Editor: Mai Tuyết Vân
Phồn Tinh lật xem, lẩm nhẩm: “Chà... Thám Hoa.”
“Ồ... Bảng Nhãn.”
“Còn một quẻ Trạng Nguyên...”
Sau khi cô xem xong, mới nghiêng đầu nhìn về phía Từ Thụy Khanh: “Ngươi muốn cái nào?”
Nữ quyến khác nhìn nhau, không thể tin nổi, có thật không đó hay là đang bốc phét? Thám Hoa, Bảng Nhãn, Trạng Nguyên, ba quẻ đại cát đều bị cô bốc hết rồi, vận may nghịch thiên gì thế này?
Hay là bản thân có duyên với Phật, được Bồ Tát phù hộ?
Từ Thụy Khanh cầm lấy quẻ Trạng Nguyên: “Ta chỉ cần quẻ này.”
Đại học sĩ tương lai đã hạ quyết tâm không thể dao động.
Bám váy vợ thì bám váy vợ, đó gọi là thiên kinh địa nghĩa. Bạn xem tiểu nương tử nhà hắn may mắn như vậy, hắn không muốn bám váy cũng chẳng được.
Tăng nhân trẻ tuổi trợn mắt há miệng.
Vậy mà cũng rút được sao? Rút hết luôn à?
Người ta rút được một quẻ đại cát trong 300 quẻ cát tường đã mừng phát khóc.
Cô rút hết ba quẻ đại cát, nói chọn là chọn, có phải rất quá đáng không?
Đúng lúc này, một vị tiểu tăng từ phía sau đại điện đi ra, tiến lên nói với Phồn Tinh: “Trụ trì đoán được có Phật tử hữu duyên xuất hiện, bảo tiểu tăng mời thí chủ đến gặp.”
“Không...” Phồn Tinh từ chối.
Đại lão không thích tiếp xúc với người lạ, càng không muốn gặp ai.
Nhưng Từ Thụy Khanh đã kịp ngăn cản nói: “Đại sư Huyền Minh đã muốn gặp nàng, Phồn Tinh nhất định phải đi.” Cô là người có mệnh số lớn, được trời xanh ưu ái. Sau khi hắn đến kinh thành đã nghe từng nghe qua vị Huyền Minh đại sư này chính là phật sống.
Gặp một lần cũng tốt.
“Được.” Bông hoa nhỏ nói gặp, vậy thì gặp.
Chút chuyện nhỏ này, Đại lão cũng đành chiều theo bông hoa nhỏ.
Cho nên Từ Thụy Khanh hơi ảo tưởng sức mạnh, nếu bình thường không cho cô ra đường, cô cũng có thể ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì thật tốt quá.
Sau khi Phồn Tinh rời đi, những người trong đại điện đến tận nơi xác nhận ba quẻ thăm!
Thám Hoa!
Bảng Nhãn!
Trạng Nguyên!
Ba quẻ thăm rất rõ ràng!
Có người hâm mộ, có người ghen tỵ, vận may gì thế này?
Lại có người suy nghĩ, chẳng lẽ nam tử trẻ tuổi này có mệnh quý nhân?
Nếu không sao lại rút được cả ba quẻ đại cát?
Có vài nữ quyến lén lút nhìn về phía Từ Thụy Khanh, thiếu niên tuấn lang tác phong nhanh nhẹn, dịu dàng nho nhã, là khí chất thu hút của nho sinh, dung mạo cũng rất nổi bật, nếu có thể đỗ cao...
Nếu được làm thiếp, họ cũng chẳng ngại!
*[Ủng hộ người dịch bằng cách đọc truyện chính chủ tại trang Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
Đi qua bảy tám hành lang đến thiện phòng hậu viện, Phồn Tinh vừa bước vào đã nhìn thấy một vị lão hòa thượng, bên cạnh còn có một lão phu nhân.
Hai người họ đang chơi cờ, lão hòa thượng thấy Phồn Tinh lập tức nói: “Bần tăng đã đợi tiểu hữu từ lâu..”
Phồn Tinh nghiêng đầu: “À.”
Người ta đang nói chuyện, nhưng bạn chú ý đến IQ của Phồn Tinh xem, nếu nói chuyện với người khác, đúng là đang làm khó cô!
Vì thế ngoan ngoãn đứng đó.
Huyền Minh đại sự không ngờ tâm tình cô bình thản như vậy, vốn tưởng ít nhất Phồn Tinh phải hỏi một câu, vì sao lại bắt cô đến đây? Cuối cùng Đại lão chỉ nói à, không hề hỏi gì.
Huyền Minh đại sư chỉ có thể chủ động: “Vị tiểu hữu này có biết lý do bần tăng cho mời tiểu hữu không?”
“Không biết.”
Trước giờ Phồn Tinh không hề kiên nhẫn, nhất là khi ở chung với người lạ. Nếu đối phương còn chậm chạp không nói rõ, cô mà thấy chán, sẽ đánh gục người ta xuống đất ngay.
Nhưng đây là thiện phòng, tình tính nóng nảy của Phồn Tinh cũng bị trấn áp đôi phần.
Cả người đều thấy thoải mái, giống như trẻ sơ sinh trong bụng mẹ, thanh tĩnh thư giãn, ấm áp, khiến cô có thể nhẫn nại.
Nhưng chỉ có thể nhẫn nại, không thể thoải mái tiếp lời.