Editor: Mai Tuyết Vân
Vân Gia Duyệt vô cùng tức giận, sau khi bữa tiệc kết thúc mới nổi giận đến trước mặt Tạ Tuệ Tú mách lẻo.
“Mẹ, sau này mẹ đừng để con ngốc kia xuất hiện làm mất mặt được không? Mẹ có biết không, hôm nay con mở tiệc, rất nhiều bạn học đều hỏi con ngốc kia có phải em gái con không đó.””
Tạ Tuệ Tú đang chuẩn bị an ủi con gái bảo bối, thì nghe Vân Tiếu Hòe ôn hòa nói: “Là con trách em làm con mất mặt? Hay là cảm thấy em giành nổi bật với con?”
“Ba đang nói gì vậy?”
“Gia Duyệt, con cũng biết em là người thiểu năng, nó vốn không có tư cách tranh giành mọi thứ với con. Con cứ yên tâm đi, đối xử tốt với em, dù sao cũng là em gái con.” Vân Tiếu Hòe dừng một chút, “Con cứ đối tốt với em, nó sẽ mang đến cho con niềm vui kinh ngạc bất ngờ đấy.””
Vân Tiếu Hòe vẫn rất đắc ý với mưu tính của mình, ngay từ đầu quả nhiên ông ta đã không nghĩ sai. Cô bé này đã bắt đầu hấp dẫn người khác rồi.
*
Chớp mắt đã đến cuối tháng tám, là sinh nhật của Phồn Tinh, cũng là lễ trưởng thành của Vân Gia Duyệt. Mấy ngày nay, Phồn Tinh đã bắt đầu trông ngóng rồi. Vì hằng năm sinh nhật của cô, bông hoa nhỏ Thích Hà sẽ tặng quà cho cô. Mua cho cô bánh kem nhỏ, còn giúp cô thổi nến ước nguyện.
Còn nhà họ Vân khí thế hừng hực chuẩn bị lễ trưởng thành cho Vân Gia Duyệt, nhưng chưa từng hỏi qua mong muốn của Phồn Tinh, cho dù cô và Vân Gia Duyệt sinh cùng ngày. Vợ chồng Vân Tiếu Hòe tạm thời còn chưa có toan tính đưa cô đi giới thiệu với giới thượng lưu.
Lễ trưởng thành ngày hôm đó, Phồn Tinh đợi mãi từ sáng đến tiệc tối. Hội trường lộ thiên phía sau biệt thự chật ních khách quý, tối hôm nay có thể nói là Vân Gia Duyệt hết sức nổi bật. Vợ chồng Vân Tiếu Hòe chuẩn bị cho cô ta một bộ trang sức cổ xưa bằng ngọc lục bảo, vương miệng trân quý chế tác theo kiểu Châu Âu, mỗi món đều khiến người ta cảm thán.
Phồn Tinh vụng trộm chạy đến xem, lén lút ăn hai miếng bánh ngọt rồi trở về. Thỉnh thoảng lại nhìn xuống di động, giống như đang chờ đợi điều gì đó. Đợi mãi đến chín giờ tối, Phồn Tinh đã buồn ngủ rồi, đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên.
Giọng nói của Thích Hà có chút gấp gáp: “Bé ngốc, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.””
Phồn Tinh có chút tò mò hỏi: “Vì sao hôm nay không có bánh kem?””
Thích Hà nghẹn lời, mẹ nó, hắn từ huyện nhỏ đến Hải Thành, phải thuê nhà gần trường học, mấy ngày bận đến tối tăm mặt mũi. Hôm nay vất vả lắm mới dành được chút thời gian vội tới chúc mừng sinh nhật cô ngốc, cô lại nói không có bánh kem sao, còn quan trọng hơn tâm ý của hắn à?
“Có, cô ra đón tôi đi, tôi bị cản bên ngoài con đường vào nhà cô này.”” Thích Hà không đi hỏi, bánh ngọt và hắn cái nào quan trọng hơn, câu này mới là tự rước nhục vào thân.
Mẹ nó, sao tối hôm nay đường này lại nhiều xe thế không biết, cả một con đường đều bị chặn lại. Xe taxi vừa đến bên ngoài đã lập tức dừng lại, đường dài như vậy, hắn chỉ có thể chạy đến mà thôi.
Phồn Tinh chạy nhanh ra cửa.
Ngụy Tử Trác đang cảm thấy tối nay quá nhiều người, cho nên muốn ra ngoài hít thở không khí mà thôi, kết quả không ngờ được lại nhìn thấy Vân Phồn Tinh ra ngoài.
Cô gái nhỏ mặc quần áo trắng, nhảy nhót tung tăng. Hồn nhiên không giống như trước đây, cũng chẳng còn bộ dạng lầm lì chậm chạp. Càng có sức sống, càng linh hoạt, cũng rất...Đáng yêu. Ngụy Tử Trác cũng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến lại đi theo cô.
Phồn Tinh đi một đoạn rất xa mới nhìn thấy Thích Hà đầu đầy mồ hôi. Trong tay Thích Hà mang theo một hộp bánh kem nhỏ, sau khi đặt bánh trước thì đi lấy, rồi mới chạy đến đây, cứ đi tới đi lui như thế hắn mệt sắp chết rồi!