Đến buổi sáng ngày hôm sau thì Lục Nam Kỳ đã lén đưa Lý Giai Thù đến chỗ tụ họp với nhóm của Chu Tiểu Đồng, ngay khi Lý Giai Thù nhìn thấy Thẩm Định Phi thì trái tim thiếu nữ liền đập thình thịch, thình thịch… Yêu rồi, yêu rồi, yêu rồi… Cô ấy yêu mất rồi.
Nhưng một giây sau đó thì những gì mà Lý Giai Thù nghe thấy đều như sét đánh ngang tai, hóa ra cậu trai này nhỏ hơn cô ấy một tuổi, không chỉ vậy mà còn từng rất thích Trần Dao. Người mà trước kia muốn cưới Trần Dao cũng chính là cậu ấy, lúc này thì Lý Giai Thù cảm thấy có chút đau lòng giúp cậu trai này, nói sao thì dáng vẻ của Thẩm Định Phi cũng rất được, lại có trái tim bao dung, nụ cười ấm áp nữa chứ… Nếu như nói không rung động thì là cô ấy nói dối, nhưng mà nói yêu sâu đậm thì cũng chưa đến mức đó.
Sau khi nói chuyện với nhau xong thì một nhóm năm người đã chuẩn bị xong mọi thứ, bây giờ theo nguồn tin đáng tin cậy thì Đàm Tuyết Du vừa mới ở trong khu nghỉ dưỡng này và chuẩn bị bước ra.
Đợi đến khi cô ta bước ra thì Thẩm Định Phi và Hạ Minh đã dùng bao bố tóm lấy cô ả, rồi kéo cô ả đến một con hẻm nhỏ.
Ở đây thì Chu Tiểu Đồng sẽ dùng một ống thuốc mê rồi trực tiếp bơm thuốc mê vào bên trong bao bố, đợi khi Đàm Tuyết Du đã bất tỉnh thì một nhóm năm người mới kéo cô ta lên xe, rồi chạy đến một khu nhà hoàng đổ nát cách xa trung tâm thành phố cả trăm kilomet.
Sau đó thì Hạ Minh đã lôi Đàm Tuyết Du đến một góc, rồi Thẩm Định Phi và Lục Nam Kỳ thì người trói tay, kẻ trói chân cô ta lại, Chu Tiểu Đồng cũng không nhàn rỗi là dùng một miếng vải lớn rồi bịt mắt cô ta lại. Sau khi đã chắc chắn cô ta không thể phản kháng thì Lý Giai Thù mới lấy một xô nước hất lên mặt của cô ta.
Vì bị nước hất trúng nên Đàm Tuyết Du cũng đã lờ mờ tỉnh dậy, xung quanh của cô ta bây giờ chỉ thấy một màu đen u ám, cô ta còn sợ hãi mà hét lớn một tiếng. Nhưng ngay sau đó thì Chu Tiểu Đồng đã đánh cô ta một cái, rồi nói:
- Hét cái gì mà hét, ồn chết đi được, có muốn tôi cắt lưỡi cô không hả!
Đàm Tuyết Du nghe đến đây thì cũng sợ hãi mà im miệng. Nhưng rồi sau khi lấy lại bình tĩnh thì cô ta cũng mở miệng nói:
- Các người là ai? Sao lại dám bắt cóc tôi chứ! Các người có biết cha tôi là ai không hả… Để ông ấy biết được thì các người chuẩn bị ở tù mọt gông đi!
Nhưng Chu Tiểu Đồng thì không sợ trời, không sợ đất, nên cô ấy định bước đến tát cho Đàm Tuyết Du một cái. Nhưng cô ấy còn chưa kịp bước đến thì Lý Giai Thù đã hùng hổ bước đến, không nói lời nào liền ra tay đánh một cái *CHÁT* đầy đau điếng, sau đó thì Lý Giai Thù liền nhìn sang Chu Tiểu Đồng rồi mỉm cười dịu dàng. Bởi vì sự hoang mang nhẹ mà Chu Tiểu Đồng cũng có chút khựng lại, nhưng rồi sau đó liền nói:
- La lên! La lớn lên, la cho tôi nghe đi, để tôi chống mắt lên xem cha của cô có tìm được cô hay không! Hay là tới khi cô chết mất xác ở đây cũng chẳng có ai đến tìm.
Toàn thân của Đàm Tuyết Du đã run lên bần bật rồi, có lẽ cô ta cũng đã hiểu được là những người này không hề sợ gia thế của mình. Đến đây thì Đàm Tuyết Du cũng phải vặn óc suy nghĩ, sau cùng thì cô ta lại nhíu mày, nói:
- Các người là do Trần Dao cử đến à? Nói đi, cô ta cho các người bao nhiêu tiền? Hay là do bà già An Tương cử đến… Mẹ nó, bà già đó đúng là chơi đểu mà, rõ ràng chính mụ ta đuổi Trần Dao đi, bây giờ mụ ta lại muốn tôi chịu tội sao? Cho dù có chết thì tôi cũng kéo mụ ta bồi táng cùng!
Vốn dĩ Lục Nam Kỳ từ trước đến giờ không đánh phụ nữ, nhưng tại sao khi nhìn thấy cô ả này thì cậu ta lại không thể nhịn lại vậy nhỉ? Nếu như không phải có Lý Giai Thù ở bên cạnh ngăn lại thì chắc Lục Nam Kỳ đã một đáp đá chết cô ta rồi.
Nhưng có lẽ điều không ngờ nhất chính là lời nói của Đàm Tuyết Du bây giờ, ban đầu Lý Giai Thù chỉ muốn quay phim lại một chút cho vui, nhưng ai mà có dè cô ta lại có thể tự mình nói ra những câu đặc sắc như vậy chứ, xem ra chuyến này Lý Giai Thù đi cùng quả nhiên là không uổng phí mà.
