại, cau mày, bộ dạng giống như là suy tư.
“Ngươi không được nói bậy, ai là dân chạy nạn?” Thanh Hạnh tức giận nói, nói nàng ta thì không sao, mình vốn là hạ nhân. Nhưng mà tiểu thư nhà mình được sủng ái như vậy, lại bị nói là dân chạy nạn, sao có thể chịu được?
Thấy bộ dạng nàng ta vẫn còn muốn tranh luận, Dụ Uẩn vội vàng ngăn lại: “Thanh Hạnh!”
Thanh Hạnh kìm nén, ỉu xìu nói: “Dạ, tiểu thư.”
“Dụ tiểu thư?” Nam tử trẻ tuổi đi từ phía sau người thanh niên ra, mặc y phục màu trắng, thấy Dụ Uẩn thiếu chút nữa không nhịn được quay mặt đi, người này đúng là người quen - -
“Hứa ca ca?” Dụ Uẩn kinh ngạc, ánh mắt không nhịn được nhìn qua người hắn ta, tuy Hứa Trọng Sơn không được tính là khôi ngô, nhưng tốt xấu gì cũng cao to, lại mặc trường bào màu trắng, tôn lên màu da hơi đen của hắn ta, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.
“Ừm.” Gương mặt đen của Hứa Trọng Sơn hơi phiếm hồng, dường như không nhận thấy cách ăn mặc của mình có gì không ổn, chỉ thân thiết hỏi: “Sao Dụ tiểu thư lại ở đây thế? Hơn nữa...” Còn có bộ dạng như vậy?
Dụ Uẩn biết hắn ta muốn nói gì, cúi đầu xuống nàng cũng có thể nhìn thấy bùn khắp người mình, xấu hổ nói: “Ta giải thích trong chốc lát không được, Hứa ca ca, có thể mang chúng ta đi vào không?”
Hứa Trọng Sơn cười thật thà phúc hậu, lúc nói chuyện còn lộ rõ răng, “Nói gì vậy, đi thôi!”
“Ôi chao, này, ôi, Trọng Sơn huynh, huynh không giới thiệu sao?” Người trẻ tuổi mặc trường bào xanh thẫm bất mãn vì mình bị xem nhẹ, tiến lên một bước, tay phải cầm quạt gõ nhẹ có tiết tấu lên lòng bàn tay trái, trong mắt là tò mò đánh giá Dụ Uẩn.
“Haizz huynh đừng làm phiền thêm nữa, người ta có việc gấp mà!” Hứa Trọng Sơn không muốn để ý hắn ta, lại càng không muốn giới thiệu Dụ Uẩn cho hắn ta biết.
Thôi được, người mặc trường bào xanh thẫm cười tự giễu, không so đo với hắn ta nữa, rất tự giác theo sau ba người.
Hai binh lính thấy Hứa Trọng Sơn mang người tiến vào, còn muốn chặn, người trẻ tuổi phía sau đã lên tiếng: “Ngay cả ta cũng không biết sao?”
“An...” Binh lính liếc mắt đánh giá hắn ta, khi ánh mắt nhìn về phía eo hắn ta, đột nhiên sắc mặt thay đổi, muốn quỳ xuống.
“Đi thôi, chúng ta vào thôi!” Hắn ta khẽ lắc đầu, lại quay đầu cười nói với ba người bên cạnh.
Trong lòng Dụ Uẩn chất chứa nhiều chuyện, không để ý những chuyện này. Vào thành, một tiểu binh tuần tra nhìn thoáng qua Dụ Uẩn, Hứa Trọng Sơn vội vàng đưa tay ra bảo vệ nàng.
Đại quê mùa này, lại còn cẩn thận như vậy, người trẻ tuổi mặc trường bào xanh thẫm lấy quạt chạm nhẹ vào trán, che dấu ý cười.
Dụ Uẩn liếc mắt nhìn qua một tiểu binh, nàng lập tức cứng đờ, “Đứng lại!”