Còn chưa đợi Trần Dao trả lời thì Lục Nam Trấn đã trực tiếp di chuyển làm cho cô cực kỳ kinh ngạc, đến mức khó thở.
Nhưng một giây sau đó thì cánh cửa lại được mở ra, bước vào bên trong là một tiểu thư xinh đẹp với chiếc váy dài, tuy nhiên ngay khi cô ấy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì liền đứng hình lại mấy giây.
Lúc này Lục Nam Trấn liền ôm chặt lấy Trần Dao vào người, còn hướng ánh mắt hung hăng về phía của cô gái kia, lạnh giọng nói:
- Cút!
Đàm tiểu thư giật mình sợ hãi liền chạy ra khỏi văn phòng, tuy nhiên lúc này thì Trần Dao mới chợt nhớ đến lời của An Tương, cô liền có chút khó khăn đẩy Lục Nam Trấn ra, còn nhìn anh, nói:
- Thiếu gia... Không được... Cô ấy... Cô ấy là vợ tương lai của ngài... Đừng... Ha... A...a... Đừng mà thiếu gia...
Đương nhiên Lục Nam Trấn biết rằng cô gái kia là sự lựa chọn của mẹ mình, nhưng người con gái trong lòng đúng là ngốc hết chỗ nói, bây giờ ở trên thân của anh, bị anh đem vật cắm vào nhưng vẫn một mực không chịu nhận rằng yêu anh. Hiển nhiên anh không tức giận việc An Tương sắp xếp việc xem mắt, anh tức giận là Trần Dao lại chấp nhận việc đó. Nghĩ đến đây đáy mắt của Lục Nam Trấn càng trở nên lạnh lẽo, sau đó còn trực tiếp ôm cơ thể của cô rồi đứng dậy, bất chợt liền làm cho Trần Dao giật thót cả tim, phải giữ chặt lấy anh.
- Th... Thiếu gia?
- Em còn nhắc đến chuyện đó một lần nào nữa thì em không xong với tôi đâu.
Dứt lời thì Lục Nam Trấn liền áp lưng của cô vào tường, rồi điên cuồng luân động ra vào nơi vách thịt non mềm kia, mỗi lần di chuyển đều làm cho Trần Dao cảm thấy điên đảo, cô cũng không còn biết gì nữa, bây giờ chỉ nhớ là dùng hai tay bám chặt lấy cơ thể của anh. Lục Nam Trấn lúc này còn cố ý hôn lấy chiếc môi nhỏ kia, vừa hôn vừa cắn lấy, dường như đó chính là sự trừng phạt mà anh dành cho cô.
Một lúc sau, Lục Nam Trấn dịu dàng đâm rút, tuy nhiên thì mỗi lần tiến vào đều là sâu tận bên trong, khiến cho đầu óc của Trần Dao đảo điên theo từng nhịp. Ngay lúc đó thì anh mới nhẹ nhàng nói vào tai cô:
- Dao Dao, anh yêu em... Anh yêu em... Dao Dao, đừng rời bỏ anh, được không?
Trần Dao nghe thấy, nhưng cho rằng bản thân đã nghe lầm rồi, thiếu gia mà cô theo hầu làm sao có chuyện yêu cô chứ. Tuy không chắc là thật hay mơ, nhưng Trần Dao cũng thuận theo ý của bản thân, dịu dàng nhìn anh bằng ánh mắt si mê, nói:
- Em cũng yêu anh... Em... A... Ưm... A... Em rất yêu anh...
Còn gì hạnh phúc hơn người mình yêu cũng yêu mình chứ? Lục Nam Trấn càng điên cuồng tấn công hơn, mỗi lần nói ra ba chữ “Anh yêu em” thì anh lại càng tiến sâu hơn, cuối cùng là đem toàn bộ mầm mống đẩy hết vào bên trong cô. Đến mức này thì toàn thân của Trần Dao cũng chỉ còn lại chút hơi tàn, cô hoàn toàn gục ngã lên vai anh, dù là vậy nhưng Lục Nam Trấn lại dịu dàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn em, Dao Dao.
[...]
Cũng chẳng biết Trần Dao đã ngủ bao lâu nữa, cho đến khi cô thức dậy thì đã thấy bản thân đang ngồi trên người của anh, còn Lục Nam Trấn vẫn ôm cô rất chặt. Khi cảm thấy cô gái trong lòng có động tĩnh thì anh liền buông viết xuống, nhẹ nhàng nói:
- Em tỉnh rồi sao? Đói không, hay anh đưa em đi ăn nhé?
