Sau khi nói chuyện với Lý Giai Thù xong thì Diêu Tích Hân cũng đã hiểu sơ về con người của Lục Nam Trấn, có thể khẳng định ban đầu của bà ấy dành cho anh hiện tại khá tốt, nên lúc Diêu Tích Hân và Lý Giai Thù quay lại nhà chính thì ánh mắt của bà ấy nhìn Lục Nam Trấn cũng đã dịu dàng và ôn hòa hơn.
Đương nhiên thì Diêu Tích Hân cũng không quên ngồi ở bên cạnh chồng mình và kể lại tóm tắt những gì Lý Giai Thù đã nói, lúc đầu Tống Hoành còn khá ngạc nhiên, nhưng sau đó khi nhìn thấy thái độ và cách hành xử của Lục Nam Trấn thì ông ấy cũng đã gật gù, xem ra thì Trần Dao thật sự đã chọn được một gia đình tốt rồi, nói sao thì Lục gia cũng xem như là có chút giao tình với Tống gia, nếu Trần Dao thật sự là đứa nhỏ Tống Bác Nhã thì đúng là chuyện tốt càng thêm tốt, cả hai nhà thân càng thêm thân.
Còn Trần Dao và Lục Nam Trấn thì cũng không biết người lớn trong nhà bây giờ đang nói cái gì, nhưng ngay khi Lý Giai Thù quay lại thì cô cũng đã hỏi một chút, vì cô sợ rằng mọi người có ác cảm với Lục Nam Trấn. Nhưng rất nhanh thì Lý Giai Thù đã vỗ ngực tự tin, nói:
- Đừng lo đừng lo, với tài ăn nói của Lý Giai Thù này thì chẳng ai xấu xa nổi đâu.
Dừng một chút, Lý Giai Thù lại đưa mắt nhìn về phía của Lục Nam Trấn, nói:
- Xem như là em đã lấy công chuộc tội vì hôm trước đã lỡ đào góc tường nhà anh rồi đó… À không, dượng nhỏ tương lai ạ.
Lục Nam Trấn và Trần Dao cũng chỉ nhìn nhau rồi bật cười, chuyện vẫn còn chưa đâu vào đâu mà Lý Giai Thù lại thay đổi cách xưng hô nhanh thật đó. Tuy nhiên thì một người ham vui như Lục Nam Kỳ cũng không ngồi rảnh rỗi, cậu ta còn đưa mắt nhìn thẳng về phía của Lý Giai Thù, nói:
- Thù Nhi ngoan, gọi một tiếng cậu Kỳ xem nào.
Lý Giai Thù liền ngay lập tức bĩu môi, nghĩ sao vậy? So về tuổi tác thì quả thật Lục Nam Kỳ và Lý Giai Thù bằng nhau, nhưng tính theo ngày sinh thì Lý Giai Thù còn lớn Lục Nam Kỳ ba ngày sáu tháng cơ đấy, làm gì có chuyện cô ấy gọi Lục Nam Kỳ là “Cậu Kỳ” chứ, ngủ rồi mơ đi cho đẹp.
Rồi đột nhiên trong lúc nhóm hậu bối của họ đang nói nói chuyện rôm rả thì Trần Dao lại nghe thấy tiếng khóc inh ỏi từ hậu viện, đừng nói là Trần Dao tò mò đến cả hai anh em Lục Nam Trấn và Lục Nam Kỳ cũng khá tò mò muốn biết. Nhưng chỉ riêng Lý Giai Thù là đưa tay đỡ trán, còn thở dài một tiếng, nói:
- Là Lý Giai Từ, con bé là em họ của tớ. Hình như là bằng tuổi với Dao Dao… À không, bằng tuổi với dì nhỏ thì phải. Vì thích viết thư pháp và cũng có chút thiên phú nên Lý gia mới gửi nó đến đây để học, sư phụ của nó là ông ngoại của tớ đấy.
Hiển nhiên là với tính tò mò thì một nhóm bốn người lại cùng nhau đi xem sao, quả nhiên là như lời của Lý Giai Thù nói, cái cô gái Lý Giai Từ này lại ngồi khóc lóc rồi ăn vạ ở đó không chịu đứng dậy. Mà ở bên cạnh của cô ấy hình như là người con nuôi của Tống Diệm thì phải?
