Editor: Mai Tuyết Vân
Bây giờ nên làm gì?
Có thể làm gì chứ?
Giản Hân Hân lo lắng suy nghĩ, phát hiện không có cách hay giải quyết gọn Từ Thụy Khanh.
Toàn bộ những gì nàng ta có thể nghĩ ra, điều kiện đầu tiên phải đạt được chính là Từ Thụy Khanh vì cái lợi trước mắt mà đi khắp nơi trong kinh thành, kết giao nhiều người, là một kẻ không an phận.
Nhưng vấn đề ở đây chính là, Từ Thụy Khanh không ló mặt ra khỏi cửa, nàng ta có thể làm thế nào?
Rất lâu sau, không biết Giản Hân Hân đang nghĩ cái gì, mây mù giữa ấn đường đều tan đi, còn nở nụ cười khinh thường.
Tuy chỉ giỏi dùng thủ đoạn ở hậu trạch, nhưng ai nói thủ đoạn hậu trạch không sử dụng được?
Có đôi khi nữ nhân ngấm ngầm đấu đá nhau, có thể đưa ngươi vào chỗ vạn kiếp bất phục, muốn đứng lên cũng không được!
Dù Từ Thụy Khanh tham gia khoa cử, rồi đậu Trạng nguyên thì thế nào?
Chẳng phải vẫn còn Quỳnh Lâm yến sao?
Cái tên Quỳnh Lâm yến thật dễ nghe, là Thiên tử khao thưỏng các anh tài, nhưng thật ra cũng sẽ mở tiệc chiêu đãi tiểu thư phu nhân trong kinh thành. Nhờ vào một bữa tiệc, nếu may mắn có thể thành một đoạn lương duyên, vừa đề tên bảng vàng vừa động phòng hoa chúc, song hỷ lâm môn!
Cứ nghĩ xem, vừa đậu khoa khảo, nổi tiếng khắp nơi.
Cuối cùng trong Quỳnh Lâm yến làm chuyện xấu xa, chọc giận bệ hạ...
Chậc, mấy chuyện kích thích này, nàng ta đã chứng kiến không ít, Từ Thụy Khanh có chịu đựng được không?
Giản Hân Hân suy nghĩ ra cách nhanh gọn lẹ để chặt đứt toàn bộ đường lùi của Từ Thụy Khanh.
Nếu Phồn Tinh biết được, không chừng sẽ hỏi lại một câu: “Nhanh nhất, gọn nhất, không phải... Nên một đao giết chết Thiệu Huyền Viễn... Ư?”
Đồ ngốc! Đã từng chết một lần, sao còn ngốc như thế nhỉ?
Giản Hân Hân chưa từng gộp chung nương tử của Từ Thụy Khanh và kẻ rất giống Tần Phồn Nhi ngày bé làm một.
Nàng ta ghét họ Tần, tất nhiên không có mấy hảo cảm với người phủ Tần quốc công.
Nghe nói Tần Tư Cổ trêu chọc nương tử của Từ Thụy Khanh, kết quả còn bị đánh tơi bời trên đường, nàng không biết được nguyên nhân thật sự. Chỉ cảm thấy buồn cười, ngày thường thanh danh vẻ vang thì thế nào? Ngụy quân tử chính là ngụy quân tử, lần này bị người ta đánh giữa đường, mặt nạ dối trá bị người ta vạch trần rồi!
Nếu Giản Hân Hân suy nghĩ chu đáo một chút, làm người thông minh hơn... Có thể đã sớm phát hiện, nương tử của Từ Thụy Khanh chính là ai.
Có thể nhân lúc này xử lý Phồn Tinh, chứ không đợi đến lúc nàng ta còn hồn nhiên không biết gì, Phồn Tinh lại âm thầm đào một cái hố to cho nàng ta.
Mà cái hố kia rất sâu...
Thật sự là quá sâu!
Muốn thoát ra cũng không được!
*
Mấy ngày trước khi Từ Thụy Khanh tham gia cuộc thi, Mộc Lão Tam kéo Phồn Tinh và Từ Thụy Khanh đến miếu Bồ Tát xin xăm.
Lời nói rất hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể phản đối.
“Phụ thân nói với các con này, hôm nay dù phải ngủ lại miếu cũng phải cầu được quẻ xăm tốt nhất! Nếu lấy được chứng tỏ Bồ Tát phù hộ để Từ Thụy Khanh thi đổ. Nếu Từ Thụy Khanh thi đỗ thì Bồ Tát đã giữ lời! Còn Từ Thụy Khanh không đỗ, thì Bồ Tát không giữ lời, sau này phải bồi thường cho chúng ta.”
Trước sau không chịu thiệt!
Lối suy nghĩ này...
Từ Thụy Khanh biết phản đối thế nào?
Cuối cùng đã hiểu tiểu nương tử nhà mình được dạy dỗ thế nào rồi, vì đầu óc nhạc phụ vốn cũng không bình thường.
Người bình thường đâu ai đào hầm hố Bố Tát chứ?
[Ủng hộ người dịch bằng cách đọc truyện chính chủ tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
“Khuê nữ à, con bốc đi, con vận khí tốt, nhất định sẽ được quẻ đại cát!” Mộc Lão Tam chắc chắn.
Những người trong miếu đều nhìn sang.
Kinh thành là trọng địa, đều là chỗ ở của quan lớn và hậu duệ quý tộc, người này là ai, sao không biết trên dưới như thế?
Còn vận khí tốt?
Vận khí thế nào là tốt?
Kiêu căng như thế, không sợ tự vả mặt à?