Hôm Nay, Vợ Chồng Cậu Ba Bỏ Nhau Chưa?

Chương 17: Chương 17: Tin đồn




Nhân lúc ba người bên này ồn ào chất vấn lẫn nhau, cậu ba Hưởng lặng lẽ lướt qua bọn họ, đi tới ngồi xuống bên cạnh vợ.

Trúc nghiêng đầu nhìn cậu đầy thâm ý, còn rất tri kỉ rót trà đưa qua cho cậu.

Ba Hưởng nhận trà uống một ngụm, chuẩn bị tâm lí đối mặt với rắc rối sắp tới của mình.

Cậu tư bên kia vẫn cố cãi: “Con không có thua, là do tụi nó đông người hơn thôi!”

Phú ông run râu, cốc đầu thằng con thêm một cái, hùng hồn nói: “Biết tụi nó đông người hơn còn cố đâm đầu vào, sao mày ngu hết phần thiên hạ thế hả con. Từ nay về sau đừng có vỗ ngực khoe khoang mình nắm trùm cái làng này nhá, nhục quá trời nhục!”

Liên tục bị ba mình sỉ vả, cậu tư nhào vào lòng bà Kim, mếu máo mách: “Má, má coi chồng má hùa với người ngoài bắt nạt con trai má kìa. Hay là má bỏ chồng đi, má con mình cuốn gói ra ngoài đường ở, chứ sống chi cái cảnh tủi nhục này.”1

Hai bàn tay Trúc đưa lên sắp vỗ vào nhau thành tiếng, cũng may cô lí trí, kịp thời thu lại động tác này.

Trên đời này đúng là cái gì cũng có thể xảy ra, con trai có thể xúi má mình li hôn ba mình.

Phú ông vừa nghe liền nỗi cơn tam bành, muốn vặn rớt tai đứa con trai nhỏ cho hả lòng hả dạ, nào ngờ giữa đường hành hung bị bà Kim trừng mắt, ông mới không cam lòng giơ chân hất nhẹ con chó nhỏ bên chân cậu tư bật ngửa lăn hai vòng, rồi hậm hực ngồi vào ghế.

Cậu tư lật đật bế chó con vào lòng, lên án ba mình: “Đừng có đánh Công Chúa của con!”

Công Chúa?

Trúc tròn mắt nhìn sang chồng, cậu ba tốt bụng nhỏ giọng giải thích cho cô: “Là tên con chó của nó.”

Cô chớp mắt, vẻ mặt phúc tạp nói không nên lời.

May thay cái thời vua chúa đã qua, nếu không cậu tư nhất định sẽ bị gông cổ lôi ra chém đầu.

Ngạc nhiên xong, Trúc đi tới rót cho ba chồng ly trà, sẵn giọng nói: “Trước vẫn nên mời thầy thuốc đến kiểm tra thương tích trên người chú tư xem sao, như vậy mọi người cũng yên tâm hơn.”

Cô hai Hoa gật đầu nói thêm vào: “Cũng may cô Duyên vẫn còn ở nhà mình, để chị cho một đứa tôi tớ đến mời cô lại đây.”

Nói rồi ra hiệu cho đứa hầu bên cạnh chạy đi.

Trúc tò mò hỏi: “Sao cô Duyên vẫn còn ở đây ạ?”

Bà Kim kéo con trai nhỏ ngồi xuống, trả lời: “Còn vì sao được nữa, là để phòng hờ cái cô đang bệnh liệt giường kia lại xảy ra chuyện bất trắc, cho nên má và chị hai con mới ngỏ ý mời cô Duyên ở lại mấy hôm. Nào ngờ người nọ thì không có chuyện gì, trái lại con trai má lại bị đánh thành ra thế này.”

Trúc gật đầu, xem như hiểu.

Ba Hưởng im lặng ngồi bên cạnh nãy giờ, có chút chột dạ lên tiếng: “Sao má không nói chuyện này sớm cho con biết chứ?”

Bà Kim tức giận mắng con trai: “Nói với con thì có ích gì hả? Nếu con muốn giải quyết thì đâu để cô ta dắt mũi cả tháng nay khiến cho vợ chồng cãi vã không yên.”

Mặt ba Hưởng nhăn nhó khó coi, bất đắc dĩ nói: “Hai chuyện này có liên quan gì tới nhau đâu má.”

Bà Kim ép chặt không tha: “Không liên quan đến con thì liên quan đến ai. Là ai rước phiền phức đem về nhà? Bây giờ hay rồi, rước về thì dễ, muốn đưa đi thì khó như lên trời.”

