Hôm Nay Ta Lại Biến Thành Gì?

Chương 13: Chương 13: Nửa đêm xuống núi




Thanh Hạnh đứng ở xa, không biết hai người đang nói cái gì. Phi Trần là người tập võ, trái lại nghe được rất rõ ràng, hắn ta nhíu mày nghĩ thầm, đại nhân nhà mình học được mấy chiêu đùa giỡn cô nương khi nào nhỉ?

Không xong rồi, Dụ Uẩn cảm thấy sau gáy càng đau, ở nhà nghỉ ngơi không được chắc, cứ phải đi ra ngoài...

“Thừa tướng gặp vô số người, khó tránh khỏi nhìn thấy người giống nhau...” Dụ Uẩn kìm nén hồi lâu, nén ra được một câu như vậy, trong lòng vô cùng ảo não.

“A.” Triệu Tuần cười, “Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Dụ tiểu thư không cần để ý.” Quả nhiên là bộ dạng phong quang tế nguyệt, giống như không ý thức được một câu nói ngắn ngủi của mình lại cuộn trào bao nhiêu gợn sóng trong lòng người khác.

“A... Ha ha...” Dụ Uẩn không tin lời hắn nói, âm thầm nhắc nhở chính mình, không được để lộ ra dấu vết nữa. Đối phương không mở miệng, nàng cũng không biết mở miệng nói cáo lui như thế nào. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy trên mặt hắn còn vết thương để lại ngày hôm qua, đã kết vảy, vết thương không sâu, chỉ là khuôn mặt hoàn mỹ giống như thiên thần có thêm hai vết như vậy, không hợp lắm.

Triệu Tuần để ý thấy nàng nhìn chằm chằm mặt mình, không rõ chân tướng: “Vì sao Dụ tiểu thư lại nhìn chằm chằm ta như thế?” Không đợi nàng trả lời, hắn lại nói tiếp: “Ngươi cũng hiểu được cái đẹp sao?” Thừa tướng biết rõ mình đẹp, trước đây khi không phải là thừa tướng, luôn có người dùng ngôn ngữ bày tỏ với hắn. Sau này làm thừa tướng, bọn họ đổi thành ám chỉ bằng ánh mắt.

Nhưng mà những ám chỉ này đều quá rõ ràng, Triệu Tuần khinh thường nghĩ.

Phi Trần nghe xong cuộc nói chuyện, mi tâm giật giật, nếu hắn không phải là thừa tướng, thực sự có khả năng hắn sẽ bị đánh.

Dụ Uẩn sẽ không ra tay đánh người, nàng chỉ che miệng cười, giống như vô ý: “Sao trên mặt thừa tướng đại nhân lại có hai vết sẹo này vậy?”

Nghe vậy, Triệu Tuần đưa tay lên sờ mặt, chỉ cảm thấy hơi đau đớn, con thỏ nhỏ chết tiệt đó! Hắn lại nhìn thiếu nữ đối diện, giữa non xanh nước biếc, nàng cười đứng ở chỗ đó, mắt hạnh linh động, giống như là có thể nói.

Cho nên, ánh mắt nàng là đang cười nhạo hắn sao? Triệu Tuần không tự giác được nghĩ thầm, hắn không muốn trả lời vấn đề này một chút nào. Im lặng trong chốc lát, hắn gượng gạo nói: “Dụ tiểu thư muốn câu cá cùng không?”

Vốn không trông đợi hắn có thể nói ra chân tướng, nàng chỉ muốn cho hắn bức tường mà thôi, “Không cần, thừa tướng đại nhân có nhã hứng, không dám quấy rầy.”

Ngươi đã quấy rầy rồi, Triệu Tuần nhìn thoáng qua bóng lưng nàng rời đi, mặt trầm xuống quăng lưỡi câu vào nước. Phi Trần do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhắc hắn, lưỡi câu còn chưa có mồi câu.

==============================================================================

“Tiểu thư.” Thanh Hạnh đầy hứng thú nói: “Thừa tướng đại nhân tặng hai con cá, nói là nhận lỗi với người.”

Dụ Uẩn dùng sách che khuất mặt, không cho là đúng: “Ta bị ngã, tặng hai con cá em lại vui vẻ như vậy sao?”

“Đây là cá thừa tướng đại nhân câu đó, tiểu thư, chuyện này có thể tha thứ!” Thanh Hạnh giải thích.

“Được rồi.” Dụ Uẩn ngồi dậy, nhớ đến khuôn mặt thừa tướng, cả tên đầu sỏ làm mình bị té, không hiểu sao nàng lại tức giận: “Nấu ăn.”

