Edit: Ái Ái
Số chữ: 2475 chữ
______
Kiều Dư An đi theo Giang Mộ Trì ăn sáng lúc 7h10 vẫn chưa lấy lại được tinh thần, mấy trăm năm nay chưa biết cảm giác dậy sớm là như thế nào, nếu mẹ biết được chắc chắn sẽ nghĩ cô bị ma ám, con gái cưng của bà không thể nào dậy sớm như vậy được.
Ăn xong bữa sáng vô vị, Giang Mộ Trì tới công ty, Kiều Dư An lấy điện thoại ra nhìn, chưa tới 7h30, cái group của cô với đám bạn vẫn còn vô cùng yên tĩnh, tụi nó chưa dậy, giống như bây giờ là 3h sáng vậy, tuy có lẽ 3h sáng còn náo nhiệt hơn bây giờ.
Lần đầu tiên cô dậy sớm như thế, hơn nữa không hề buồn ngủ, đột nhiên cô cảm thấy đời người dài đằng đẵng. Trước kia chín mười giờ sáng mới ăn sáng, lười biếng nghịch điện thoại một tí rồi ăn trưa, ăn cơm trưa xong thì chơi game một lát là thấy hết buổi chiều, một ngày cứ vội vàng trôi qua như thế. Nhưng còn bây giờ thì sao, ăn sáng xong, muốn chơi game cũng chả có ai chơi chung, lại không muốn ngủ, đột nhiên biến thành cá ướp muối rồi.
Ngồi trên ghế sô pha một lúc, Kiều Dư An cảm thấy không thể suy sụp mãi như vậy được, nếu như không chơi điện thoại được, vậy đi ra ngoài sưu tầm dân ca thôi. Cô lên lầu thay quần áo rồi cưỡi “chú lừa nhỏ” của mình ra ngoài.
Đi ra khỏi biệt thự, cưỡi xe dạo quanh bãi biển một vòng, giờ này ở đây tương đối ít người, phần lớn đều là những cụ già, hôm nay không phải cuối tuần, bọn nhóc đến trường, người lớn thì đi làm, lúc này cũng đã qua thời gian du lịch nên cũng ít du khách.
Ra khỏi group chat một lúc lâu thì Lâm Tự Cẩm mới trả lời lại, “Chị Kiều, mày thức cả đêm đấy à?”
Kiều Dư An thấy một quán trà sữa, dựng xe vào mua một ly, quán trà sữa mở nhạc nhẹ, lúc này cô mới ung dung nhắn tin lại.
“Bây giờ đã là mấy giờ rồi, mặt trời cũng chiếu tới mông rồi, tao dậy từ sớm rồi nhé.”
Lâm Tự Cẩm: “Mày không ngủ được chứ gì, dù sao cũng đã cưới chồng rồi, phụ nữ cưới chồng thì sao tự tại bằng tụi tao....”
“Mày câm mồm lại đi, tao tự mình dậy đấy, ai dám ép tao chứ.” Kiều Dư An không thèm nhận là Giang Mộ Trì ép mình ngủ sớm đâu, ngủ đủ giấc rồi thì không dậy nổi cũng khó.
“Ôi!!! A, dưỡng sinh hả, ngủ sớm dậy sớm sao? Đêm qua tụi tao nói chuyện về Đỗ Xuyên trong group chat mà không thấy mày có động tĩnh gì, tao tưởng mày lại thay lòng rồi chứ.” Đỗ Xuyên là siêu sao truyền hình và điện ảnh mà Kiều Dư An thích nhất, mỗi lần nhắc tới anh ta là Kiều Dư An nhảy ra ngay lập tức.
“Đêm qua tao bận làm việc mà, làm gì có thời gian tán gẫu với tụi bay, tao đây là người bận rộn, tất nhiên là không giống với tụi bay rồi.” Kiều Dư An nháy mắt mấy cái, cái gì cũng có thể thua chứ không thể thua khí thế được.
“Tao mà tin cái chuyện vớ vẩn mày bịa à, mày đó, kiềm chế chút đi, coi chừng hư thận.” Lâm Tự Cẩm cười nhạo cô.