Đến đây rồi thì Lý Giai Thù cũng đi vào, ánh mắt của cô ấy lập tức thay đổi, còn không quên gằn giọng nói:
- Lý Giai Từ, em ở đây khóc lóc ăn vạ cái gì hả, đúng là mất mặt của Lý gia mà!
Lý Giai Từ nghe thấy thì liền nít khóc, còn ngước mắt lên nhìn Lý Giai Thù, nhưng một giây sau đó thì con nhãi đó còn khóc ác liệt hơn, trực tiếp làm cho Trần Dao thấy nhức đầu mà phải đưa tay bịt tai lại. Bây giờ Lục Nam Trấn thật sự rất muốn một cước đá bay Lý Giai Từ quá đi, nhưng rồi đột nhiên Lục Nam Kỳ lại bước đến, nhỏ giọng, nói:
- Bạn nhỏ, em làm sao vậy?
Lý Gia Từ vốn dĩ đang định khóc thét một chút vì bài tập hôm nay sư phụ giao quá khóc, hơn nữa lại còn bị người chú nhỏ này giám sát, hoàn toàn không có cơ hội nào để gian lận, sau đó thì Lý Giai Từ mới nhảy ra ý là trao đổi điều kiện, nhưng người chú nhỏ này cực kỳ công chính liêm minh, nên cũng bất thành, cuối cùng nhóc con đó đành khóc lóc ăn vạ thôi.
Lý Giai Thù thật không hiểu nổi đứa nhỏ này mà, trước kia khi được gửi đến đây thì cô ấy đã cảnh cáo rất rõ ràng, Tống gia cực kỳ nghiêm khắc, nếu như không có quyết tâm thì đừng bái sư, bây giờ thì hay rồi, bái sư mới được có ba tháng đã khóc lóc thành ra cái bộ dạng này, đúng là mặt mũi Lý gia sắp bị nó ném vào vũng bùn rồi.
Tuy nhiên thì lúc này Trần Dao lại chú ý đến gương mặt của Lý Giai Từ đang lấm lem vết mực, cô liền ngay lập tức lấy trong túi ra một chiếc khăn tay nhỏ, rồi nhẹ nhàng đi đến muốn lau cho cô ấy. Nhưng Lý Giai Từ cũng khá cảnh giác lên liền lùi lại, bất chợt lúc này Trần Dao mới cười nói:
- Trên mũi của cậu có dính vết bẩn kìa, mau cầm lấy rồi lau đi.
Lý Giai Từ nghe thấy cũng có chút hoảng hốt, ngay tức khắc liền cầm lấy khăn tay và còn tìm cả gương soi nữa chứ. Nhìn dáng vẻ của cô ấy thì Trần Dao cũng chỉ nhẹ nhàng cười. Còn Lý Giai Thù thì lại thấy ngưỡng mộ, nhìn xem đi, người ta cũng là mười tám tuổi nhưng thái độ lẫn phong độ đều điềm tĩnh, đâu có ai như con nhà mình… Đúng là nhức nhức cái đầu mà.
Sau một hồi thì cuối cùng Lý Giai Từ cũng đã bình tĩnh được một chút, cô ấy bây giờ mới chú ý đến Trần Dao, rồi lại nhìn sang Lục Nam Trấn, Lục Nam Kỳ, nhưng ngay lập tức liền nép phía sau lưng của Lý Giai Thù, nói:
- Chị Giai Thù, họ là ai vậy? Em chưa từng thấy họ ở đây thì phải?
- Đúng rồi, đương nhiên là chưa từng thấy rồi. Vì đây là con gái thất lạc của ông chú Hoành, là dì nhỏ của chúng ta, Trần Dao… À không, phải là Tống Bác Nhã mới đúng chứ. Còn người kế bên là chồng tương lai của dì ấy, còn người có nụ cười vô tri kia là em trai của dượng nhỏ tương lai, gọi Nam Kỳ là được.
Lý Gia Từ bây giờ mới chú ý đến Lục Nam Kỳ, quả thật là rất đẹp trai… Yêu rồi, yêu rồi, yêu rồi… Lý Giai Từ yêu mất rồi!
#Yu~