Tống Bác Nhã, cái tên này nghe rất hay… Nhưng có điều Trần Dao lại bị ngơ ra một lúc, nếu như những người khác nhận nhầm cô là lão phu nhân đã qua đời thì không nói gì, nhưng tại sao vị phu nhân này lại gọi cô là Tống Bác Nhã, thay vì gọi cô là “mẹ” nhỉ? Vậy có nghĩa là cô vẫn có nét khác với lão phu nhân đó đúng chứ?
Nhưng lúc này thì Tống Hoành cũng đã xuất hiện, ông ấy thấy vợ mình ôm người khác thì liền hốt hoảng mà kéo bà ấy ra, còn Lục Nam Trấn thì không cần nói, trực tiếp ôm lấy Trần Dao rồi bảo vệ cô ở sau lưng. Tuy nhiên thì Diêu Tích Hân lại khẳng định rằng cô chính là Tống Bác Nhã, là người con gái mất tích mười tám năm trước của bà ấy, đến lúc này thì Tống Hoành cũng chỉ biết trấn an vợ mình, rồi đưa mọi người đến từ đường của Tống gia.
Lúc này Trần Dao cũng nhìn thấy mười tám đời tổ tông của Tống gia đang ở trước mặt mình, nhưng trong lòng cô vẫn có chút gì đó canh cánh khó hiểu. Đột nhiên thì lúc này Tống Diệm mới đưa cha mình là Tống Văn Lang từ bên trong bước ra ngoài, khi Tống Diệm nhìn thấy cô thì tay chân của ông ấy bắt đầu run run rẩy rẩy, không chỉ vậy mà còn thuận miệng gọi một tiếng “Mẹ”.
Bây giờ Trần Dao thật sự chỉ biết cười thôi, lão nhân gia ở trước mắt cũng đã hơn sáu mươi rồi, vậy mà lại gọi cô bằng mẹ… Chẳng lẽ cô là quỷ à mà sống lâu như vậy chứ. Đương nhiên ngay sau đó thì Tống Diệm cũng biết bản thân nhận nhầm người, nhưng Diêu Tích Hân lại một mực khẳng định cô chính là Tống Bác Nhã, hoàn toàn không sai được.
Nghe đến đây thì An Tương cũng bước đến, chiếu theo vai vế của Lý gia thì An Tương và Tống Bảo Kiều là bạn cũ, nên mới tôn trọng gọi Diêu Tích Hân một tiếng thím út.
- Thím út này, cho dù thím nhớ mong con gái nhưng cũng đừng nhận bừa như vậy chứ. Con bé là Trần Dao, là con dâu của Lục gia, không phải Tống Bác Nhã.
Nhưng Diêu Tích Hân hoàn toàn không để tâm đến lời của An Tương nói, bà ấy nhẹ nhàng bước đến chỗ của Trần Dao, rồi đưa tay chạm vào tóc của cô, rồi ngay lập tức hỏi:
- Có phải con chưa từng làm tóc đúng không? Cũng rất ít xem tóc của mình… Đúng không?
Trần Dao liền gật đầu. Đến lúc này thì Diêu Tích Hân mới gọi Tống Hoành đến gần, và hiển nhiên bà ấy cũng so màu tóc, bây giờ đột nhiên Lý Giai Thù nhìn ra rồi… Nếu như chỉ nhìn sơ thì quả nhiên không khác biệt là mấy, nhưng nếu xem kĩ một chút thì tóc của Trần Dao và Tống Hoành có màu nâu vàng chứ không phải đen hay màu nâu đen.
Vì thật ra mà nói đây là màu tóc di truyền nhiều đời của Tống gia, trước kia tổ tiên của họ là người nước ngoài, nhưng sau đó lại du nhập đến Nam Thành, kết hôn rồi sinh sống ở đây như người Nam Thành, nhưng màu tóc vẫn có chút khác biệt, nếu như không phải người nhà họ Tống thì sẽ không có màu tóc này. Vì đa số người ta hay nói màu tóc của con sẽ phụ thuộc vào người cha nhiều hơn, cho nên lúc đầu Diêu Tích Hân mới hỏi Trần Dao có hay chú ý đến tóc của mình hay không.
Nhưng cho dù đó là sự thật thì chuyện Trần Dao là con của Tống Hoành cũng chưa chắc đúng, đến mức này thì Diêu Tích Hân lại nhẹ giọng, nói:
- Ở dưới rốn của con có một vết sẹo nhỏ màu đỏ, hình dáng thì như một hình chữ nhật. Hơn nữa cứ vào mùa đông đến là sẽ đau ê ẩm. Đúng không?
Trần Dao có chút ngạc nhiên, quả đúng là cô có một vết sẹo nhỏ ở dưới rốn, nhưng chuyện mùa đông sẽ bị đau thì cô chưa từng nói với ai, kể cả Lục Nam Trấn cũng không biết. Lúc này thì Diêu Tích Hân mới rưng rưng nước mắt tự trách mình, tại vì năm đó khi sinh cô ra là vào mùa đông, thời tiết ở Nam Thành tuy không có tuyết như Tây Thành nhưng cũng xem như là rất lạnh, hôm đó bà ấy đang ngồi ở trong phòng sưởi ấm thì nghe thấy tiếng cô khóc, vội vội vàng vàng liền cầm theo một cái túi than nhỏ để sưởi ấm thì lại vô tình làm rơi than lên bụng của cô, từ đó để lại một vết sẹo nhỏ.
