Kẻ dám đánh nhau với con trai nhà tỉnh trưởng, một là có địa vị hơn người, hai là từ phương xa đến đây nên không biết thân phận đối phương, cuối cùng hoặc là không sợ chết, hoặc chính là gã đần.
Mà tình huống hiện tại lại khá... đặc biệt.
Lúc vợ chồng Trúc và Thanh Tùng đến trạm xá thì trông thấy ở đó có không ít người. Ngoài nhân vật chính là cậu ba Thanh Bách, không nghĩ tới bên cạnh còn có cả cô hai Hoa và Gia Minh - bạn của cậu tư Thanh Trà. Đứng đối diện là một nhóm người xa lạ khác, mà có lẽ chỉ có Trúc là không biết những người đó là ai mà thôi.
Sau khi xác định Thanh Bách chỉ bị trầy xước ngoài da thì ba người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt Thanh Tùng đảo qua đám người kia, rồi nhìn thẳng vào người đàn ông khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi, dáng người cao gầy đĩnh đạc, phía sau gã là một cậu trai trẻ tuổi cúi gằm mặt, cong lưng đứng đó, bộ dạng cứ như một đứa trẻ làm sai đang bị trách phạt.
Do là cậu chủ nhà tỉnh trưởng, bọn người Thanh Bách được sắp xếp ở trong một căn phòng rộng rãi và riêng biệt. Thanh Tùng tiến lên hai bước chắn trước mặt đàn em “thơ”, tay chắp sau lưng, điềm tĩnh hỏi: “Ông chủ Đạt sao lại có mặt ở đây? Chẳng lẽ chuyện này cũng có phần của ông hay sao?”
So về tuổi tác, Phạm Đạt chỉ hơn Thanh Tùng vài ba tuổi lẻ. Nhưng gã là em trai ông Vĩnh, mà ông Vĩnh lại là bạn thâm giao của ba anh. Nhưng điều đó không đủ để anh gọi gã một tiếng “chú”, vì thế Thanh Tùng mới khách sáo gọi một tiếng “ông chủ Đạt”.
Phạm Đạt chính là điển hình của cậu ấm ăn trắng mặc trơn từ nhỏ, dù là con riêng nhưng nhà mẹ ruột tiếng tăm không nhỏ, vì thế chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai. Hôm nay gã mặc áo sơ mi trắng sơ vin gọn gàng, tóc vuốt nếp nào ra nếp nấy, dù đi đâu trong tay cũng cầm theo một cây gậy gỗ đầu rồng, vừa nhìn liền biết ngay người này rất chú trọng hình dáng bên ngoài. Nói tóm lại chính là kẻ ưa đỏm dáng!
Gã thẳng lưng đứng đó, dùng thái độ của kẻ bề trên nhìn kẻ bề tôi mỉm cười trả lời: “Chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi. Thanh niên trai tráng ấy mà, khó tránh khỏi những lúc xúc động va chạm nhau. Cậu Bách người lớn độ lượng xin đừng chấp nhặt đứa nhỏ nhà tôi mà tội nghiệp.”
Nói gần nói xa chính là đừng có ỷ lớn hiếp nhỏ!
Trúc cười khẽ một tiếng, nhìn bên mặt đầy vết xước lớn nhỏ khác nhau của Thanh Bách, cao giọng nói: “Đúng đó anh ba, chớ nên học thói cậy già lên mặt nghe anh. Mà anh cũng thật là, đã lớn như vậy rồi còn để một đứa nhỏ trèo lên đầu lên cổ thế này.” Nói đoạn, cô nhìn thẳng vào Phạm Đạt, nhỏ nhẹ hỏi rằng: “Lại nói... cho tôi hỏi đứa nhỏ nhà ông chủ Đạt có ở đây không? Đã bao nhiêu tuổi? Tôi thật tò mò muốn biết với sức lực của một “đứa nhỏ” thì sao có thể khiến cho anh tôi ra nông nổi này!”
Phạm Đạt đánh giá Trúc thật lâu, rồi gõ nhẹ gậy gỗ đầu rồng xuống đất phát ra tiếng “cộp” rất khẽ. Sau đó chuyển mắt nhìn sang Thanh Tùng, cười nói: “Từ bao giờ đàn bà con gái được phép chen ngang vào cuộc nói chuyện của cánh đàn ông thế nhỉ? Xem ra ông tỉnh trưởng cưng chiều con gái tới mức quên luôn phép tắc là thật.”
