Cả một buổi sáng bận rộn chuẩn bị quà cáp đến dự tiệc nhà đại gia Vĩnh, mãi đến cử trưa mọi người trong nhà mới có thể cùng nhau ngồi xuống dùng bữa.
Trong lúc chờ đám người ăn kẻ ở dọn cơm, cậu ba Hưởng ngó thấy vợ mình cứ ưỡn lưng lắc cổ thì tức khắc đứng dậy chạy tới, nào là bóp vai, đấm lưng, xoay trái xoay phải hỏi han đã đủ lực chưa. Động tác ban đầu tuy có hơi vụng về lóng ngóng, như được một lúc thì dần dần quen tay, chuyên nghiệp hẳn ra.
Trúc nhắm mắt hưởng thụ đãi ngộ của chồng, thầm nghĩ người đàn ông này chỉ sau một đêm lại trưởng thành ra không ít.
Tỉnh trưởng ngồi chính giữa nhăm nhi ly trà, liếc mắt một cái như tỏ rõ mọi chuyện, nhìn cái vẻ mặt phè phởn của con rể và gương mặt hồng hào của con gái cưng, dùng đầu gối nghĩ cũng biết giữa hai đứa đã xảy ra những gì. Ông hừ khẽ một tiếng, đặt mạnh ly nước xuống bàn, nhìn sang con trai lớn hỏi: “Thằng tư đâu rồi? Còn thằng ba nữa, hổm rày sao không thấy bóng dáng nó đâu hết vậy đa?”
Nghe tỉnh trưởng hỏi chuyện, Trúc khẽ hất vai ra hiệu ba Hưởng trở lại chỗ ngồi, bản thân cũng thẳng lưng ngồi ngay ngắn lại.
Cậu hai Tùng từ tốn đáp lời: “Thằng tư hôm qua say xỉn bí tỉ rồi đập phá lung tung, trời vừa sáng con đã bắt nó tự mình đi dọn đóng đổ nát của nó gây ra rồi, chắc cũng sắp sang đây dùng bữa rồi đó ba. Còn thằng ba...”
Nói đoạn, cậu hai Tùng thoáng ngắt ngứ, ánh mắt liếc về phía vợ chồng em gái, suy nghĩ một hồi mới lựa lời nói tiếp: “Trước đó nó nghe chị chồng em gái trở về làng Tiền, liền xung phong nhận việc tiễn người, bảo là sẵn dịp tới làng Tiền ngắm cảnh dạo chơi mấy hôm, ba không cần lo lắng cho nó.”
Nghe anh trai nói thế, Trúc chột dạ nghía sang chồng, quả nhiên cậu ba Hưởng ngồi đó xụ mặt, dáng vẻ sắp không nhịn được nữa mà nói huỵch toẹt hết mọi chuyện ra.
Lúc này cậu tư Trà cũng từ cửa đi vào. Đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch bám đầy bụi bặm, trên mặt còn có dính vài vết đen như nhọ nồi. Cậu đi thẳng tới bàn ngồi xuống, câu ngón tay ngoắc một đứa hầu gần đó đến quạt gió cho mình, sau đó nốc cạn một ly trà, nói: “Láo toét! Anh ba chạy theo người ta thì có! Cảnh đẹp nào mà anh ba chưa từng thấy qua? Chẳng qua mượn cớ đuổi theo con gái người ta mà thôi!”
Trong mọi cuộc trò chuyên luôn sẽ có một vài thành phần thích chen ngang phá đám như thế. Nhìn thấy anh trai còn định luyên thuyên nói tiếp, Trúc vội vã lên tiếng cướp lời: “Anh tư tỉnh rượu rồi đó hả, thế đã dọn dẹp phòng ốc xong chưa? Lát nữa còn phải đến nhà đại gia Vĩnh dự tiệc, anh đừng lề mề lỡ giờ nghe hơm!”
Thanh Trà quả nhiên bị cô dời sự chú ý, không tiếp tục nói chuyện của Thanh Bách nữa. Lúc này tôi tớ trong nhà cũng dọn xong cơm, mọi người bắt đầu nâng đũa, thỉnh thoảng chỉ nói đến mấy chuyện lặt vặt trong nhà mà thôi.
Tỉnh trưởng thấy con gái chưa ăn được bao nhiêu đã gác đũa, bèn gắp vào chén cô một đống đồ ăn, lên tiếng dặn dò: “Ăn thêm chút đi, lát nữa đến nhà thằng già kia chắc gì đã được no bụng đâu con.”
Nghe vậy, Trúc nghiêng đầu khó hiểu nhìn ba mình, dở khóc dở cười nói: “Con đi dự tiệc, ba còn sợ con bị bỏ đói hay sao?”
Tỉnh trưởng lại múc cho cô một chén canh nóng, thấm thía nói câu: “Tiệc rượu nhà giàu đâu phải đơn thuần chỉ để mời cơm, nói trắng ra chính là đại hội vạch mặt trước đám đông.”
Như vừa được tiếp thu thêm kiến thức mới, Trúc cầm muỗng bắt đầu ăn canh, vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng lầm bầm: “Tử hình thì cũng cho ăn no bữa cuối mà lị.”
Tỉnh trưởng tuổi đã già nhưng tai vẫn còn thính lắm, ông lườm con gái cưng, vờ mắng: “Cái con nhỏ này, hôm nay bày đặt lí sự ghê nhỉ! Cơm nhà đó có gì ngon đâu mà trông, con không sợ thằng già đó vì trả thù ba mà hạ độc con à?”
Trúc chu mỏ, nhìn tỉnh trưởng mỉm cười nịnh nọt, vội vàng phân bua: “Con có thèm khát gì của nhà họ đâu, con chỉ nghĩ sao nói vậy thôi mà. Ba cứ la rày con miết ấy.”
Tỉnh trương với tay cóc đầu cô nhẹ tênh một cái, mắng: “Con còn miếng lương tâm nào không, từ nhỏ tới lớn ba rày la con bao giờ chưa hả? Con gái lớn rồi, lấy chồng rồi, bây giờ có chồng chống lưng cái không cần ông già này nữa có đúng không!”
Sau khi thành công chọc ghẹo tỉnh trưởng, Trúc bĩu môi không nói tiếp nữa. Mà cậu ba Hưởng bên cạnh thấy vợ mình lủi thủi ăn canh, hình ảnh đó hệt như một con mèo nhỏ vừa bị hắt hủi, trông đáng thương cực kì. Mà đàn ông hễ đã nếm được ngon ngọt thì dần dà sẽ sa lầy, cậu bắt đầu đứng ra bao che vợ mình: “Ba lớn tiếng với vợ con như vậy, thì có khác gì đang trách mắng đâu chớ.”
Trúc mím môi, im lặng mà gật gật đầu tỏ vẻ chồng mình nói đúng lắm.
Tỉnh trưởng tức đến giật mép miệng, nhìn vợ chồng bọn họ kẻ hát người hò lúc lâu, mới rống: “Được rồi, vợ anh đúng, chỉ có ông già này là sai có được chưa!”
Đến nước này, Trúc mới không nhịn được mà cười phì ra tiếng.