Nhưng do thời tiết lúc đó rất ẩm ương, nên vết sẹo nhỏ đó cứ tái đi tái lại, hiển nhiên là sau đó thì nhiệt độ trong phòng đều được cân chỉnh cho phù hợp, vì nếu nhiệt độ trong phòng chỉ cần giảm một chút là cô sẽ khóc lên vì đau đớn. Vì thế nên suốt một tháng đó thì Trần Dao chỉ ở trong phòng và không ra ngoài, mãi cho đến khi cô được một tháng tuổi… Cô cũng đã cứng cáp hơn nên Diêu Tích Hân mới an tâm cho con gái ra ngoài, đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy thế giới bên ngoài ngoại trừ mẹ mình… Nhưng cũng chính hôm đó cô đã bị bắt cóc…
- Bác Nhã… Mẹ xin lỗi… Nếu như lúc đó mẹ không lơ là thì con cũng không phải chịu cực chịu khổ như vậy, là do mẹ tất trách… Tất cả là do mẹ…
Cũng không biết đây gọi là mẫu tử liền tâm hay chỉ đơn thuần là cô không muốn người khác khóc, nên Trần Dao đã chủ động đến gần Diêu Tích Hân, sau đó nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của bà ấy, còn mỉm cười nói:
- Dì à, con nghĩ con gái của dì sẽ không trách dì đâu… Vì ngay từ đầu có lẽ bạn ấy biết dì rất yêu thương bạn ấy mà.
Dừng một chút, Trần Dao lại cười vui vẻ, nói:
- Mặc dù con không chắc có phải là Bác Nhã của dì hay không, nhưng con rất vui nếu như dì là mẹ của con. Nói sao nhỉ? Con cũng chẳng biết mình xuất thân ở đâu, có thể là Nam Thành, có thể là Tây Thành, nhưng Bắc Thành và Đông Thành cũng có thể… Con chỉ là một đứa bị bán đi, con cũng không trông mong chờ được cha mẹ ruột của mình, nhưng con vẫn hi vọng họ bình bình an an, hạnh phúc vui vẻ vậy là được rồi. Hẳn là Bác Nhã cũng nghĩ như con, đúng không dì?
Đến đây thì Diêu Tích Hân liền không cầm lòng được mà ôm lấy Trần Dao vào lòng, hiển nhiên Trần Dao cũng rất ngoan ngoãn cho bà ấy ôm, còn nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng cho bà ấy nữa. Bây giờ khóc được là chuyện tốt, thay vì cứ đem ấm ức hay suy nghĩ tiêu cực nhốt vào mình thì cứ khóc ra, sau đó sẽ thoải mái hơn nhiều.
Sau một lúc thì Diêu Tích Hân cũng đã bình tĩnh hơn, bây giờ chuyện quan trọng trước mắt chính là để Trần Dao và Tống Hoành kiểm tra huyết thống, mặc dù những thông tin mà Diêu Tích Hân đề cập đến đều khá chính xác, nhưng biết đâu đó chỉ là trùng hợp thôi thì sao? Chuyện gì cũng phải có khoa học kiểm tra thì mới dám chắc.
Ban đầu thì họ chỉ định lấy mẫu tóc của hai người đi kiểm tra, nhưng sau đó lại chọn lấy máu sẽ tốt hơn. Ngay lúc Trần Dao lấy xong thì Lục Nam Trấn đã xót vợ rồi, anh còn cầm lấy tay của cô xoa xoa thổi thổi, hành động của anh không chỉ làm cho Tống gia ngạc nhiên, đến Lý gia cũng chỉ biết lắc đầu.
Bây giờ thì Tống Diệm mới nhìn Lục Nam Trấn, nói:
- Nam Trấn đúng là yêu vợ thật đấy, quả là đứa tốt tính.
Nghe đến đây thì An Tương và Lục Hạo Vinh còn thở dài, đem hết những chuyện mà Lục Nam Trấn đã làm đều nói ra. Nào là chiến tranh lạnh, nào là đòi sống đòi chết, còn lừa gạt bà ấy một vố lớn… Nếu như không phải Trần Dao thì nhất quyết không cưới.
Lúc đầu khi Lý Bạc Minh nghe Lý Giai Thù kể thì còn không tin, nhưng bây giờ chính miệng An Tương kể thì họ còn không tin sao? Chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng xót vợ, bảo vệ vợ như vừa rồi là cũng đủ biết Lục Nam Trấn trân trọng cô gái này thế nào rồi.
- Phải rồi chú Tống, thật ra hôm nay tụi con đến đây là muốn nói về chuyện giấc mơ của Dao Dao đó.
#Yu~