Không ai hiểu con bằng cha mẹ, vợ chồng phú ông đương nhiên tin tưởng thằng ba nhà mình không phải chỉ nói điêu cho sướng cái mồm.
Bà Kim lo sợ chồng làm căng rồi khiến con trai làm liều, đôi ba con này một người dám thách một người dám làm, đụng chuyện bé thì xé ra to, chuyện to thì phá nát bét. Vì để tránh cho mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, bà mới dịu giọng khuyên ngăn con trai: “Thời đại nào rồi, đừng có mở miệng ra là đánh đánh giết giết. Cất công nuôi con ăn học ngần ấy năm là để con dùng bạo lực để giải quyết vấn đề sao?”
Ngờ đâu ba Hưởng lại bỏ ngoài tai, cậu ngã người dựa ghế dửng dưng nói rằng: “Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Nhờ ba má cho con ăn học đàng hoàng, nên con mới phân rõ được lúc nào nên dùng sách dạy người, lúc nào nên lấy gậy đánh người đó đa.”
Trúc ngồi bên cạnh từ tốn nhấp ngụm trà, gật gù lên tiếng: “Người có trăm loại, cùng đọc một quyển sách, cùng học chung một thầy, chắc gì ai cũng nên người như ai. Nhìn gã Tài kia đi, có học thức lẫn địa vị, từng là một thầy giáo đức cao vọng trọng, bây giờ vẫn phải đến trước nhà vợ cũ rạch mặt ăn vạ đó thôi.”
Nói tóm lại, cô cũng không đồng ý bỏ qua dễ dàng cho gã.
Có vợ đồng tình với mình, ba Hưởng mừng rơn trong lòng. Cậu nhanh tay rót thêm trà cho vợ, tươi cười nói: “Đúng là chỉ có em hiểu tôi.”
Vợ chồng phú ông nghe vậy không khỏi trợn mắt trừng con trai lẫn con dâu. Đã từ khi nào vợ chồng nó hùa nhau kẻ hát người hò như thế?
Phú ông nhìn cảnh tượng trước mặt mà hai mắt cay xè. Con lớn hết rồi không cần ông phải quản nữa, thay vì cãi nhau tốn sức, không bằng đi ngủ trưa với vợ tốt hơn.
Nghĩ vậy, phú ông phẩy tay mấy cái, nói: “Bây muốn làm gì thì làm đi, ba đây già rồi, quản không nổi nữa.” Ông vỗ gối rồi đứng dậy, nhìn ba Hưởng, nói: “Tốt nhất là đừng có gây ra án mạng. Con không sợ bản thân mang tội, thì cũng phải nghĩ tới đời con cháu sau này. Đừng để chúng gánh tội nghiệt con gây ra, sau này hối hận cũng muộn rồi đa.”
Cậu ba chau mày, hiếm khi lại không lên tiếng phản bác lời ba mình.
Phú ông cười nhạo một tiếng, hất cằm đắc thắng kéo vợ đi ngủ trưa.
Trời trong xanh bất ngờ bị mây đen che kín, Trúc nhìn những cành cây bị gió thổi mạnh lắc lư qua lại. Thời tiết thay đổi thất thường như đang gửi gắm lời cảnh báo từ thiên nhiên.
Cố nén chút bồn chồn khó hiểu trong lòng, Trúc chống cằm nhìn bầu trời bắt đầu nhỏ hạt, bâng quơ hỏi chồng: “Mình định giải quyết gã kia thế nào đa?”
Ba Hưởng chẳng hiểu sao càng nhìn vợ mình càng ưng cái bụng, chống cằm cũng dễ thương hơn bao người khác. Cậu lật đật chồm người sáp tới, bàn tay hư hỏng xoa nắn cái cằm trắng trẻo mịn màng, vẻ mặt khoái chí chậc lưỡi mấy tiếng, đáp: “Chồng em không thiếu cách chỉnh chết gã ta, em chớ lo xa, chỉ cần chú tâm vào một mình chồng em là đủ rồi. Có hiểu không?”
Nhìn vẻ hưng phấn hiện rõ trên gương mặt... gian tà của chồng, Trúc mạnh mẽ đánh rớt cái tay xấu xa của cậu, lườm nguýt bảo: “Mình tính sao coi được thì tính. Gã hành động lỗ mãng liên luỵ chị Hai bị nhốt, anh trai em bị đánh! Cục tức này em nuốt không trôi đâu đa!”
Ba Hưởng thừa cơ hôn nhẹ lên má cô, lên tiếng dỗ dành: “Rồi rồi, tôi biết rồi mà. Chị Hai là chị tôi, anh trai em cũng là anh trai tôi. Tôi đương nhiên sẽ không để bọn họ chịu thiệt thòi.”
Nói đoạn, cậu ba nhìn sắc trời bên ngoài, mưa mỗi lúc một lớn, thoáng chốc đã tưới ướt mọi thứ xung quanh. Cậu ôm vai vợ, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai: “Mưa to thế này cũng không thể làm gì được. Hay là... chúng ta trở về phòng ngủ trưa nhé?”
Trúc nhìn thẳng vào mắt cậu, đề phòng nói: “Ngủ trưa thôi mà, cớ gì mình lại bày ra vẻ mặt đó?”
Nhìn kiểu gì cũng y hệt một sói đói đang lăm le dụ dỗ con mồi!
Cô sợ hãi nha!
Thấy Trúc phòng mình như phòng trộm, ba Hưởng bật cười thành tiếng, lại hôn một cái. Sau đó cậu không tiếp tục trêu chọc cô nữa, bàn tay xoa xoa mái tóc đen mượt, dịu giọng nói: “Được rồi, không trêu em nữa. Em về phòng nghỉ ngơi trước nhé, tôi phải ra ngoài làm việc đây, buổi tối sẽ quay về ăn cơm cùng em.”
Lần này đến lượt Trúc nhăn mày. Bên ngoài trời đổ cơn giông, người ta tránh mưa còn không kịp, đằng này chồng cô lại muốn ra ngoài?
Cô nheo mắt nhìn chăm chăm vào mặt ba Hưởng, dò xét từng biểu cảm của cậu dù là nhỏ nhất, cuối cùng không phát hiện ra điều gì khác thường, mới nhỏ giọng lầm bầm: “Chuyện gì mà mình phải gấp gáp đi dưới trời mưa to gió lớn thế này?”
Ba Hưởng sao không nhìn ra cô hoài nghi mình, chỉ cười nói: “Mấy đứa người làm vừa bẩm báo lại, dạo gần đây thời tiết đột nhiên thay đổi, mưa to liên tiếp kéo dài, ruộng chưa kịp xả hết nước thì mưa lại trút xuống như thác đổ. Tình trạng này nếu cứ kéo dài, ruộng mà ngập úng, chỉ sợ khổ người làm nông thôi.”
Biết mình vừa rồi đa nghi vô cớ, Trúc áy náy trong lòng, chỉ biết dặn dò mấy câu: “Mình đi cẩn thận, có chuyện gì cứ căn dặn sắp nhỏ đi làm. Đừng để dính mưa rồi sanh bệnh đó đa.”
Ba Hưởng cười, sau đó cầm ô bước vào xe hộp rời đi.
Thích
Theo dõi
Quà
Vote
32
1258
31422
830
Bình luận nổi bật
Tổng số 17 câu trả lời
Kim Thie Nè