“Mày câm miệng đi!”
“Được rồi, tao câm miệng, tao phải đi làm việc đây, đứa ăn hàng ở không như mày tự chơi một mình đi.”
“Ai, đừng đi mà...”
Tiếc là Lâm Tự Cẩm đã đi rồi, không có ai tán gẫu với cô nữa cả. Kiều Dư An thở dài, cô muốn đi làm quá đi mất, nhưng mà gần đây câu lạc bộ đang sửa chữa, cô vẫn chưa nhận được thông báo đi làm lại.
Nhưng mà may là Lâm Tự Cẩm bận rộn thì những người khác cũng dần dần thức dậy, group chat của câu lạc bộ cũng có người nói chuyện, Đinh Thành Hoành: “Sau Tết Thanh minh tôi có ý định đi chụp hoa đỗ quyên dại, có ai đi không?”
“Chỗ nào có vậy, mấy năm nay chỉ toàn là hoa đỗ quyên do con người trồng, đâu ra có hoa đỗ quyên dại.”
“Tôi tra ra vị trí rồi, ở đỉnh núi Vân Tiên.”
“Hơi xa đấy, để tôi xem lại một chút, anh đi ngày nào vậy?”
“Ngày 6 tháng tư, không xa lắm đâu, chúng ta sáng đi trưa về.”
Kiều Dư An ngẫm nghĩ, đúng lúc cũng không có chuyện gì làm, “Cho em một vé đi với nhé.”
Đinh Thành Hoàng: “An An, lâu rồi không gặp, mấy ngày nay không thấy em xuất hiện trong group.”
“Gần đây hơi bận xíu, bây giờ rảnh rồi, mọi người dẫn em đi với, em cũng muốn đi.” Những năm gần đây ở đâu cũng bị khai thác, từng ngọn núi một bị cào bằng để xây dựng đô thị thành phố, bây giờ Vân Thành ít núi vô cùng, mấy loại như hoa dại thì lại càng ít.
“Được, đến lúc đó sẽ gọi em theo.”
Nói chuyện bàn bạc về những thứ cần chuẩn bị một lúc, thấy sắp tới 12h trưa rồi, Kiều Dư An rời khỏi quán trà sữa cưỡi xe về ăn cơm. Chị Triệu đã chuẩn bị xong cơm trưa, ăn hết cơm trưa rồi đi nghỉ trưa, sau khi ngủ trưa dậy thì cũng chưa tới ba giờ, thật sự là quá nhàm chán, cô định ra ngoài tiếp, chưa tới công ty của Giang Mộ Trì bao giờ nên muốn tới đi dạo một vòng.
Chiếc xe Ferrari màu đỏ chạy tới dưới lầu, cô cứ nghĩ rằng muốn gặp được Giang Mộ Trì thì sẽ bị ngăn cản. Hai người không tổ chức hôn lễ, có lẽ người biết đến cô chắc không nhiều lắm, vậy nếu như theo kịch bản của phim truyền hình thì không phải là cô sẽ bị ngăn ở dưới lầu, sau đó cô gọi điện thoại bảo Giang Mộ Trì xuống đón người sao?
Điện thoại Kiều Dư An cũng đã chuẩn bị xong xuôi, ai ngờ tiếp tân vừa thấy cô là đã tươi cười, “Giang phu nhân, cô tới tìm tổng giám đốc Giang ạ?”
“Cô biết tôi sao?” Kiều Dư An chỉ vào mình, lần đầu đến đó, chưa ghé qua bao giờ mà.
“Tất nhiên rồi ạ, tất nhiên là chúng tôi biết phu nhân của tổng giám đốc Giang, mời Giang phu nhân qua bên này, tôi đưa cô lên lầu ạ.” Tiếp tân dẫn cô tới trước thang máy của tổng giám đốc, “Giang phu nhân, đây là thang máy chạy thẳng lên văn phòng của tổng giám đốc ạ.”
“Được, cảm ơn cô.” Kiều Dư An mơ mơ màng màng, không giống với trong tưởng tượng của cô chút nào, cô nổi tiếng đến độ đó sao ta?
