Editor: Mai Tuyết Vân
Mẹ của Tạ Trản ham giàu yêu tiền đến mức hoang tưởng.
Bà cho rằng sau khi sinh một đứa con, có thể mẹ quý nhờ con, thành công thượng vị, sải bước tiến vào cửa lớn của nhà họ Thẩm.
Nhưng phụ nữ giống bà trên đời này nhiều như thế nào?
Sau khi mang thai đều cho rằng bản thân có thể từng bước tiến dần lên ngai cao.
Mà thực tế bọn họ không biết rằng, một mình họ đâu thể giữ được một người đàn ông trăng hoa. Những người đàn bà ở bên ngoài tự nguyện sinh con cho anh ta rất nhiều, chỉ một đứa con hoang thôi mà, ai thèm để tâm chứ?
Sau khi sinh Tạ Trản, bà chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Luôn nuôi ý đồ xem hắn là cây hái ra tiền, cứ đưa Tạ Trản lúc còn bé đến trước cửa nhà họ Thẩm, lôi kéo sự thương hại xót xa.
Tuy hắn còn nhỏ nhưng thật ra đã hiểu thế nào gọi là tự ti. Bị mẹ bắt quỳ trước cửa, tất cả mọi người đều chỉ trỏ hắn, trong ánh mắt của những kẻ đó toàn sự giễu cợt và nhạo báng, tất cả đều trở thành bóng ma ám ảnh trong lòng Tạ Trản.
Hắn run rẩy muốn nắm lấy góc áo của mẹ, tìm kiếm chút cảm giác an toàn.
Nhưng lại bị mẹ không chút do dự đẩy ra.
“Mày đúng là đứa bỏ đi! Tao sinh ra mày có ích gì chứ?”
“Vì sao mày không thể khiến ba mày thích mày hả? Mày sống để làm gì? Đến công dụng duy nhất cũng không làm được!”
“Tạ Trản, sao mày không chết đi?”
[Ủng hộ mình - Đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
Lúc bạn rơi vào cũng bùn, tất cả mọi người nhìn bạn như con kiến, chẳng cần biết ngày thường bọn họ tự nhận mình lương thiện hiền lành ra sao, nhưng cũng sẽ không ngần ngại giẫm đạp lên bạn, để thỏa mãn sự sung sướng méo mó của bản thân.
Tạ Trản đã hoàn toàn rơi vào trạng thái vặn vẹo này.
Ban đầu, mỗi khi mẹ hắn đưa hắn đến nhà họ Thẩm đều nói rằng sẽ dẫn hắn đi tìm ba, hắn đều ôm chút may mắn và hy vọng. Khao khát bản thân có ba ruột, đã khiến hắn thoát ra khỏi vũng lầy.
Mãi cho đến khi... Thẩm Anh Bác, hoàn toàn phá nát khát vọng và chờ mong của hắn.
Cùng là trẻ con bằng tuổi, nhưng hắn lại giống kẻ ăn xin, mặc đồng phục không vừa người, bó tay chật chân, sợ hãi rụt rè, không thể công khai xuất hiện.
Đối phương lại mặc trên người tây âu chế tác thủ công, tuổi còn nhỏ đã tỉ mỉ cẩn thận, từ trên cao nhìn hắn, giống như đang nhìn một bãi bùn nhão.
“À, là con hoang của ba ba. Thật giống con chuột dưới cống, chẳng thể ngóc đầu lên được. Sao mày không biết xấu hổ đến nhà họ Thẩm thế, ai cho mày cái gan đó?”
“Đồ bỏ thì vẫn là đồ bỏ, bất luận là xuất hiện ở đâu, đều dễ dàng khiến khung cảnh xung quanh ô nhiễm. Quản gia, mang trà cụ và thảm đổi hết đi, tôi không có thói quen dùng đồ không sạch sẽ.”
“Tao là con nuôi của ba ba, ông ấy chấp nhận nuôi dưỡng một đứa trẻ không có quan hệ huyết thống, cũng không muốn nhận mày. Mày có biết vì sao không?”
Tạ Trản nhỏ bé nắm chặt góc áo, bặm môi, dè dặt hỏi: “Vì sao?”
“Đương nhiên là vì ba ba thật sự không hề thích kẻ bẩn thỉu như mày. Mày là huyết mạch của ba, đối với ba mà nói đó chính là chuyện sỉ nhục nhất. Ha ha, con hoang dơ bẩn như mày, ai sẽ thích chứ?”
Trước Thẩm Anh Bác, chưa từng có ai tàn nhẫn ác ý như thế.
Tuy có nhiều người chỉ trỏ, nhưng từ không có ai nhìn thằng vào mắt Tạ Trản, ác độc nói hắn... Là thứ đồ dơ bẩn!
Hắn không thể ngóc đầu lên được!
Hắn chính là con chuột cống, mãi mãi không thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài!
Có thù oán như thế, làm sao Tạ Trản có thể buông tha Thẩm Anh Bác được!