Hai anh em họ Trần nheo mắt, tư thế sẵn sàng nhào vào sáp lá cà với kẻ dám sỉ nhục út cưng nhà mình. Chỉ là bọn họ còn chưa kịp nói gì, thì cậu ba Hưởng đã kéo Trúc về phía mình, đưa tay xoa đầu cô, vờ trách mắng: “Đúng đó, em chen vào làm gì thế đa. Một thằng con riêng bên ngoài sao xứng nói chuyện ngang hàng với em, không biết phép tắc gì cả!”
Trúc chớp mắt mấy cái, sau đó liền như một chú chim nhỏ nép mình vào lòng cậu ba Hưởng, nhỏ giọng than: “Hoá ra là như thế à! Em hiểu rồi.”
Thanh Bách xoa xoa gò má hơi đau của mình, cười khẩy: “Vợ lẽ và con riêng đã bao giờ được ngồi chung bàn với vợ lớn đâu, ông chủ Đạt sống bên ngoài đã lâu nên quên mất thân phận của mình, khó trách “đứa nhỏ” nhà ông cũng chẳng học được gì tốt.”
Cô hai Hoa đứng ở bên cạnh, góp lời: “Còn tưởng là lưu manh thất học từ đâu tới, hoá ra đều là người có thân phận, thế mà lại cả gan cho người chặn đường quấy rối phụ nữ. Chuyện hôm nay tôi sẽ tự mình báo lại ngài tỉnh trưởng, nhưng không phải dùng danh nghĩa của nhà thông gia, mà là một người khách phương xa đến chơi bị quấy rối. Chuyện lần này thật làm tôi quan ngại vì độ an toàn của tỉnh Giang!”
Vợ chồng Trúc và Thanh Tùng nhạy bén bắt được tin tức quan trọng, khỏi cần nói thì người sốt sắng nhất dĩ nhiên là ba Hưởng. Cậu lập tức bước tới bên cạnh chị gái, hỏi: “Quấy rối? Có chuyện gì vậy chị? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô hai Hoa vỗ tay em trai bảo cậu bình tĩnh lại, nhưng rồi ấp úng nửa ngày vẫn không thể nói rõ đầu đuôi thế nào. Ba Hưởng bên này lòng nóng như lửa đốt, Phạm Đạt bên kia lại thừa cơ lấn tới: “Vốn chỉ là chút hiểu lầm, cô hà cớ chuyện bé xé ra to! Cậu Bách cũng đã giúp cô trút giận rồi mà, cô muốn như thế nào nữa?”
“Giúp tôi trút giận?” Cô hai Hoa bị chọc tức đến mức bật cười, nói: “Vậy các người đánh cậu ta thành cái đầu heo thế này, cũng chỉ định dùng hai từ “hiểu lầm” để cho qua?”
Thanh Bách không tự chủ được đưa hai tay ôm mặt mình sờ nắn từ trên xuống dưới, xác nhận vẫn chưa bị biến dạng mới ầm thầm thở ra một hơi: Người phụ nữ này thật độc, đến lúc này vẫn không quên xỉa xói cậu mấy câu.
Câu chuyện lần nữa lại lệch khỏi trọng điểm, ba Hưởng hai tay chống hông, to tiếng nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ai đó có thể đứng ra nói rõ mọi chuyện một lần được không?”
Cô hai Hoa và Thanh Bách không hẹn mà cùng nhìn về phía nhau, cuối cùng còn ăn nhịp “hừ” một tiếng thật dài, rồi ngoảnh mặt sang nơi khác. Mà cậu trai trẻ nọ thì như chim cút co rút trốn phía sau Phạm Đạt, không hề hé răng nửa lời.
Người cuối cùng có mặt là Gia Minh, từ đầu tới cuối đều không nói câu nào. Lúc này Gia Minh mới nhấc tay giơ lên, từ tốn nói: “Tôi tình cờ chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối. Hay là để tôi nói cho mọi người biết?”
Mọi người cầu mà còn không được ấy chứ!
Nhưng không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận, Phạm Đạt vẫn một lòng khó dễ, nói: “Cậu là ai? Có liên gì đến chuyện này mà xen vào hả?”
“À... tôi chỉ là một người không ưa nhìn lũ khốn nạn ức hiếp và khinh thường phụ nữ thôi. Nếu ông lo lắng tôi đặt điều ăn không nói có, thì chỉ cần mời ba đương sự có mặt ở đây lên tiếng xác nhận những gì tôi nói có phải là thật hay không được rồi.” Gia Minh bình tĩnh đáp lời, nghiêng đầu nhìn chàng trai trẻ phía sau ông, nói tiếp: “Đứa nhỏ nhà ông nhìn có vẻ hơi to xác nhỉ? Trạng thái lúc trên phố và bây giờ khác nhau một trời một ấy.”