Ba Hưởng còn muốn làm rõ chuyện này, vừa động thì một ly trà đưa tới trước mặt cậu, Trúc mỉm cười tươi tắn nhỏ giọng nói: “Mình uống miếng trà cho thấm giọng.”

Cậu theo bản năng cầm lấy, nốc một hơi cạn sạch.

Trúc hài lòng với ông chồng nói gì nghe nấy, lại quay sang dỗ má chồng: “Má bớt nóng, chồng con chỉ là niệm chút tình xưa nghĩa cũ mà giúp đỡ bạn học thôi. Trong lòng cô Liễu nghĩ gì, anh ấy làm sao biết hết được. Chuyện bây giờ cần làm là hỏi rõ chú tư vì sao đánh nhau với người ta. Nếu chú ấy không sai, thì chúng ta không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng được. Đường đường là con trai phú ông giàu có nhất vùng, sao có thể mặc cho người ta đè đầu cưỡi cổ như thế.”

Oán giận con trai trưởng bao nhiêu, bà Kim lại càng thêm hợp ý con dâu bấy nhiêu. Bà dùng khăn lau sạch mặt cho con trai nhỏ, dịu giọng hỏi: “Chuyện này là sao? Con đánh nhau với ai? Tại sao lại đánh nhau với người ta?”

Tư Rìa nghiến răng tức giận trả lời: “Còn ai ngoài cái thằng chó chết Phan Văn Trí kia chứ...”

Bà Kim vỗ mạnh con trai một cái, mắng: “Ăn nói đàng hoàng lại.”

Cậu tư ấm ức bĩu mỗi: “Nó dám đặt điều bậy bạ về con.”

Cô hai Hoa cũng góp lời: “Thằng út Trí - con trai nhà phú hộ Phan Điền?”

Cậu tư gật đầu như gõ trống, đáp: “Chính là ba con nhà đó đấy, cái thứ nhà giàu mới nổi hay đi gây sự khắp nơi.”

Lâu lâu lại xuất hiện vài cái tên mới lạ tai, Trúc không nén nổi tò mò, thì thầm với cậu ba bên cạnh: “Phan Điền này có tiếng lắm hả mình?”

Ba Hưởng đưa ly trà trống không cho vợ, sau đó giải thích: “Phan Điền mới chỉ phất lên mấy năm nay thôi. Nhà lắm vợ nhiều con, nhưng chỉ toàn sinh được con gái, đến hơn bốn mươi mới lọt ra được thằng con trai, chính là út Trí. Khỏi cần nói cũng biết cậu ta được cưng chiều đến mức nào rồi.”

Tư Rìa nghe thế bĩu mỗi, phản đối: “Em cũng là con trai út trong nhà chứ bộ. Nhà mình giàu có ba đời, nhà nó là cái cộng lông gì mà dám hống hách trước mặt em!”

Cô hai Hoa không nóng không lạnh bổ thêm một câu: “Đúng rồi, vậy mà thằng ranh em mới bị người ta đè trên đất đánh đến kêu ba gọi má đó đa.”

Cậu tư lập tức như quả bóng xì hơi, nép vào lòng bà Kim, tố khổ: “Là nó nói bậy bạ chứ bộ. Nó nói con với cô Liễu đêm hôm hẹn nhau tắm ao, còn nói khi nào mở tiệc mừng thì mời nó. Con mà không đánh nó thì biết cắm mặt vào đâu đây chứ.”

Bà Kim giật mình, rặn hỏi: “Làm sao nó biết được chuyện con với cô Liễu?”

Tư Rìa cau có lắc đầu: “Nó nói cả làng ai cũng đồn như thế. Làm sao đây má, con không thèm cưới cái loại con gái nham hiểm đó đâu. Con còn nhỏ xíu hà, biết gì đâu mà lấy vợ.”

Bà Kim vừa tức vừa buồn cười, mắng: “Nói bậy nói bạ, đâu ra chuyện cưới xin cơ chứ.”

Cô hai Hoa cũng nhăn mày, nói: “Xem ra chuyện vợ thằng ba nói là thật rồi, có đứa dám đem chuyện trong nhà truyền ra ngoài. Chuyện này phải làm cho ra lẽ, nhà mình sao có thể chứa chấp cái loại ăn cây táo rào cây sung này, quá mức nực cười mà.”

Ba Hưởng nghe chị nhắc đến vợ mình, bèn quay qua hỏi cô: “Còn có chuyện gì nữa à?”

Trúc ngây ngơ lắc đầu, đáp: “Ai biết gì đâu.”

Ba Hưởng nghẹn họng. Cái cảm giác nghẹn khuất này thật không dễ chịu.

Chẳng bao lâu, một đứa hầu dẫn theo cô Duyên đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.