Hôm Nay Tổng Tài Lại Sủng Tôi

Chương 10: Chương 10: Gặp lại nhau




Nhà họ Lục thì lại ảm đạm đi rất nhiều, hôm nay Lục Nam Trấn còn không thèm đến công ty nữa, đến cả chuyện xuống nhà ăn sáng cũng không. Tối hôm qua, khi Lục Nam Kỳ định nói vài chuyện với anh thì đã bị anh nhốt ở ngoài, nên cậu ấy hoàn toàn không thể nói được gì cả.

Có lẽ với tình hình này thì phải sớm tìm được Trần Dao, nếu không thì e rằng Lục Nam Trấn thật sự sẽ tự sát mất thôi. An Tương nghĩ đến cảnh đó liền bất giác run lên, nếu như bây giờ có chồng của bà ấy ở đây thì tốt biết mấy, biết đâu khi Lục Hạo Vinh quay về thì Lục Nam Trấn sẽ có được sự phấn chấn thì sao?

Buổi sáng trôi qua vô cùng tẻ nhạt, trong lúc mọi người đều lo lắng cho Lục Nam Trấn thì anh cũng chịu rời khỏi phòng, ngồi xuống bàn ăn, hiển nhiên bọn họ liền hiểu ý mà đưa thức ăn lên cho anh.

Đêm qua anh đã mơ thấy Trần Dao, cô ấy nói rằng anh phải ăn uống đầy đủ, phải tự lo cho sức khỏe của bản thân, chỉ khi như vậy thì cô ấy mới quay về với anh. Nhiều người hầu sống ở Lục gia từ trước đến nay cũng là lần đầu thấy Đại thiếu gia suy sụp như thế, chắc hẳn những lão bà ở đây cũng rất đau lòng vì anh.

Bất chợt lúc này An Tương lại nhìn thấy Lục Nam Trấn lại rơi lệ, người con trai cao ngạo của bà ấy sống hơn hai mươi năm chưa từng khóc, cho dù bị đánh đến rách da, chảy máu ướt cả lưng cũng chưa từng rơi giọt nước mắt nào. Bây giờ lại ngồi ở bàn ăn, vừa ăn vừa rơi lệ... Có lẽ bà ấy sai rồi, thật sự đã quá xem nhẹ tình cảm mà con trai mình dành cho Trần Dao.

Nhưng mà... Chính bà ấy cũng không biết nên tìm Trần Dao ở đâu nữa, liệu rằng sau đó thì cô sẽ quay lại chứ? Cô sẽ chấp nhận ở bên cạnh Lục Nam Trấn nữa hay không?

Nhìn thấy thiếu gia như vậy thì cũng có nhiều người không nhịn được, họ biết rằng chuyện bị tách rời khỏi người mình yêu sẽ rất thống khổ. Vì vậy nên họ cũng đưa cho An Tương những địa chỉ mà họ đã đưa cho Trần Dao, họ hi vọng rằng Nhị thiếu sẽ có thể tìm thấy cô, chỉ khi như vậy thì Đại thiếu gia mới hết ủ dột mà thôi.

Ngay khi nhận được thì Lục Nam Kỳ liền cho người đến thăm dò, cuối cùng vất vả cả một ngày cũng không có chút tung tích, chắc hẳn là cô không muốn làm phiền người khác nên mới không đến những nơi mà họ giới thiệu. Chắc hẳn là Lục Nam Trấn đã quá thất vọng rồi, nên anh bây giờ cũng chẳng buồn biểu lộ ra cảm xúc gì nữa, lạnh nhạt nhìn về phía của Dịch Phong, nói:

- Đem hết tư liệu ở công ty về đây cho tôi. Từ nay tôi sẽ làm việc ở phòng riêng.

Dừng một chút, anh lại nhìn về phía của những người hầu, nói:

- Ngoại trừ đưa cơm, thì không ai được phép làm phiền tôi. Nghe rõ chưa!

- Dạ, thiếu gia.

Nói xong thì Lục Nam Trấn liền đi thẳng lên phòng, nhưng anh càng lãnh đạm như vậy thì An Tương càng sợ hơn, người con trai của bà ấy bình thường đã lạnh lùng khó gần, vốn dĩ ở bên cạnh Trần Dao mới bày ra được vẻ mặt dịu dàng, vui vẻ... Bây giờ, chính bà ấy lại lấy đi sự vui vẻ đó. Lần này bà ấy sai rồi, từ đầu có lẽ đã sai rồi.

