Editor: Mai Tuyết Vân
Tuy Thích Mộc Vũ bồi dưỡng Thích Hà, nhưng ông ta vẫn còn ở tuổi tráng niên. Nòng cốt thực sự của nhà họ Thích, vẫn do Thích Mộc Vũ nắm giữ. Quyền lực tuyệt đối vẫn nằm trong tay Thích Mộc Vũ.
Mặc dù mấy năm nay Thích Hà đã từng bước xâm chiếm quyền lực của Thích Mộc Vũ, nhưng vẫn chưa đủ! Hắn thật sự còn quá trẻ!
Cho nên khi Thích Mộc Vũ muốn chọn thông gia, đã tuyển cho Thích Hà một người hợp mắt, để làm đối tượng bồi dưỡng tình cảm tiến đến hôn nhân, thậm chí dù Thích Hà nhất quyết cũng không có quyền được từ chối.
Qủa thực hắn vẫn chưa đủ mạnh, để từ chối thẳng thừng khi Thích Mộc Vũ đưa ra yêu cầu. Tức giận đến đỏ cả măt vì người đẹp, cũng nhất quyết phản bác Thích Mộc Vũ.
“Bây giờ con đã hơn hai mươi, trước tiên có thể đính hôn, sau khi vun đắp tình cảm trong hai ba năm rồi kết hôn. So với việc cưới ngay lập tức, ít nhất vẫn còn tình cảm trong đấy, ngày tháng sau này của các con sẽ hạnh phúc hơn một chút.”
Thích Hà lạnh mặt nhìn Thích Mộc Vũ: “Nghe ba nói thế, có phải con nên cảm ơn vì ba đã suy nghĩ cho con không?”
Thích Mộc Vũ giận tái mặt: “Con nói chuyện với ba như thế sao? Hay là không vừa lòng với quyết định của ba? Nếu ba không vì người mẹ đã mất sớm của con, con nghĩ rằng ba sẽ lo lắng cho con nhiều thế ư?”
Lời này nói ra...Qủa thực giả dối khiến người khác cười lạnh.
“Lúc trước ba đưa tôi về quê, cũng chưa từng bận lòng về người mẹ đã khuất của tôi. Bây giờ thấy tôi có giá trị lợi dụng, thì bắt đầu giả vờ quan tâm rồi?”
“Mày là thằng khốn nạn!”” Thích Mộc Vũ tức giận đỏ mặt.
Thích Hà thậm chí còn cảm thấy hiếm thấy, người bạc tình như vậy mà cũng có lúc thẹn quá hóa giận.
“Mày nghĩ tao chỉ có mày là con ư? Mày cho rằng gia nghiệp nhà họ Thích chỉ có thể giao cho mày sao? Tao biết mày qua lại với một con ngốc, chơi đùa thì được, là đàn ông con trai mày không thể nhìn xa được à?”
Chuyện này Văn Nhân Nho từ sớm đã dự liệu được. Nhà họ Thích và Văn Nhân đều là hào môn trong giới thượng lưu, bên ngoài họ làm những gì thật ra trong nhà đều biết chút ít.
Chơi đùa thì được, nghiêm túc thì không!
Văn Nhân Nho tự biết không thể đánh bạc mọi thứ, cho nên hắn muốn xem thử nếu một ngày Thích Hà gặp phải tình huống này, kết quả sẽ lựa chọn thế nào?
Thích Mộc Vũ nói: “Nếu mày cứ khăng khăng như thế, thì sớm cút khỏi nhà họ Thích đi! Còn muốn nhận gia sản nhà tao, thì trước khi tao chết nhất định phải làm theo lời tao nói!””
Nếu sớm biết thiên phú của Thích Hà cao hơn Thích Thịnh nhiều như vậy, lúc trước ông ta sẽ bồi dưỡng hắn từ nhỏ. Đào tạo hắn trở thành một người xuất chúng, vừa là kẻ thừa kế biết nghe lời. Sẽ không giống như bây giờ, phản nghịch đầy người.
“Tao cho mày ba ngày suy nghĩ, ba ngày sau, mày chấp nhận người tao chọn. Hoặc là mày từ bỏ vị trí thừa kế.””
Ánh mắt Thích Hà lóe sáng, cô ngốc và quyền lực nhà họ Thích, phải lựa một. Bây giờ hắn đã là một người đàn ông trưởng thành, so với người thiếu niên hai bàn tay trắng trước kia, bây giờ hắn có rất nhiều. Con người, có được càng nhiều, lại càng khó buông bỏ.
Nhất là đàn ông,...Trời sinh đã có dã tâm rất mạnh. Từ xưa đến nay, giữa giang sơn và mỹ nhân, có ai cần mỹ nhân mà không chọn giang sơn chưa?
Hắn thật sự có thể vì cô ngốc, từ bỏ mọi thứ sao? Thật sự chấp nhận làm lại tất cả từ đầu, trở về lúc trắng tay ư?
Trong tích tắc Thích Hà đã suy nghĩ ra hai vấn đề. Ánh mắt dần dần trở nên vô cùng kiên định: “Không cần ba ngày, bây giờ tôi có thể nói cho ông biết. Không phải từ bỏ vị trí thừa kế sao? Được thôi. Ông hoàn toàn có thể đăng báo cắt đứt quan hệ cha con với tôi, vốn dĩ tôi trở về cũng không phải vì gia sản họ Thích.””
Lúc trước hắn muốn trở về, vì cảm thấy bản thân phải thật mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ tốt Phồn Tinh. Có đôi khi người ta đi lên rồi, rất dễ quên mất mục tiêu ban đầu của mình. Nếu hắn cũng quên thì cô ngốc thật là quá đáng thương.
Dù sao cô chỉ có hắn mà thôi, Thích Hà hoàn toàn không đếm xỉa phía sau Phồn Tinh có một đám người vui vẻ gọi lão đại...