Hai con cá còn sống, hữu khí vô lực vẫy đuôi, gã sai vặt nhận được lệnh, mang cá đi xuống phòng bếp.

Thanh Hạnh nhìn bóng lưng gã sai vặt, lại nhìn vẻ mặt thờ ơ của tiểu thư nhà mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hai người cùng nhau lớn lên, sao Dụ Uẩn lại không biết nàng ta nghĩ gì, chẳng lẽ thừa tướng đại nhân được nâng lên thành thần, cá của hắn cũng cần phải nuôi dưỡng sao?

Hai con cá cũng không nhỏ, một để hấp, một để kho. Tay nghề của đầu bếp nữ rất tốt, Dụ Uẩn ăn rất say sưa.

“Khụ!” Ăn hơi nhanh, Dụ Uẩn không để ý bị xương cá mắc trong cổ họng.

“Tiểu thư.” Thanh Hạnh vội vàng rót cho nàng chén trà, “Uống chén trà ạ!”

May mà xương cá không to, uống hai ngụm trà thì đỡ hơn. Hai con cá mới ăn được vài miếng, Dụ Uẩn không dám cầm đũa lần nữa, mắt mấy con cá kia trừng nàng, làm cho nàng nhớ đến thừa tướng đại nhân, “Mang cá xuống đi.”

“Tiểu thư, người không ăn nữa ạ?” Hai tiểu nha hoàn ngoan ngoãn bưng đi, trong mắt Thanh Hạnh viết mấy chữ to - - tiểu thư, người thực lãng phí.

Dụ Uẩn im lặng không nói gì, Thanh Hạnh, em không hiểu được đâu.

=============================================

“Con thỏ chạy đi mất rồi?” Triệu Tuần hơi bất ngờ, “Không phải ta đã bỏ nó vào trong lồng rồi sao?”

Tưởng Linh Thu rụt rè ngẩng đầu, nói: “Ta... Ta chỉ muốn đút nó ăn gì đó, ai biết... ai biết nó lại...”

“Nói cho rõ ràng!” Lông mày Triệu Tuần nhăn lại, không biết nàng ta đang nói cái gì, trong lòng hơi khó chịu.

“Ta nói là...” Giọng Tưởng Linh Thu càng nhỏ, hai vai không ngừng run rẩy, giống như lá rụng bay theo gió: “Ta chỉ đút nó ăn gì đó, nó lại chạy mất.” Một câu ngắn ngủi, vài lần nghẹn ngào, Triệu Tuần nghe xong không còn kiên nhẫn, trong lòng lại buồn bực, không dễ dàng gì hắn mới có hứng thú với một thứ gì đó bây giờ lại không còn nữa, sắc mặt càng khó coi.

Tưởng Linh Thu nhìn trộm hắn vài lần, thấy hắn như vậy, trong lòng ấm ức càng sâu, không ngừng rơi lệ.

“Thôi, ngươi đi ra ngoài đi.” Tốt xấu gì cũng là cháu gái của Tưởng đại phu, Triệu Tuần cũng khó xử, xua xua tay.

Tưởng Linh Thu lại càng không chịu nổi, vậy mà bị người ta ghét bỏ, nàng ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua Triệu Tuần, lông mi dài mang lệ, muốn nói mà ngừng, nếu như là người khác, chỉ sợ không nhịn được sinh lòng thương tiếc.

Chỉ tiếc người trước mặt nàng ta là thừa tướng đại nhân. Triệu Tuần cho rằng nàng ta không muốn ra ngoài, mở miệng gọi: “Phi Trần, đưa...”

Hắn còn chưa nói xong, Tưởng Linh Thu liền giậm chân, xoay eo chạy ra ngoài, thiếu chút nữa va vào Phi Trần chuẩn bị đi vào.

Đây là ý gì, Phi Trần nhìn bóng dáng Tưởng Linh Thu, lại nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của thừa tướng nhà mình, có phần không hiểu: “Đại nhân?”

“Không sao, ngươi đi xuống đi.”

“...Dạ.” Phi Trần không hiểu, yên lặng lui ra.

Tưởng Linh Thu vừa ra sân, liền lau nước mắt, dùng lực hít sâu mấy hơi, quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng lại, buộc mình phải tự tin.

Quay đầu lại lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tươi cười ngọt ngào, bước chân nhẹ nhàng, giống như Tiểu Yến Tử vui vẻ, đi vào phòng thuốc: “Gia gia, cháu đã về rồi!”

Tưởng đại phu đang phân loại thuốc, trước mặt ông ta là đống thuốc khô, nghe thấy tiếng nói ông ta ngẩng đầu lên: “Thừa tướng đại nhân trách tội cháu sao?”