[...]

Thời tiết bây giờ thay đổi rất nhanh chóng, cuối cùng thì cũng đã qua hai tháng sau khi Trần Dao rời khỏi Lục trạch.

Hiện tại thì Lục Nam Trấn đã đến công ty, nhưng anh không hề hé răng nửa lời, mãi cho đến khi Lục Hạo Vinh đi công tác về thì mới biết chuyện, lúc đó ông ấy cũng chỉ trách An Tương một chút, nhưng ông ấy biết rằng vợ mình không cố ý. Bà ấy cũng chỉ là vì thân phận mới phản đối mà thôi, ai mà có ngờ vị trí chả Trần Dao lại lớn như vậy, trực tiếp đánh đổ cả cậu con trai của bà ấy. Hiện tại cho dù bà ấy hối hận, muốn đi tìm Trần Dao, nhưng lại không biết cô đang ở đâu.

Còn Lục Nam Kỳ và Lục Nam Trấn vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Trần Dao, có người còn nói rằng cô đã bỏ xứ mà đi, có người thì cho rằng cô lại bị bọn buôn người bắt lấy. Nhưng một ngày chưa tìm thấy thì Lục Nam Trấn vẫn còn hi vọng.

Ngày hôm nay, anh tan làm sớm nên quyết định đi dạo một chút. Anh cứ đi mãi, đi mãi, đi đến khi không biết bản thân đã đi đến đâu rồi, bất chợt bóng dáng của một cô gái trông rất quen mắt lại lướt qua mặt anh. Lúc anh quay lại đã không thấy cô gái đó đâu, chỉ nhìn thấy một tiệm hoa nhỏ đầy khách.

Có chút tò mò nên Lục Nam Trấn đã quyết định đi đến tiệm hoa đó xem sao, ngay khi anh mở cửa bước vào thì đập ngay vào mắt anh chính là người con gái mà anh đang tìm kiếm.

Cơ thể của Lục Nam Trấn liền run lên một chút, giọng nói có chút vui mừng xen lẫn đau xót, nói:

- D... Dao Dao...

Không chỉ anh, ngay cả Trần Dao cũng kinh ngạc khi thấy anh xuất hiện ở đây, vốn dĩ theo quán tính cô sẽ chạy trốn, nhưng hiện tại cô lại không tài nào chạy được. Ngay lúc đó thì Lục Nam Trấn liền bước đến, ôm chặt lấy cô gái mà mình mong nhớ, nhỏ giọng gọi:

- Dao Dao... Anh tìm thấy em rồi... Dao Dao...

- Th... Thiếu gia... Sao ngài lại ở đây? Thiếu gia... Ngài buông em ra đã.

- Anh không buông, Dao Dao... Anh sợ nếu anh buông ra thì em sẽ lại chạy mất... Em có biết, anh sợ lắm không, Dao Dao... Anh rất sợ.

Có lẽ đây là lần thứ hai Trần Dao nhìn thấy Lục Nam Trấn khóc, trong lòng cô liền không khỏi chua xót, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của anh, dịu dàng nói:

- Thiếu gia, ngài gầy hơn rồi.

- Không có đâu Dao Dao, anh rất bình thường... Anh biết, chỉ cần anh ăn uống bình thường, đi làm tốt công việc thì chắc chắn em sẽ quay về. Dao Dao, quay về với anh đi được không? Nhớ anh em... Anh nhớ em sắp phát điên rồi.

Còn chưa để hai người tâm tình bao lâu thì Chu Tiểu Đồng cũng đã từ bên ngoài trở về, khi nhìn thấy em gái nhỏ bị chàng trai lạ ôm cứng ngắc thì chị ấy liền nổi cơn tam bành, trực tiếp bay đến muốn đánh chết anh, nhưng đã bị Trần Dao chặn lại. Nhìn dáng vẻ này, cách ăn mặc này thì chị ấy càng nổi điên hơn, quát lớn:

- Đừng nói với tôi cậu chính là Lục Nam Trấn, cái tên đểu cáng làm con gái người ta có thai rồi đuổi người ta đi nha!

#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.