Editor: Lakshmi
Phồn Tinh rất thích xem dáng vẻ người ta xấu hổ. Nên rất thích bắt nạt bông hoa nhỏ vừa ngốc vừa nghe lời lại dễ dàng xấu hổ, nhìn khuôn mặt ửng hồng của hắn rất đẹp trai.
Cô gấu nhỏ không hề cảm thấy mình hôn Tạ Trản khiến bản thân thiệt thòi, ngược lại cảm thấy mình khiến bông hoa nhỏ đỏ mặt là chiếm được lợi ích từ hắn.
Nhưng làm nhiều sẽ bị lờn đó.
Trước mắt mỗi lần bông hoa nhỏ bị trêu chọc đều tỏ ra rất thành thật nhưng sau nhiều lần bị lừa cũng sẽ học được cách giả vờ. Mãi cho rất lâu về sau, bông hoa nhỏ thích xấu hổ dễ bắt nạt lại nghe lời, mặt ngoài thì e thẹn nhưng trong lòng sướng đến phát điên.
*
Tâm trạng của Thẩm Anh Bác đã bình phục, cuối cùng đã có thể thản nhiên đối mặt với Phồn Tinh. Vẫn dựa theo dặn dò của hệ thống nuôi dưỡng tổng giám đốc bá đạo, phải dỗ dành cô về cho bằng được.
“Phồn Tinh, rất lâu rồi chúng ta chưa ngồi xuống cùng nhau trò chuyện. “
Hệ thống đã nói, giá trị tình cảm thật lòng của những cô gái khác cao nhất chỉ có 100. Riêng Ngọc Phồn Tinh là ngoại lên, hệ thống cảm nhận được trên người cô có khí chất thích hợp, nếu đoạt được cô ấy có thể lấy được 1000 điểm chân ái.
1000 điểm chân ái lận đó!
Điều này tương đương với việc hắn chinh phục mười cô gái, khiến họ phải hết mực chung thủy với hắn!
Với thân phận và gia thế của hắn, sẽ có rất nhiều cô gái thích hắn. Nhưng thích với chuyện chung thủy một lòng không giống nhau. Độ hảo cảm phải trên 80 thì cô gái đó mới thật sự yêu hắn.
Còn thích thì chỉ cần một chút hảo cảm, đều có thể gọi là thích.
1000 điểm chân ái, bất kể là muốn món nào trong khu mua sắm của hệ thống thì hắn cũng có thể mua được.
Sau khi bắt lấy Ngọc Phồn Tinh, đừng bảo là mười cô gái chung thủy với hắn, cho dù là hàng trăm hàng ngàn cũng có, điều ấy không phải nói chơi!
Quả nhiên, có mục tiêu thì mới có quyết tâm mạnh mẽ.
Hơn mười người hay cả trăm người không thể thoả mãn nỗi lòng tham của Thẩm Anh Bác, hàng trăm hàng ngàn người mới là mục đích cuối cùng.
Mục tiêu đã to lớn như vậy, nhưng thanh niên này không lo lắng thể lực của mình bị bào mòn sao.
Phồn Tinh nhìn Thẩm Anh Bác gần ngay trước mặt, đúng thật, quả là rất lâu rồi chưa nói chuyện.
Không có việc sẽ không tự tìm đến, lúc trước Nhị Cẩu đã nói với cô không thể để hắn lợi dụng. Nghĩ tới đây lại không kìm được nhớ tới heo đực và gà trống. Ôn tập lại những kiến thức mình đã học được trong đầu một lần.
Ôn cái cũ, học cái mới.
“Anh mập lên. “ Phồn Tinh cảm thấy khuôn mặt của Thẩm Anh Bác lớn hơn trước rất nhiều.
Mặt to còn xấu hơn xưa.
Đại lão sợ tới mức đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, có thêm chút mũm mĩm và phần nọng dưới cằm thì bị dọa sợ. Nhìn khuôn mặt chà bá của Thẩm Anh Bác, trong lòng Phồn Tinh sợ hãi quyết định hôm nay ăn ít một chút.
Cô không muốn trở nên béo giống như hắn đâu!
Thẩm Anh Bác cảm thấy trước ngực như bị đâm một đao.
Con mẹ nó, có thể nói chuyện dễ nghe một chút không?
Nếu không phải bởi vì hắn có mưu đồ với cô, thì cũng chẳng thèm để ý đến cái loại đàn bà mù mắt này! Tặng cho hắn, hắn cũng không thèm!
“...Phồn Tinh, em nhất định phải dùng thái độ thù hằn này để nói chuyện với anh sao?” Thẩm Anh Bác hơi buồn bã nói, “Thậm chí anh còn không hiểu vì sao em lại bất ngờ muốn chia tay anh. Là do anh không tốt sao? Nếu em không hài lòng với anh, có thể nói cho anh biết, vì em mà anh có thể thay đổi mọi thứ.”
Thẩm Anh Bác lựa chọn không thèm để tâm đến cái lý do hoang đường chia tay lúc trước.
“Anh đã quên rồi à? “ Phồn Tinh nghiêng đầu, “Tôi đã nói cho anh biết, lý do vì sao chia tay.”