Editor: Mai Tuyết Vân
Phồn Tinh bất ngờ bị người khác chắn trước mặt, dùng lưng ngăn toàn bộ nước mưa thay cô, sau đó hai tay chống lên tường, kẹp cô ở giữa bức tường và hắn.
Phồn Tinh đưa mắt nhìn, người này chắn trước mặt cô, ngăn cô suy nghĩ.
“Em Phồn Tinh bị ướt, anh giúp em che mưa.”” Ngụy Tử Trác khẽ mỉm cười, vẻ mặt bình thản ung dung, giống như không có bất kỳ ác tâm nào.
Hắn không hề kiêng dè, chính là ỷ vào việc IQ của Phồn Tinh không cao, nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của hắn, cho nên mới ngông cuồng như thế.
Hơn nữa cảm giác này thật kích thích, ngày thường vì giữ gìn hình tượng nên từ trước đến nay hắn đều dùng hình ảnh một thiếu gia lịch thiệp để xuất hiện, hiếm khi lộ ra bản tính.
Trên thực thế, quả thật nhìn Phồn Tinh rất hoang mang. Ngụy Tử Trác thích thế này, dáng vẻ dễ thương ngây thơ như một chú nai con.
Sau khi Phồn Tinh nhận ra Ngụy Tử Trác thì đưa tay lên, rồi lại nhìn Ngụy Tử Trác.
Dùng tốc độ nhanh như sét đánh ngồi thụp xuống, nhanh chóng chui ra bên dưới cánh tay của hắn, vội vàng đứng vững bên cạnh.
Đừng động đến cô, vạn nhất đánh hắn ngu thì không tốt.
Chính Ngụy Tử Trác cũng mơ hồ không hiểu, sao Phồn Tinh lại giống chú cá chạch nhỏ chui ra từ dưới nách hắn thế?
Sau đó không kịp phòng bị đã bất ngờ bị đánh trúng một quyền, bị người ta đạp trên mặt đất hung hăng chà đạp.
“Chắn mưa con mẹ mày!”” Thích Hà xông lên đấm một cú vào mặt Ngụy Tử Trác.
Hắn thuê phòng trọ ở gần trường học, lúc xuống dưới mua thuốc lại vô tình nhìn thấy cô ngốc Phồn Tinh đi cùng vài người. Sau khi họ đi rồi chỉ còn lại cô ngốc và một nam sinh.
Thích Hà vốn không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng khi ngẫm lại bản thân và cô ngốc tốt xấu gì cũng từng là bạn học.
Huống chi hắn còn vì trụng dầu châu chấu cho cô ngốc mà tay bị hành hạ không ra hình dáng gì.
Nhìn thấy nam sinh chó má kia vây quanh con heo hắn nuôi nhìn tới nhìn lui, có phải hắn nên đi xem không?
Tất nhiên phải đi rồi!
Cuối cùng lặng lẽ đến gần, liền nghe thấy lời nói của Ngụy Tử Trác.
Cô bé ngốc nghe không hiểu, nhưng hắn nghe thì hiểu rất rõ ràng!
Đừng hỏi hắn vì sao hiểu được.
Hắn đáng khinh, hắn xấu xa, nửa đêm hắn đọc sách cấm đấy, hài lòng chưa?
Chết tiệt!
Hắn đồng cảm với người khuyết tật, chưa từng xuống tay với cô bé ngốc, dạng chó đội lốt người này lại có tâm tư dơ bẩn kia!
Cái gì mà che mưa chứ, sao không che mưa thay cha mẹ người ta luôn đi?
Phồn Tinh yên lặng đứng bên cạnh xem trò, may mắn cô chạy trốn rất nhanh.
Sau đó lấy một viên kẹo từ trong túi áo. Vừa ăn kẹo vừa xem người khác bị đánh rất vui vẻ.
Lúc đó Sưu Thần Hào liền nóng nảy: [Sao cô còn trơ mắt nhìn Thích Hà hư hỏng chứ?] Nhìn bộ dạng Thích Hà đánh người đến đỏ mắt, từng bước từng bước đi lệch đường, trở thành trùm phản diện.
Phồn Tinh chậm chạp: “Ừ, cũng đúng.””
Sưu Thần Hào: [...]
Tổn thọ mà! Nói thẳng ra có phải cô đã hoàn toàn quên mất việc kéo Chiến Thần đại nhân theo con đường ngay thẳng rồi không?
“Không được đánh.”” Phồn Tinh kéo góc áo của Thích Hà.
Sau khi Thích Hà đánh đủ mới đứng dậy, mặt lạnh nhìn cô ngốc: “Mẹ nó, IQ thấp thì thôi đi, ngay cả chút phòng bị cũng không có sao? Cô có biết vừa rồi hắn nói...”” Là có ý gì không?
Nói được một nữa, Thích Hà không nói nữa.
Chết tiệt!
Đúng là rất khó nói.
Thích Hà tức giận chống nạnh xoay người, không thèm nhìn Phồn Tinh.
Cô ngốc này không chỉ ngu đần mà còn là một đứa phiền phức.
Thích Hà xoay người, Phồn Tinh cũng đi theo, vòng ra trước mặt hắn, bộ dạng nghiêm túc nói: “Đánh người là không tốt.””
“Á.”” Ngụy Tử Trác hít một hơi.
Đánh người không tốt, còn đạp người là tốt sao?
Cô đạp ông đây rồi, còn đạp vào đầu ngón tay, còn cúi đầu nhìn nữa chứ.