“Vẫn là gia gia chỉ đoán bệnh đúng, thừa tướng đại nhân không có tức giận.” Tưởng Linh Thu cười, mắt cười giống như trăng rằm, đồng tử đen như ngôi sao sáng ban đêm.

“Thừa tướng là người làm đại sự, sao có thể vì chút việc nhỏ ấy mà so đo với cháu được?” Tưởng đại phu nhìn cháu gái đầy yêu mến, không biết ông ta nghĩ đến chuyện gì, thở dài một hơi, “Hắn cũng rất đáng thương...”

Sao thừa tướng đại nhân có thể đáng thương được, Tưởng Linh Thu không hiểu, cũng muốn hỏi nhưng gia gia đã lắc đầu, rõ ràng là không muốn nói nữa.

Chẳng lẽ liên quan đến thân thế của thừa tướng? Tưởng Linh Thu ngầm suy nghĩ, quen thừa tướng đại nhân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nàng ta gặp qua người nhà hắn, cũng chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới, thực sự hơi kỳ lạ.

==================================================

“Đại nhân, chuyện của Hà Thanh Hầu có thay đổi.” Đêm đã khuya, Triệu Tuần còn chưa đi vào giấc ngủ. Tuy tạm thời rời kinh thành, nhưng hắn cũng mang một đống công việc đến núi Lưu Thúy. Lúc này, Thừa Nhất quỳ trước mặt hắn, bẩm báo chuyện ở kinh thành, “Nhị hoàng tử trình lên một phong thư, vốn là sáng sớm Hà Thanh Hầu sẽ bị lăng trì xử tử, cuối cùng đẩy xuống nửa tháng sau.”

“Hoàng đế đúng là để tâm đến nhị hoàng tử” Triệu Tuần cười mỉa, “Đáng tiếc nhi tử này không xứng với danh hiệu, phái người theo dõi nhị hoàng tử.”

“Dạ!” Thừa Nhất lĩnh mệnh, phi vào trong bóng đêm rời đi.

Ban ngày trời trong xanh, bỗng nhiên ban đêm cuồng phong gào thét, một tia chớp xé rách trời đêm, tiếng sấm nối tiếp nhau. Trong chớp mắt Dụ Uẩn vì giật mình mà tỉnh, mở hai mắt ra, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, cây ngô đồng bị gió thổi lắc lư trái phải, xì xào rung động, cái bóng chiếu lên giường, quỷ quái khó mà miêu tả. Lại sắp mưa rồi, nàng nghĩ xong lại ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, bên ngoài vẫn còn tiếng mưa rơi tí tách. Trước khi Thanh Hạnh ngủ có đóng cửa sổ, nên không thấy rõ tình cảnh bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy hơi lạnh.

“Tiểu thư, trời mưa rất to!” Thanh Hạnh đi từ bên ngoài vào, mang theo hơi nước.

Giang Nam cũng thường xuyên mưa, động một tí là mưa dầm liên miên hơn nửa tháng. Sau khi đến kinh thành, đây là lần đầu tiên Dụ Uẩn thấy mưa to như vậy.

Cây ngô đồng bị hạt mưa đánh cho ỉu xìu, nước dưới mái hiên thẳng tắp, hồ nước lượn vòng quay tròn, có nhiều chỗ lộ ra tảng đá trắng mịn.

Trong núi vốn yên tĩnh, tiếng mưa rơi che dấu âm thanh rất nhỏ khác. Ngô quản gia đứng dưới mái hiên, nhíu mày nói: “Mưa này chỉ sợ hôm nay không dừng lại được.”

Dụ Uẩn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài sân, mây đen kéo đến liên tiếp, trên mái hiên giống như biến thành màu đen.

Quả nhiên, gần đến giờ ngủ, mưa cũng không nhỏ đi.

“Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại!” Có thể là thời tiết hơi lạnh, Dụ Uẩn ngủ rất say, khi nàng bị đánh thức thì hơi mê mang, “Làm sao vậy.”

“Ngô quản gia nói hồ nước trên núi dâng cao, e rằng mưa không ngừng, chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.” Tay chân Thanh Hạnh lanh lẹ, vừa nói vừa mặc y phục cho Dụ Uẩn: “Chúng ta phải xuống núi trong đêm!”

Chưa bao giờ Dụ Uẩn trải qua việc này, Ngô quản gia là người kinh thành, chắc chắn những lời ông ta nói không sai đâu, nàng tỉnh táo hơn: “Được rồi, búi tóc đơn giản là được.”

Nô bộc đều đã ở trong viện, đuốc chiếu sáng cả khu vườn như ban ngày. Ngô quản gia thấy nàng ra ngoài, cúi người hành lễ: “Tiểu thư, lên xe ngựa đi ạ!”

