Không bao lâu sau, cậu hai Thanh Tùng và cậu ba Thanh Bách cũng lần lượt đến. Mọi người cùng nhau ăn sáng xong, rồi mới ngồi xuống uống trà nói đến chuyện đêm qua.
Người mở lời bắt đầu câu chuyện là cậu hai Thanh Tùng. Hai mắt cậu hơi đỏ, tựa như đêm qua ngủ không ngon, giọng cũng khàn đi không ít: “Cái gã đó là người tỉnh bên, không họ hàng thân thích, một thân một mình ai thuê gì làm đó kiếm sống qua ngày. Trước đó không lâu gã qua lại với một người phụ nữ, chuyện tình tưởng chừng tốt đẹp nhưng không kéo dài được đến một tháng, bởi người phụ nữ đó lén qua lại với một người đàn ông giàu có khác. Từ đó gã như nổi điên, hết say rồi xỉn, thường xuyên ẩu đả với người ta bên ngoài.”
Nghe đến đây, Trúc cố nhớ lại tình cảnh lúc đó, gật đầu nói: “Đúng là trước khi gã hành động có mắng một câu đại loại như là muốn giết đôi nam nữ không biết xấu hổ. Chẳng lẽ chỉ là hiểu lầm, say rượu làm bậy thôi sao?”
Thanh Tùng ngã lưng ra ghế, nói: “Tỉnh bên cách đây bao xa, gã không có chuyện gì lại trùng hợp xuất hiện ở tỉnh Giang lúc này? Anh đã hỏi rồi, gã chỉ mới đến đây vào buổi chiều hôm qua mà thôi. Chẳng lẽ tỉnh bên không có rượu, cho nên mới cất công lặn lội chạy tới chỗ này để uống rượu thôi?”
Ba Hưởng ngồi nghe nãy giờ, ngón tay gõ nhịp trên đầu gối, nói: “Nếu gã được thuê đến đây quậy phá, vậy chúng ta cứ dùng tiền cạy miệng gã ra là được rồi. Chút tiền lẻ, đỡ được khối việc.”
Thanh Tùng nghe xong cười ra tiếng, gật đầu tán thưởng, nói: “Đúng là em rể làm việc gì cũng nhanh gọn lẹ. Anh đây cũng làm như lời cậu, bỏ ra một mớ tiền mê hoặc gã, đúng là không cần tốn sức đã có được đáp án mong muốn.”
Chẳng hiểu sao, nhìn thái độ của anh trai mình, Trúc lại có dự cảm không lành.
Quả nhiên chẳng phải để mọi người chờ lâu, Thanh Tùng rất nhanh đã nói tiếp: “Gã khai rằng có một cô gái xinh đẹp đột nhiên tới tìm gã, cho gã một số tiền lớn. Cô gái đó muốn gã gạch nạt mặt một người. Gã cũng không biết mục tiêu của mình là con gái tỉnh trưởng, cho nên mới túng quá làm liều.”
Trúc nghe xong mà tim giật thót. Hoá ra người nọ không phải muốn một đâm chết cô, mà là muốn huỷ dung cô!
So với một dao chết đi, sống với một gương mặt chằng chịt vết thương thì cành khổ sổ gấp trăm ngàn lần.
Kẻ nào lại hận cô nhiều như thế?
Ba Hưởng nhăn mày, hỏi lại: “Ý anh là... người thuê gã là nữ?”
Thanh Tùng cười lạnh nhìn em rể: “Chẳng lẽ lời nói của tôi chưa diễn đạt đủ rõ ràng hay sao?”
Ba Hưởng không chút rối rắm, cực kì bình tĩnh đáp: “Có gì anh cứ nói thẳng, lấp lửng ám chỉ thế làm gì?”
Thanh Tùng thu lại nụ cười trên môi, gương mặt nghiêm nghị không chút cảm xúc, nhìn thẳng vào ba Hưởng nói: “Sau khi nghe xong lời gã, tôi liền lập tức suy nghĩ xem kẻ nào có thù oán sâu nặng với Út cưng nhà này đến mức ra tay tàn độc như thế. Trùng hợp thay dạo này tôi tra được vài chuyện, cho nên tìm ảnh của một người đưa cho gã xem... Đúng là không ngoài dự đoán, kẻ đứng đằng sau không ai khác chính tình nhân bé bỏng của em rể đây - ca sĩ Thanh Thanh.”
Ba Hưởng nhăn mày, chẳng hề nao núng, nói: “Nếu mọi người đã biết chuyện giữa em và Thanh Thanh, em cũng không có gì để giải thích, chuyện này em cũng đã giải bày rõ ràng với ba vợ, ba không tiếp tục truy cứu thì anh cũng không có quyền xen vào.”
Thanh Tùng nheo mắt nhìn cậu, không lên tiếng.
Ba Hưởng dừng một lúc, lại nói tiếp: “Chuyện lần này rất quá mức nguy hiểm, cần phải tìm ra được người chủ mưu thật sự phía sau. Cho nên em chỉ muốn hỏi có gì chứng minh chắc chắn là Thanh Thanh làm hay không, đừng vì một con tốt thí mà để kẻ ôm ý đồ làm hại Trúc nhởn nhơ bên ngoài!”
Thanh Trà ngồi bên cạnh, nhịn không được nói xem vào: “Động tới tình nhân bé bỏng của cậu, cậu liền bắt đầu tìm mọi lí do để biện minh hộ.”
Ba Hưởng thở dài, kiên nhẫn nói: “Em chỉ muốn tìm ra người chủ mưu thật sự phía sau thôi, ngày nào kẻ đó chưa lộ diện, Trúc còn có thể bị tấn công lần hai, lần ba nữa thì sao?”
Thanh Tùng ngăn Thanh Trà sắp đập bàn chửi đổng lại, cười nhạt nói: “Gã đó đưa cho tôi một món đồ, nói là của người thuê gã đưa cho. Em rể nhìn thử xem có quen mắt hay không nào!”
Dứt lời, Thanh Tùng từ trong túi áo lấy ra một chiếc vòng ngọc ánh đỏ hồng bóng loáng đưa đến trước mặt ba Hưởng, nói thêm: “Từ bên ngoài đã có thể nhìn ra chất lượng, thứ này số lượng có hạn, đảm bảo không thể nhầm lẫn được!”
Ba Hưởng nhìn chiếc vòng nửa ngày trời vẫn không có chút ấn tượng gì. Thằng Đực đứng hầu gần đó thấy thế mới chạy vội lên, khom lưng nhắc nhở bên tai cậu: “Dạ cậu, đây là một trong những món cậu mua tặng cô Thanh Thanh đấy ạ. Mẫu này chỉ có hai chiếc, một xanh ngọc một đỏ hồng. Màu đỏ là cậu phải trả gấp năm lần giá gốc mới có thể mua được làm quà dỗ cô Thanh Thanh.”
Ba Hưởng cảm thấy mặt mình hơi rát, cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về chuyện này. Thật đấy, cậu thề!