Kiều Dư An không biết là ở cái ngày cô và Giang Mộ Trì kết hôn, cũng nhờ cái câu “hôn lễ” của Giang Mộ Trì mà truyền thông tin này ra ngoài. Vào ngày tổ chức tiệc rượu, nhân viên công ty đều nhận được một bao lì xì trị giá 1314* tệ. Với tư cách người đứng đầu ở bên cạnh Giang Mộ Trì, Thiệu Tiêu cũng vô cùng có trách nhiệm tuyên truyền giúp phu nhân một phen, thực tế là dặn dò lễ tân rằng nếu nhìn thấy phu nhân thì phải đối đãi cung kính, không được vô lễ mất lịch sự.
*Con số 1314 (“yi san yi si” giống với “yi sheng yi shi”) ngụ ý “suốt đời” hay “trọn đời trọn kiếp“.
Kiều Dư An vừa bước chân vào thang máy lên lầu là những người dưới lầu bắt đầu bàn tán.
“Đây là phu nhân của tổng giám đốc sao, xinh đẹp quá đi mất, xứng đôi với tổng giám đốc vô cùng.”
“Đẹp thì đẹp đấy nhưng mà cách ăn mặc không giống với phu nhân tổng giám đốc chút nào cả, y xì người bình thường.”
“Người bình thường như chúng ta là người đẹp vì lụa, còn người ta là lụa đẹp vì người, những bộ quần áo thoạt nhìn bình thường của cô ấy nhưng nhãn hiệu thì không bình thường chút nào đâu, lúc trước lướt Weibo thấy, giá cả không rẻ đâu à...”
“Nói cũng đúng, chắc Giang phu nhân tới để giám sát nhỉ?”
“Ai biết được, làm việc đi.”
Kiều Dư An đi ra khỏi thang máy, cảm nhận rõ ràng tầng lầu này vô cùng yên tĩnh, không có âm thanh ồn ào. Tùy ý ngắm nghía xung quanh, ở đây lắp đặt thiết bị rất đơn giản, trang nhã rộng rãi, đi hết hành lang mới thấy văn phòng thư kí.
Thấy cô đi vào, một cô thư kí đi tới, “Chào cô ạ, xin hỏi cô tìm ai?”
“Tôi tìm Giang Mộ Trì.” Kiều Dư An đã nhìn thấy văn phòng tổng giám đốc.
“Cô là, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?” Bạch Hủy đánh giá Kiều Dư An từ trên xuống dưới, quần áo bình thường, tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng lại gọi thẳng tên của tổng giám đốc Giang.
Lăng Lâm vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng đi qua, “Bạch Hủy, đây là Giang phu nhân mà, cô không biết à? Chào Giang phu nhân, tôi là tổng thư kí của tổng giám đốc Giang, tổng giám đốc đang họp ạ.”
“Xin lỗi Giang phu nhân, thứ cho mắt tôi vụng về ạ.” Bạch Hủy hơi kinh ngạc, lần trước cô ta chỉ kịp liếc qua ảnh chụp của Kiều Dư An, chỉ biết là nhà họ Kiều và nhà họ Giang là mối quan hệ thông gia giữa hai gia tộc, ngay cả hôn lễ cũng không tổ chức, vừa nhìn là biết ngay tổng giám đốc Giang không vừa ý người vợ này. Cô ta lại nghe thêm những lời đồn đại ngoài kia, nên cảm thấy cô gái này không xứng với tổng giám đốc Giang, do đó cô ta không thèm nhớ diện mạo của vị phu nhân này luôn, bây giờ nhìn kĩ lại mới nhận ra là quá xinh đẹp, nhưng mà phẩm hạnh không đứng đắn thì xinh đẹp cũng vô dụng.
“Không sao đâu, tôi có thể vào văn phòng anh ấy chờ anh ấy chứ?” Kiều Dư An không để ý tới Bạch Hủy, lần đầu tiên tới thì người khác không nhận ra cũng bình thường.
