Tiễn thầy Phước ra về xong, Trúc lần nữa quay lại ngồi trên giường, chăm chú nhìn cô Liễu vẫn chưa có ý định rời đi. Nói về một mặt nào đó, Trúc thật lòng phải khen cô ta rất kiên trì với việc mình muốn làm, còn nói theo cách khó nghe, thì chẳng khác nào mặt dày mày dạng kèm với bản tính cố chấp lì lợm.
Bầu không khí im lặng kéo dài thật lâu, Trúc không lên tiếng đuổi khách, mà khách cũng chẳng có ý định rời đi. Hai bên giằng co không ai nhún nhường, cuối cùng phải để người bệnh nằm úp sấp trên giường lên tiếng giải vây.
Thanh Bách nhìn ra sắc mặt em gái không vui vẻ, lập tức nói với cô Liễu: “Cảm ơn cô Liễu mấy ngày nay không ngại vất vả chăm sóc tôi. Chờ tôi khoẻ lại, nhất định sẽ tự mình đến cảm tạ cô thêm lần nữa.”
Gương mặt cô Liễu tức khắc như đoá hoa nở rộ dưới ánh mặt trời, cô ta cười duyên, ánh mắt đưa tình liếc sang, dịu giọng nói: “Tôi giúp cậu, đâu phải chỉ vì chút ơn tình cỏn con đó. Cậu Bách cứ nghỉ ngơi cho tốt, nhìn thấy cậu khoẻ là tôi vui lắm rồi!”
Tiếng vỗ tay “bộp bộp” vang lên, Trúc liên tục gật đầu, xen lời nói với Thanh Bách: “Đúng rồi đó anh Ba. Cô Liễu đây là chỗ quen biết cũ của chồng em, cho nên anh không cần khách sáo đâu. Anh cứ lo dưỡng bệnh, chuyện trả ơn này... cứ để em lo!”
“Cô...” Cô Liễu toan nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn dằn được cơn bực tức trong lòng, bỏ ngoài tai những lời Trúc nói, sau đó lại chào tạm biệt Thanh Bách rồi mới rời đi.
Nhìn bóng dáng thướt tha dần khuất khỏi tầm mắt, Trúc mới hung tợn trừng mắt sang anh trai, hờn trách: “Khi không anh lại day dưa với cô ta làm gì?”
Thanh Bách bất đắc dĩ thở dài, khó khăn nghiêng mình, đáp: “Anh làm sao biết được hai người có ân oán cũ? Lúc đó cứ nghĩ là người tốt giúp đỡ, chờ anh khoẻ rồi thì đến cảm tạ người ta sau.”
Trúc hừ khẽ, nói: “Cảm tạ? Anh định lấy thân mình trả ơn à? Người ta cần đâu chỉ là một tiếng cảm ơn, hay là một chút quà vặt, anh còn nhìn chưa ra hay sao?”
Thanh Bách gãi đầu, tủi thân nhìn em gái, đáp: “Bây giờ thì anh biết rồi, anh giữ khoảng cách với cô ta, có được chưa?”
“Có được chưa? Giọng điệu của anh cứ như em gây sự vô lí vậy đó!” Trúc tức giận, lập tức tóm tắt ngắn gọn đoạn ân oán không mấy vui vẻ giữa mình và cô Liễu, còn nhấn mạnh cô ta có liên quan đến việc hãm hại cô Hai Hoa, cuối cùng còn quyết một đòn chí mạng: “Anh liệu hồn đó! Chị chồng em cũng chả ưa gì cô ta đâu.”
Nhắc đến người trong lòng, Thanh Bách lại càng sầu khổ. Cậu buồn bã tự trách mình: “Anh không ngờ chồng cũ của Hai Hoa lại tác tệ như vậy. Nếu ngày xưa anh không hèn nhát, thì cô ấy không khổ như bây giờ.”