Dụ Uẩn gật đầu, Thanh Hạnh bật dù đỡ nàng đi đến xe ngựa. Trong lúc vô ý quay đầu lại, Dụ Uẩn thấy nhà bên không có chút động tĩnh nào, hỏi: “Ngô quản gia, người cách vách đi rồi sao?”

Thanh Hạnh biết cách vách là thừa tướng, ngày đó Ngô quản gia không gặp, nghĩ nàng hỏi Phi Trần và Tưởng Linh Thu, nên nói: “Lão nô không biết, có lẽ đã đi rồi ạ.”

“Vẫn nên đi xem đi!” Dụ Uẩn nhớ đến thừa tướng, cảm thấy hắn còn chưa đi: “Nhỡ đâu vẫn còn ngủ thì sao?”

Cho dù bất mãn với bọn họ, Ngô quản gia vẫn nghe lời, đi lên gõ cửa.

Gõ liên tiếp vài tiếng, mới có gã sai vặt ra mở cửa, hắn ta ngáp dài, buồn ngủ nên mắt nhập nhèm, hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”

“Trên núi mưa to, sợ là có nguy hiểm, gia chủ ta đặc biệt tới hỏi chủ tử quý phủ đã rời đi hay chưa.” Ngô quản gia nhìn bộ dạng hắn ta, suy đoán chỉ sợ người nhà này đều đang ngủ.

Quả nhiên, gã sai vặt trông coi hoảng sợ, lại nhìn bên ngoài cửa, trong lòng tin 8,9 phần, hốt ha hốt hoảng nói cảm tạ: “Cảm ơn chủ tử của các ngài!” Hắn ta nói xong vội vã đi vào.

Đúng lúc buổi chiều Phi Trần bồi Tưởng đại nhân trở lại kinh thành lấy thuốc, lúc này ai dám đi gọi thừa tướng đại nhân? Thị vệ hạ nhân viện tử đưa mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng mà không ai dám tiến lên.

“Ta đi!” Tưởng Linh Thu đẩy cửa ra ngoài, nghiêng đầu cười nói. Chuyện lớn như vậy, thừa tướng sẽ không trách tội đâu.

Vì thế một đám nam nhân nhìn tiểu cô nương này bước chân nhẹ nhàng, đi đến trước cửa phòng thừa tướng, “Cốc cốc cốc - -”

Mọi người cúi đầu, sợ bị liên lụy.

Bên trong không có động tĩnh gì, vì thể Tưởng Linh Thu lại gõ cửa.

“Ầm - -” là âm thanh chén vỡ trên mặt đất, thừa tướng đã tỉnh, giọng nói mang theo khàn khàn vừa mới tỉnh lại: “Phi Trần, tốt nhất là ngươi có chuyện quan trọng.”

Hắn bận việc đến nửa đêm, không dễ dàng gì mới có thời gian rảnh, đầu cũng không đau, vừa mới ngủ được một lúc, lúc này lại bị đánh thức, cho nên rất không vui.

“Đại nhân, là ta.” Giọng nói giống như mật ngọt, Tưởng Linh Thu bày ra tươi cười ngọt ngào, giống như ngăn cách bởi cánh cửa người bên trong có thể nhìn thấy vậy: “Hồ nước trên núi dâng cao, chỉ sợ là có nguy hiểm. Đại nhân vẫn nên - -”

“Ầm - -” Lại một tiếng động vang lên, không phải là chăn bị ném, không biết là cái gì. Hô hấp của mọi người ở bên ngoài ngưng lại.

“Biết rồi.” Phi Trần không có ở đây đúng là bất tiện, Triệu Tuần im lặng sờ eo vừa va phải cái bàn, hít một hơi.

Trong phòng đốt đèn lên, trong chớp mắt xua tan màu đen trong phòng và lo lắng của mọi người ở bên ngoài. Tâm Tưởng Linh Thu cũng thở phào nhẹ nhõm, thừa tướng không có trách tội, xem ra ở trong lòng thừa tướng mình vẫn có khác biệt.

Khoác lên kiện trường bào một cách tùy ý, Triệu Tuần mở cửa. Phi Trần không có ở đây, cũng không có ai dẫn dắt, hắn nhíu mày lại, “Đi thôi!”

Đến cửa, Dụ Uẩn vẫn đang chờ, thấy hắn ra ngoài, trong lòng bất giác nhẹ nhàng thở ra, nàng thả mành xe xuống, nói với xa phu: “Đi thôi.”

Triệu Tuần không biết là Dụ Uẩn đến để nhắc nhở, chỉ nghĩ nàng đúng lúc đi qua, hắn cũng lên xe ngựa, chuẩn bị rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.