“Tất nhiên là được ạ, mời Giang phu nhân đi bên này.” Lăng Lâm dẫn Kiều Dư An đi vào, “Giang phu nhân ngồi chờ một lát, có lẽ mười phút nữa là tổng giám đốc Giang họp xong, cô có muốn uống chút gì không ạ?”
“Cái gì cũng được, cảm ơn.” Kiều Dư An thầm nghĩ cô tổng thư kí này cũng dễ ở chung đấy chứ.
Thư ký đi ra ngoài, Kiều Dư An đi dạo trong văn phòng làm việc của Giang Mộ Trì một vòng, thiết bị không khác với mấy cái được lắp đặt bên ngoài lắm, trống rỗng, cơ bản chỉ có màu trắng và màu đen, cái duy nhất khiến cô thích là cửa sổ sát đất trong phòng, dùng để ngắm phong cảnh là tuyệt cú mèo.
Ở đây cũng xem như là khu trung tâm của Vân Thành, cao ốc Giang thị được xem là tòa nhà chọc trời ở đây, từ trên đây nhìn xuống không thấy rõ người dưới mặt đất.
Lăng Lâm đi ra ngoài, đúng lúc điện thoai của cô vang lên thông báo có công việc, bảo Bạch Hủy đi pha ly cà phê.
“Chị Lăng Lâm, không phải là tổng giám đốc Giang không cho phép ai vào văn phòng của anh ấy hay sao ạ?”
“Giang phu ngân không phải là người ngoài, không vào văn phòng chứ chẳng lẽ vào phòng hội nghị ngồi à?”
“Nhưng mà em nghe nói cô ấy và tổng giám đốc liên hôn thương mại với nhau, có giống tình cảm bình thường đâu.” Bạch Hủy nhỏ giọng nói.
Lăng Lâm nghiêm mặt, giọng điệu nghiêm túc, “Bạch Hủy, nếu cô muốn tiếp tục ở lại đây mà làm việc thì thu hồi những tâm tư không nên có ngay lập tức đi, phu nhân của tổng giám đốc Giang như thế nào không tới lượt chúng ta xen vào.”
Lăng Lâm đã phát hiện những tâm tư không nên có của Bạch Hủy với tổng giám đốc Giang từ lâu, nể tình cô ta mới tới tầng lầu cao nhất này làm việc nên vẫn không hề nói gì. Nhưng bây giờ tổng giám đốc Giang đã kết hôn rồi, nếu cô ta còn có những tâm tư không nên có như vậy thì cách ngày sa thải cũng chẳng xa, trước kia cũng có một người như thế, Lăng Lâm quên tên cô ta rồi.
Lăng Lâm nói xong thì rời đi, Bạch Hủy tức giận giậm chân trong phòng uống nước, trong miệng lẩm bẩm, “Không phải chỉ là tới trước tôi vài năm thôi à, làm chị cả cái nỗi gì chứ, địa vị ngang nhau mà, dựa vào đâu mà dạy dỗ tôi chứ.”
Kiều Dư An ở trong phòng đợi một lúc, bỗng chân hơi ngứa, cô xếp bằng chân trên ghế sô pha, hình như bị muỗi chích, thò tay gãi gãi mấy cái. Bạch Hủy đẩy cửa đi vào, Kiều Dư An lúng túng thả chân xuống, có hơi xấu hổ, dù sao thì đây cũng là người ngoài.
“Giang phu nhân, mời uống cà phê.” Tất nhiên là Bạch Hủy nhìn thấy tư thế xếp bằng bất nhã của Kiều Dư An, đế giày cũng chạm vào mặt ghế. Cô ta để lộ ra một chút xem thường, chả giống với tiểu thư đài các gì cả, không xứng đôi với tổng giám đốc tí nào.
Bạch Hủy không đứng đợi lâu, để cà phê xuống rồi đi ra ngoài ngay, Kiều Dư An lại gãi thêm mấy cái, tới khi hết ngứa mới bưng cà phê lên. Vừa mới nhấp một miếng thì chân mày nhíu lại thành một đường thẳng luôn, mở miệng nhổ cà phê vào thùng rác.
~hết chương 11~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kiều Dư An: huhuhu, có người muốn giết tôi, cứu mạng với!