Hôm Nay Tổng Tài Lại Sủng Tôi

Chương 2: Chương 2: Nhìn ra vấn đề




Đến buổi chiều, lúc này Lục Nam Trấn đang ngồi ăn tối cùng với gia đình. Trên dưới Lục gia có rất nhiều nhánh nhỏ, còn ở Lục gia này chính là dòng chính thống, hiển nhiên thì Lục Nam Trấn cũng rất có khả năng sẽ là đường chủ tiếp theo của cả Lục tộc to lớn này.

Cha của anh là Lục Hạo Vinh, mẹ là An Tương, dưới anh còn có một người em trai cách hai tuổi, tên là Lục Nam Kỳ. So với Lục Nam Trấn thì nhị thiếu Nam Kỳ được lòng của nhiều người hầu trong nhà hơn, với tính cách dịu dàng, ấm áp, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, thân thiện. Nhưng đương nhiên cũng không phải vì thế mà nhị thiếu mất đi tôn nghiêm của bậc quân chủ.

Còn Trần Dao từ khi được bán đến Lục gia thì đã theo hầu Lục Nam Trấn, nhiều người nói rằng cô rất giỏi, vì ở Lục gia này chắc hẳn chưa ai từng hầu Lục Nam Trấn được quá ba tháng, vì tính cách của anh lạnh lùng, khó gần, lại còn cộc cằn nữa, ai nấy đều sợ làm phật lòng anh, có lẽ họ sợ rằng nhưng hai tiếng bên ngoài, họ nói rằng Lục đại thiếu gia có sở thích đánh người, chỉ cần không làm vừa lòng anh, thì anh sẽ ra tay đánh chết. Nhưng đã hai năm rồi, Trần Dao lại làm rất tốt nhiệm vụ của mình, bề ngoài thì nhìn cô có vẻ hơi ngốc nghếch một chút, nhu thuận một chút, nhưng nội tâm sâu sắc, biết quan sát và có sự linh hoạt trong hành xử, nên từ trước đến nay ai ai trong Lục gia đều biết Lục Nam Trấn rất sủng nịnh cô.

Hôm nay, An Tương và Lục Nam Kỳ cũng về sớm, nên một nhà ba người đã cùng nhau ngồi lại ăn tối. Khi này thì nhiệm vụ của Trần Dao là gắp thức ăn cho mọi người, nhưng Lục Nam Trấn hoàn toàn không thoải mái, cho nên cô chỉ gắp thức ăn cho một mình anh mà thôi. Đến đây thì Lục Nam Kỳ liền nhìn Trần Dao, còn cười nói:

- Dao Dao à, em đói chưa? Hay là em cũng ngồi xuống ăn cùng đi, dù sao cha cũng không có ở đây, em không cần ngại.

- Nhị thiếu không cần lo ạ, chút nữa em ăn sau cùng mấy chị là được rồi.

Dù rằng muốn nói gì đó, nhưng Lục Nam Kỳ lại im lặng. Còn Lục Nam Trấn thì không nói gì, trực tiếp nắm lấy tay của cô rồi kéo đến, hoàn toàn đặt cô ngồi lên chân mình. Đừng nói là An Tương kinh ngạc, đến Lục Nam Kỳ cũng bị dọa cho một trận.

Đột nhiên Trần Dao lại thấy có chút kì quái, không chỉ kéo cô ngồi trên đùi mình, anh còn dùng một tay ôm chặt lấy eo của cô, tay còn lại thì lấy một ít thức ăn đưa đến miệng, còn lạnh lùng nói:

- Mở miệng.

Dù rằng không hiểu hết lý do tại anh lại làm như vậy, nhưng Trần Dao cũng ngoan ngoãn mở miệng ăn một chút. Sau một lúc thì An Tương mới hắng giọng ho khan mấy tiếng, nói:

- Dao Dao, cô lấy cho tôi cốc nước.

- Dạ phu nhân.

Nhưng Trần Dao muốn đứng lên lại không được, cô đã sớm bị Lục Nam Trấn khóa chặt ở đây, dù có dùng hết lực thì cũng không tài nào thoát khỏi được tay anh. Ánh mắt của cô có chút lo sợ, chẳng biết hôm nay thiếu gia bị sao nữa, sao lại làm như vậy chứ? Lúc này thì Trần Dao liền nhỏ giọng, nói:

- Thiếu gia?

- Ăn cơm của em đi.

Tuy biết Lục Nam Trấn tính cách kì quái, có chút khó gần, nhưng mà dù sao đây cũng là mẹ và em trai của anh kia mà? Sao anh lại bày ra vẻ mặt khó coi này chứ?

- Nam Trấn, mẹ vừa nói Dao Dao lấy cho mẹ cốc nước. Con không nghe sao?

- Nghe, nhưng ở đây nhiều người như vậy, hà cớ gì lại gọi cô ấy.

Lúc này anh liền quay sang những người hầu khác ở xung quanh, có chút nhíu mày, cất giọng lạnh lẽo, nói:

- Đám người kia chết hết rồi sao!

Đừng nói là những người hầu khác, đến cả Trần Dao ngồi trong lòng anh cũng bị dọa cho giật mình. Đương nhiên Lục Nam Trấn nhận ra được cô gái nhỏ đang sợ, anh liền nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái trên bụng cô, rồi lại tiếp tục để cô ăn.

Khi Trần Dao ăn xong thì anh mới buông cô ra, rất nhanh cô liền sắng tay vào làm việc và dọn dẹp, nhưng còn chưa để cô động đến việc gì thì Lục Nam Kỳ đã nói:

- Dao Dao, em ra đây với anh một chút. Anh có cái này cho em.

Vốn dĩ Lục Nam Kỳ còn định sẽ nắm lấy tay của cô để rời đi, nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước, Trần Dao sớm đã bị Lục Nam Trấn nắm chặt tay, bảo hộ chặt chẽ ở sau lưng. Anh còn đưa ánh mắt khó chịu nhìn về phía của Lục Nam Kỳ, nói:

- Cô ấy có việc. Có chuyện gì thì nói sau đi.

Nói xong thì Lục Nam Trấn liền trực tiếp đưa cô lên phòng, tiếng của đóng sầm một cái *RẦM* lớn cũng làm cho không ít người sợ hãi, ở đây ai mà không biết Lục Nam Trấn ghét nhất là bị người khác dòm ngó đồ vật của mình, đằng này lại còn là hậu cận mà anh thích nhất, chỉ duy nhất anh mới có thể sai khiến cô, còn lại đều không được phép làm như thế.

Hiển nhiên Lục Nam Kỳ cũng nhìn thấy được sự khác lạ trong mắt của anh trai, vừa rồi cậu ta còn nhìn thấy trên cổ của Trần Dao có vài vết kì lạ, ánh mắt của Lục Nam Kỳ liền nhíu lại, hoàn toàn không vui đều lộ hết ra mặt. An Tương khi này cũng sớm nhận ra, bà ấy chỉ biết thở dài bất lực.

#Yu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.