Sau đó thì tới lượt của Hạ Minh, cậu ta liền bước đến, lấy một trong túi ra một cái thanh rất dài, hình như đó là cây trăm bằng thủy tinh mà thôi, bất chợt lúc này cậu ta lại đưa đến gương mặt của Đàm Tuyết Du.
Vì cây trăm bằng thủy tinh nên khi tiếp xúc với da mặt sẽ cho ra một cảm giác lành lạnh đến rùng mình, lúc này Đàm Tuyết Du còn cho rằng đám người bắt cóc đang dùng dao đe dọa nên liền sợ hãi, nói:
- Đại ca, đại tỷ… Em sai rồi, em không nên phá hoại gia can của người khác, em thật sự biết sai rồi. Cầu xin anh chị đừng giết em mà.
Cả đời của Lý Giai Thù đúng là lần đầu tiên chứng kiến cảnh phim hấp dẫn như vậy, ngay sau đó cô ấy còn đưa điện thoại cho Lục Nam Kỳ, sau đó bước đến chỗ của Đàm Tuyết Du, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô ta, rồi giả giọng của tú bà lầu xanh nói:
- Ai da, cái dáng vẻ này cũng được đó. Anh Báo à, hay anh bán con nhỏ này cho tôi đi, để tôi đưa nó đến Hoa Xuân Lâu, làm nữ phục vụ cho mấy anh em khác. Mặc dù cô em này không có lương tâm, trái tim cũng thối nát, nhưng ít nhất thì gương mặt vẫn rất được… Chắc mấy ông chú ấy không chê đâu.
Nói đến đây thì Lý Giai Thù còn cười cợt, nói:
- Dù sao thì mấy ông chú đó cũng già cả rồi, còn chưa chắc là sống được bao nhiêu năm, thôi thì cứ để hưởng thụ được bao nhiêu thì hưởng thụ đi.
Lúc này Thẩm Định Phi ở một bên cũng phải bật cười, cô gái này mới ban đầu nhìn có vẻ rất đoan trang, nho nhã, nhưng không ngờ cũng là người rất biết diễn, nếu như để cô ấy ở bên cạnh Trần Dao thì cậu ấy có thể yên tâm rồi.
Còn Chu Tiểu Đồng nghe hiểu ý, cô ấy liền đá mắt với Hạ Minh, ngay lập tức Hạ Minh liền giả vờ nghiêm túc, nói:
- Trân Mama, như vậy có được không, dù sao thì nhân cách cô ta thối nát như vậy, tôi muốn bán cô ta đến Bích Liên Lâu người ta còn chê bẩn đó.
- Ai da anh Báo à, Bích Liên Lâu người ta cho dù là kỹ nữ cũng là hàng cao cấp đó. Nhưng anh yên tâm, Hoa Xuân Lâu của tôi thì hàng gì cũng chơi, thối nát à? Về vài ngày, được mấy anh hành vài hôm là lại ngoan ngoãn thôi ấy mà.
Sau một màn diễn kịch thoại qua lại thì Đàm Tuyết Du đã sợ đến mức cái gì không nên thải cũng thải ra rồi, ánh mắt của Lý Giai Thù bây giờ chính là khinh bỉ, cô gái này đúng là không hiểu chuyện gì cả, người ta đang nói chuyện mà lại ở đây tiểu tiện, đúng là không chút giáo dưỡng. Ngay lúc này thì Chu Tiểu Đồng mới nói:
- Ây da, có phải cô ta sợ quá rồi không? Tiểu muội muội đừng sợ, chút nữa em sẽ được thoải mái ngay thôi mà.
Nói xong thì cả nhóm giả vờ tiếng bước chân rời đi, để lại Đàm Tuyết Du vẫn còn ngồi ở đó kêu gào trong vô vọng. Cuối cùng thì một nhóm năm người cũng mặc kệ cô ta mà lên xe đi về nhà.
Trên đường về thì Lý Giai Thù còn cười như được mùa, nghĩ đến chuyện Đàm Tuyết Du rất có thể sẽ là vợ của Lục Nam Trấn hay Lục Nam Kỳ thì cô ấy đã cười muốn điên. Cái lá gan thì nhỏ xíu, mà bày đặt muốn đi cướp chồng của người ta, đúng là không biết lượng sức mình gì cả, bị như vậy cũng là đáng đời.
Tuy nhiên thì Lục Nam Kỳ vẫn cảm thấy không an tâm lắm, cậu ấy còn nhìn Chu Tiểu Đồng, nói:
- Vậy là xong rồi? Các cô không định thả người à?
Nghe vậy thì nhóm ba người của Chu Tiểu Đồng cũng chỉ bật cười lớn, lúc này Thẩm Định Phi ở một bên mới nói bọn họ chỉ là dùng loại dây hữu cơ bình thường, chỉ cần cô ta dùng một chút sức là có thể thoát khỏi rồi, nên nói Lục Nam Kỳ không cần lo. Dù rằng rất muốn đánh chết Đàm Tuyết Du, nhưng dù sao thì giết người cũng là phạm pháp, bọn họ sẽ không dại gì mà vì một kẻ như cô ta mà vào tù.
Lý Giai Thù bây giờ mới thấy rằng nhóm bạn của Trần Dao này đúng là chất lượng thật đó, bảo sao sau khi cô rời khỏi Lục gia cũng không lưu luyến chút nào. Thử nghĩ mà xem, bạn chở bạn che, Lục Nam Trấn mà có làm gì là bạn chẻ làm đôi luôn chứ ở đó mà lưu với luyến.
Xem ra công cuộc cưới được Trần Dao của Lục Nam Trấn vẫn còn xa lắm!