Editor: Mai Tuyết Vân
Qua một khoảng thời gian, thì bảng vàng cũng được công bố.
Tất cả mọi người đều vô cùng cảm khái, đúng là tuổi trẻ tài cao, Trạng nguyên năm nay là một người rất trẻ tuổi. Nghe nói bệ hạ còn rất thích bài văn hắn làm, chính miệng khen ngợi. Đủ để thấy, tiền đồ sau này của hắn sẽ rất rực rỡ!
Chỉ riêng Giản Hân Hân là tâm trạng càng lúc càng tệ.
Tuy nàng ta đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho Quỳnh Lâm yến, nhưng không hiểu sao vẫn bất an.
Nhìn xem, vẫn có một số chuyện xảy ra giống như kiếp trước, Từ Thụy Khanh hoàn thành khát vọng trở thành Trạng Nguyên. Còn những chuyện khác có thể diễn ra như sự khống chế của ả hay không? Hay là vẫn đi theo diễn biến kiếp trước?
Không biết vì sao, gần đây Thái hậu rất xa cách với nàng ta.
Thiệu Huyền Viễn cũng bị phiền phức quấn thân, làm chuyện gì cũng không thuận lợi, dường như bệ hạ cũng không còn coi trọng hắn như ngày xưa.
Rốt cục đã sai ở đâu?
Giản Hân Hân không nghĩ ra.
Chỉ có thể dùng chuyện bệ hạ và Thái hậu đều vì chuyện của quý nhân mà bận rộn nên lơ là nàng ta, tự an ủi bản thân không nên suy nghĩ nhiều.
Nếu Đại lão ở đây mà nói, chỉ sợ đã dùng vài từ đơn giản để mắng nàng ta, cô đào cho ả hai cái hố to, đừng có ở đó tự an ủi nữa.
Hơn nữa có lẽ Giản Hân Hân không biết, có một số việc dựa vào kinh nghiệm sống kiếp trước của ả mà tránh được, nhưng dù tránh được cũng không có nghĩa là tốt...
Kiếp trước, Thiệu Huyền Viễn là Ngũ hoàng tử không được sủng ái cuối cùng bước lên ngai cao. Trong lúc bị người khác miệt thị, đã nuôi dưỡng tính tình khiêm tốn chiêu hiền đãi sĩ. Hơn nữa hắn tự biết mẫu tộc hèn mọn, chỉ có thể dựa vào sự chăm chỉ của bản thân, và sự kính ngưỡng của người khác mới có thể nâng đỡ được hắn...
Từ lúc sống lại, Giản Hân Hân đã ít nhiều lộ mặt giúp đỡ hắn ở trước mặt Thái hậu.
Cũng bởi vì ả, mà khiến hắn từ nhỏ đến lớn đều không trải qua sự mài dũa, không thể khiến hắn có được sự chăm chỉ nỗ lực. Cũng không thể kích phát ra tiềm năng của Thiệu Huyền Viễn, năng lực bình thường không coi là xuất chúng.
Lúc trước Thái hậu thỉnh thoảng nhắc đến hắn trước mặt Hoàng đế, Hoàng đế còn có chút ấn tượng đối với đứa con trai có cũng như không này.
Nhưng từ khi Thái hậu không còn nhắc đến, Lão hoàng đế có hơn mấy chục hoàng tử công chúa, hắn cũng không phải kẻ có năng lực trác tuyệt nhất, cũng không phải kẻ có mẫu tộc cường thế nhất, cũng không có mẫu phi được sủng ái nhất trong cung...
Tục ngữ nói đúng, không sợ bạn kém cỏi nhất, chỉ sợ bạn là kẻ bình thường nhất.
Bị chôn vùi xuống dưới, rất dễ khiến người khác bỏ qua!
Giản Hân Hân cho rằng, kiếp trước Thiệu Huyền Viễn có thể trong hoàn cảnh xấu, trèo lên ngôi vị Hoàng đế. Kiếp này có nàng ta, con đường thành vui tất nhiên sẽ càng thêm thuận lợi.
Nhưng cuộc sống khác nhau, thì cũng có vận mệnh khác nhau.
Cho dù là đau khổ, có khi cũng là một sự rèn luyện.
*
Quỳnh Lâm yến, muốn để Từ Thụy Khanh mắc sai lầm chọc giận long nhan.
Giản Hân Hân đã mang toàn bộ tinh lực để trù tính kế hoạch tiêu diệt hắn.
Cảm thấy chỉ cần hại Từ Thụy Khanh rơi xuống, sau này ả sẽ không cần lo trước lo sau.
Nàng ta không cầu có thể giết được Từ Thụy Khanh, trước đây muốn mượn binh đao để phế đi cánh tay của Từ Thụy Khanh, còn chưa tìm được cơ hội thì đừng nói là giết. Bây giờ hắn là Tân khoa Trạng Nguyên, nếu giết hắn, nhất định sẽ tra được là ả làm.
Nàng ta chỉ cần hủy đi tiền đồ của Từ Thụy Khanh là được rồi!
Phụ thân nàng ta có một võ quan cấp dưới, trong nhà có một thứ nữ bị chính thất giày vò. Bình thường không được sủng ái, lại chịu đủ mọi ủy khuất, luôn lo lắng bản thân sẽ bị gả đi làm thiếp.
Địa vị thứ nữ hèn mọn, lại không muốn làm thiếp... Vậy trả cái giá đắt một chút!
Ví dụ như hủy đi thanh danh, gả cho Trạng nguyên đương triều.
Một kẻ gánh lấy tội danh làm mất mặt phu quân về sau có thể sống an lành hay chăng, thì có liên quan gì đến Giản Hân Hân chứ?