Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly Hôn

Chương 41: Chương 41: Lưu Quân Tùng vô sỉ




Lưu Lan xuống xe bước vào bên trong rồi nhưng thấy Tống Tranh vẫn còn ngồi trong xe không có dấu hiệu xuống, cô khó hiểu cất giọng vọng ra: “Tống Tranh! Sao anh vẫn ngồi trong xe vậy? Có chuyện gì à.”

Tống Tranh lắc đầu mở cửa xuống xe, chuyện Lưu Quân Tùng hẹn gặp trước mắt anh khoan hãy nói cho Lưu Lan biết, anh muốn xem ông sẽ làm gì, nếu cần thiết thì anh mới nói cho cô biết.

Lưu Lan thay lại bộ đồ ngủ khi nãy rồi nằm trên giường, Tống Tranh cũng lên giường ngay sau đó, thấy cô bỗng nhiên trầm tư, anh hỏi: “Cô sao vậy? sao đột nhiên lại ngồi thần người ra đấy?”

Lưu Lan mím môi ậm ừ một lúc mới trả lời: “Không hiểu sao dạo này tôi có cảm giác mỗi khi tôi ngủ thì có ai đó chạm vào môi của tôi, ban đầu tôi nghĩ là mơ thôi nhưng làm gì có giấc mơ nào cứ lặp đi lặp lại hoài.” Cô bất ngờ quay sang giả vờ nghiêm mặt, híp mắt hỏi Tống Tranh: “Này, anh có nhân lúc tôi ngủ mà hôn trộm tôi không đấy?” Lưu Lan chỉ hỏi đùa như thế thôi, bởi cô dám chắc Tống Tranh sẽ không bao giờ làm mấy chuyện như vậy.

Tống Tranh bị nói trúng tim đen, chột dạ liếc mắt sang chỗ khác, anh nuốt một ngụm nước bọt lắc lắc đầu phủ nhận: “Cái gì mà hôn trộm chứ? Tôi còn lâu mới làm ra mấy chuyện này, Tống Tranh tôi đâu phải là loại người nhân lúc người khác ngủ mà chiếm tiện nghi.” Anh làm sao có thể thừa nhận chuyện hôn trộm được chứ? Mất mặt lắm.

“Tôi chỉ đùa thôi mà, anh cần gì phải căng thẳng, phản ứng mạnh như thế? Hay anh chột dạ?” Lưu Lan nhướng mày đáp lại với giọng nửa thật nửa đùa

“Tôi nói là tôi không có mà, đừng có ở đó suy đoán lung tung nữa, tôi buồn ngủ rồi tôi đi ngủ trước đây.” Tống Tranh ngoan cố không chịu nhận, mím môi nằm xuống quay lưng về phía cô giả bộ ngủ.

Lưu Lan bĩu môi lẩm bẩm: “Không có thì thôi, dữ như thế làm gì?” Nếu không phải cô hiểu tính cách của Tống Tranh thì cô thật sự đã nghĩ anh nhân lúc cô ngủ mà hôn trộm cô rồi.

- -----------------------------------------------

Ngày hôm sau, Tống Tranh sau khi cùng Lưu Lan thăm Phương Ngọc Mai, đưa cô đến quán căn dặn vệ sĩ kỹ càng rồi mới an tâm đến Tống thị. Làm việc đến trưa, Tống Tranh cùng trợ lý Đinh đến chỗ đã hẹn với Lưu Quân Tùng, nơi ông hẹn là một nhà hàng khá sang trọng.

Trợ lý Đinh ngồi ở bên ngoài chờ đợi, Tống Tranh đẩy cửa bước vào đập vào mắt của anh là nụ cười không thể giả tạo hơn được nữa của Lưu Quân Tùng, không hiểu sao bây giờ anh thấy ma cười còn đẹp hơn ông.

Tống Tranh ngồi đối diện với ông, gương mặt không mang chút biểu cảm, lãnh đạm hỏi: “Ông hẹn tôi ra đây là chuyện gì? Tôi không có quá nhiều thời gian đâu.”

“Cậu nói với ba vợ của mình như thế à? Cậu âm thầm cướp con gái của tôi xong liền có thái độ đó? Lúc trước tôi mà biết chuyện cậu cùng Lan Lan kết hôn thì tôi đã ngăn cản rồi, có con rể như cậu cũng như không.” Lưu Quân Tùng trừng mắt, râu muốn dựng ngược tức giận nói.

Bảo sao Lưu Lan của ông từ một đứa con gái ngoan ngoãn lại trở nên nổi loạn, hỗn hào như vậy hoá ra là do nhiễm từ Tống Tranh, con rể gặp ba vợ trước giờ đều lễ phép, khép nép một vâng hai dạ còn Tống Tranh gặp ông thì lên mặt dọa dẫm không thì thẳng tay triệt luôn đường sống.