Ý thức của Trần Dao tựa như đã được hồi phục, cô lập tức đứng dậy rồi chỉnh đốn lại quần áo, đưa ánh mắt phức tạp nhìn anh, rồi nói:
- Thiếu gia... Chuyện vừa rồi để Đàm tiểu thư thấy như vậy sẽ không hay đâu, hay là ngài nên hẹn cô ấy đi dùng cơm đi ạ. Sau đó nói là...
- Sau đó nói gì?
- Ngài cứ nói là em quyến rũ ngài, đợi khi ngài kết hôn rồi thì em sẽ theo phu nhân sang nhà chính ạ.
- Trần Dao!
Có lẽ trong suốt hai năm qua thì đây là lần đầu tiên Lục Nam Trấn gọi thẳng tên cô, thái độ cũng rất tức giận, nhưng có lẽ đây mới là cách tốt nhất giữa hai người. Đến đây Trần Dao liền lập tức quỳ xuống, còn cúi mặt không dám nhìn, nói:
- Em xin lỗi Thiếu gia. Em lần này làm sai rồi, em sẽ xin phu nhân về nhà chính, em... Em...
Nhưng đương nhiên Lục Nam Trấn không đành lòng nhìn cô quỳ ở đó rồi, anh thấy cô quỳ liền nhanh tay đỡ lấy cô rồi ôm cô vào lòng, còn có chút lo lắng, toàn thân bắt đầu run rẩy, nói:
- Dao Dao... Em đã hứa sẽ không rời bỏ anh rồi mà... Dao Dao, cầu xin em, cầu xin em đừng rời bỏ anh có được không?
Đột nhiên lúc này Lục Nam Trấn lại giữ lấy hai vai của cô, còn nhìn cô bằng cặp mắt sợ hãi, nói:
- Chúng ta kết hôn nhé? Dao Dao, ngày mai chúng ta đến Cục Dân Chính kết hôn. Sau đó... Sau đó anh sẽ đưa em sang nước ngoài sinh sống, chúng ta mãi mãi không quay về Tây Thành nữa... Được không, Dao Dao?
Đừng nói là Trần Dao, cho dù là bất cứ cô gái nào nghe thấy những lời này đều bị làm cho cảm động mà rơi nước mắt, lúc này cô liền cố gắng nhẫn nhịn những giọt nước mắt đang trực trào kia, nở một nụ cười nhạt, rồi nói:
- Thiếu gia, em không có thích ngài thì làm sao kết hôn được ạ? Em muốn gả cho người em yêu cơ. Thiếu gia, em chỉ là hầu gái thôi, ngài không cần vì em mà làm gì cả, có lẽ Đàm tiểu thư mới là cô gái tốt mà ngài cần trân trọng.
- Ai cần cô ta chứ.
Ngay lúc đó thì Lục Nam Trấn liền ôm chặt lấy Trần Dao, anh liên tục lắc đầu, còn nhắc lại rằng vừa rồi cô cũng nói yêu anh còn gì. Tuy nhiên Trần Dao rất biết cách diễn, cô lại cười lớn một tiếng, giọng cười của cô càng làm cho anh sợ hãi hơn, ngay lúc đó thì Lục Nam Trấn lại nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi, chính là ánh mắt đó khiến cho nội tâm của cô chùn bước, không dám làm anh tổn thương, nhưng dù sao đó cũng không phải chuyện mà cô quản được.
- Thiếu gia, những lời nói trên giường làm sao có thể tin là thật được ạ? Ngài đừng ngây thơ như vậy chứ. Thiếu gia, em một lần nữa nói cho ngài biết... Em, Trần Dao... Không hề thích ngài.
- Không... Không đúng, em nói dối, Dao Dao, em nói dối! Em chỉ đang nói dối! Anh không muốn nghe nữa, em về đi!
Mặc dù Trần Dao biết lời nói lúc này sẽ làm anh tổn thương, nhưng mà sau này sẽ tốt cho anh hơn. Anh phải cưới một cô gái có gia có thế, sau này mới có thể giúp anh giữ vững gia sản Lục gia, còn cô... Chung quy cũng chỉ là hầu gái bị bán đi thôi mà... Cô, không có tư cách đó.
- Vậy Thiếu gia... Em về trước ạ.
#Yu~