Bây giờ có an ủi cũng chẳng thay đổi được gì, Trúc chỉ biết nhìn vào hiện thực, thông báo với cậu: “Chị hai bị ba chồng em giam lỏng, anh có biết không?”
“Em nói sao? Hai Hoa bị giam lỏng?” Thanh Bách giật mình muốn ngồi dậy, nào ngờ động tác quá khích ảnh hưởng vết thương trên người, đau đến nhe răng: “Vậy mà anh cứ nghĩ cô ấy giận anh, cho nên mới không thèm đoái hoài gì đến anh.”
Trúc trừng cậu, bảo cậu nằm im đó, rồi nói: “Anh đừng có tự mình suy nghĩ vẩn vơ, nhanh nhanh khỏi bệnh rồi tìm cách thưa chuyện với ba chồng em. Còn có...” Cô dừng lại một chút, híp mắt nhắc nhở: “Đừng trách em lắm mồm nói nhiều, cô Liễu kia rất khó chặt đứt, anh phải cứng rắn lên, không được mềm lòng đâu đó!”
Thanh Bách nào còn tâm trạng quan tâm Liễu Đào Cúc Mai là gì, cậu luôn miệng nói đã biết, nhưng tâm trạng lại sa sút đến cực điểm rồi.
Thấy cậu như vậy, Trúc lại dặn dò thêm mấy câu, sau đó tạm biệt Thanh Bách trở về chuẩn bị đi chào hỏi ba má chồng. Đương nhiên cô cũng không quên sắp xếp tôi tớ đến hầu hạ Thanh Bách. Một là đây là chuyện cô phải làm, hai là để phòng ngừa cô Liễu lại đến đây lượn lờ làm chuyện xấu xa.
Trên đường trở về, Trúc ngồi trên xe kéo thỉnh thoảng sẽ bắt gặp được vài người tụ tập thành nhóm đi lại trên đường. Lúc trong thấy cô thì lại ghé tai nhau thủ thỉ điều gì đó. Ánh mắt nhìn Trúc mang theo tò mò, hoài nghi và dò xét.
Trong lòng Trúc cũng theo đó nhộn nhạo, không yên.
Sau khi về phòng, Trúc tắm rửa rồi thay một bộ quần áo mới, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, chờ cậu ba Hưởng xong việc trở về cả hai lập tức chạy đi gặp ông bà thưa chuyện.
Phú ông và bà Kim đã có mặt sớm tự bao giờ. Hai người ngồi đó uống trà, nói chuyện cùng nhau. Đến khi con trai và con dâu cất tiếng thưa hỏi mới chịu dời mắt nhìn về phía bọn họ.
Đúng như lời ba Hưởng nói, ông bà không đem chuyện Thanh Bách giận lây sang người Trúc. Họ vẫn đối xử với cô tốt như trước kia, chỉ có điều ba Hưởng mở miệng nói câu nào là nhất định sẽ bị phú ông tìm cớ chửi sa sả cho một trận nên trò.
Trúc ngồi bên dưới má chồng, cảm thấy chồng cô thật đáng thương!
Nhận ra ông bà không muốn nói nhiều về chuyện của Thanh Bách và cô Hai Hoa, Trúc bèn đem câu chuyện lảng sang hướng khác nhằm giải cứu chồng mình. Cô rót cho má chồng một ly trà mới, hỏi: “Lúc con đi thăm anh Ba thì trông thấy thầy Phước ở đó.”
Trúc rất nhiên đem chuyện cô Liễu dẹp sang một bên, không đề cập tới.
Bà Kim nghe thế nhăn mày, hỏi lại: “Ông ấy nói gì với con?”
Trúc thành thật đáp: “Thầy Phước nói vài hôm nữa sẽ dẫn cô Duyên đến nhận lỗi với con.” Nói đến đây, cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn má chồng, thắc mắc: “Bộ có chuyện gì rồi hả má?”