Tống Tranh cười nhạt, cảm thấy lời Lưu Quân Tùng nói thật buồn cười: “Ngăn cản? Ông dám chắc nếu ông biết thì ông sẽ ngăn cản? Hay ông mừng đến mức hận không thể thông báo cho cả nước biết chuyện này? Ông là đang tức tối vì không biết sớm, không thì ông đã kiếm được lợi ích từ tôi từ lâu rồi đúng không?”

Lưu Quân Tùng bị nói trúng tim đen liền thẹn quá hóa giận giơ tay đập mạnh xuống bàn một cái: “Cậu đừng có mà ăn nói tầm bậy.”

Anh nhếch môi cười khẩy một tiếng, hai mắt nhìn ông tràn đầy khinh thường: “Tôi có ăn nói tầm bậy hay không trong lòng ông tự biết, lúc tôi nhận được tin nhắn của ông tôi liền suy nghĩ ông hẹn tôi ra đây để làm gì, suy nghĩ một hồi tôi có thể đoán ra ông hẹn gặp tôi là muốn tôi dừng việc thu mua hai công ty Triều thị và Thi Á đúng không?”

“Biết thì tốt, nếu cậu đã biết rồi thì mau chóng dừng lại đi, cậu cũng biết Lưu thị có được ngày hôm nay mẹ vợ của cậu cũng góp một phần công sức, Lưu Lan lại thương mẹ nó như thế không lẽ cậu lại đành lòng nhìn thấy Lưu thị sụp đổ, Lưu Lan đau lòng hay sao?” Lưu Quân Tùng biết lời nói của mình không có giá trị đối với Tống Tranh liền đem Lưu Lan và Phương Ngọc Mai ra, Tống Tranh nhất định sẽ nể mặt, không đành lòng để con gái ông đau lòng.

Tống Tranh không còn lời nào để có thể diễn tả sự vô sỉ của người đàn ông trước mặt mình, chính ông là người đuổi Phương Ngọc Mai đi, luôn đánh mắng Lưu Lan không quan tâm đến cô vậy mà giờ đây lại mang hai người ra làm lá chắn, khiến hai người trở thành công cụ để ông kiếm lợi ích.

Anh hít sâu một hơi cố kìm nén cơn tức giận, nếu không phải vì Lưu Quân Tùng là ba của Lưu Lan thì ông có thể hẹn được anh sao? Tống Tranh nói với giọng điệu mỉa mai, chế giễu: “Hình như chủ tịch Lưu đã quên chính ông đã đuổi vợ của mình đi trong khi bà ấy đang bị bệnh, sau đó rước người vợ hiện tại về tiếp đó bắt đầu lạnh nhạt, không quan tâm đến cô con gái lớn, khi Lưu Lan biết được sự thật thì ông đuổi đi, còn nhiều lần đánh mắng, thế mà bây giờ lại đem hai người họ ra để kiếm lợi ích từ tôi?”

Lưu Quân Tùng há miệng muốn phản bác nhưng không được, biết lấy Phương Ngọc Mai và Lưu Lan ra bàn bạc không thành, ông ngay lập tức đổi cách khác: “Chỉ có chuyện dừng thu mua hai công ty nhỏ thôi mà cậu cũng không đồng ý? Tống Tranh! Cậu nên suy nghĩ kỹ lại, đừng để tôi tức giận rồi lỡ miệng nói cho mọi người biết cậu vô tình như thế nào? Ngay cả ba vợ của mình mà cũng muốn triệt đường sống, dù nói thế nào Lưu Lan cũng là con gái của tôi, nó biết cậu độc ác như thế còn yêu cậu sao? Lúc đó không biết chừng nó sẽ hận cậu đến chết.”

“Chủ tịch Lưu! Ông nghĩ tôi sợ mấy lời đe dọa đó của ông sao? Trước khi đem Lưu Lan ra nói đỡ thì ông nên suy nghĩ lại xem ông đã làm đúng trách nhiệm của một người cha chưa? Ông nên mừng vì hiện tại Lưu Lan không muốn tập đoàn Lưu thị đi, nếu cô ấy muốn tôi sẽ thẳng tay khiến cho Lưu thị của ông đứng trên bờ vực phá sản sau đó thu mua nó, hai tay dâng lên cho Lưu Lan, khi đó không biết chừng cô ấy sẽ yêu tôi đến chết ấy chứ.” Tống Tranh thản nhiên đáp trả, Lưu Quân Tùng tốt nhất đừng có chọc điên anh nếu không sẽ nhận lấy hậu quả không tốt đẹp đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.