Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly Hôn

Chương 10: Chương 10: Quay trở về




“Chuyện của cô tôi đã biết hết rồi, tôi đã tìm đến luật sư của cô để hỏi.” Tống Tranh vừa nói vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt của Lưu Lan, chuẩn bị hứng chịu cơn tức giận từ cô.

Lưu Lan sững người một lúc sau đó chỉ ừ nhẹ một tiếng, cô không còn lạ gì tính tình của Tống Tranh nữa, một khi anh đã muốn biết chuyện gì rồi thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách để biết, luật sư của cô chắc là bị anh đe dọa dữ lắm.

Tống Tranh bất ngờ trước thái độ hờ hững của Lưu Lan: “Cô không tức giận sao?”

“Tôi tức giận làm gì cho tốn sức, với cái tính một khi muốn biết chuyện gì nhất định phải tra cho tới cùng của anh tôi có muốn cản cũng cản không được.” Lưu Lan lạnh nhạt trả lời.

“Thế cô có muốn tôi giúp cô một tay không? Giúp cô trả thù Thái Bách Trung, không những thế tôi còn giúp cô điều tra, tìm bằng chứng hắn đã ăn cắp bài hát của cô.” Tống Tranh ngỏ ý muốn giúp đỡ, dù nói thế nào thì thân phận hiện giờ của Lưu Lan cũng là bà Tống, anh làm sao có thể để người khác ức hiếp được.

Lưu Lan vừa nghe liền phản ứng mạnh: “Không cần, anh không cần giúp tôi chuyện gì cả, đừng xen vào chuyện này.” Cô không muốn Tống Tranh vướng vào rắc rối, nguy hiểm, Thái Bách Trung là một gã điên, cô không thể để những người không liên quan dính vào chuyện này.

Ạnh gật gật đầu bề ngoài thì đồng ý không xen vào nhưng trong lòng lại có ý định khác, dù Lưu Lan có phản đối cỡ nào anh cũng sẽ cho người âm thầm điều tra giúp cô một tay. Đột nhiên nhớ đến chuyến công tác sắp tới, Tống Tranh nói cho cô biết ngay: “Phải rồi, sáng sớm mai tôi phải đi công tác ở Hàn Quốc, chỉ đi hai ngày thôi, trong khoảng thời gian ấy có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ liên lạc, cô nên nhớ rằng cô vẫn còn có tôi ở phía sau chống lưng.”

Lưu Lan thầm cười mỉa mai, chế giễu ở trong lòng, Tống Tranh lúc nào cũng nói như thế nhưng đến khi cô thật sự gọi điện thì anh lại lạnh nhạt, ngay cả nói cũng không cho cô nói. Nếu như ở kiếp trước, anh nói câu có tôi ở phía sau chống lưng thì cô nhất định vui mừng cả tháng, ở kiếp này câu nói ấy không có một chút tác dụng nào với cô cả.

Ngày hôm sau, khi Lưu Lan thức dậy được người giúp việc dìu xuống lầu thì mới biết Tống Tranh đã đi công tác từ sáng sớm. Sau khi ăn sáng xong Lưu Lan lại rảnh rỗi không có gì làm cũng không thể đi đâu, trong lòng bắt đầu cảm thấy buồn bực vì không thể đi thăm mẹ của mình, cô không dám mang cái chân bó bột đi thăm, bà nhất định sẽ rất lo lắng.

Đang buồn chán, Lưu Lan thấy Trương Minh Nguyệt gọi đến hai mắt lập tức sáng rực, nghe điện thoại ngay, bên kia Trương Minh Nguyệt lên tiếng trước: “Sao rồi? Tống Tranh có bế cậu lên phòng nữa không?”

Lưu Lan có thể nghe được tiếng cười khúc khích của Trương Minh Nguyệt, lại trêu cô nữa rồi. Lưu Lan thở dài một hơi đáp lại: “Hôm qua anh ta về bất ngờ trước thời gian tớ tính toán nên lại bị bế, dạo này Tống Tranh thật sự điên rồi, một người cuồng công việc như anh ta lại tan làm đúng giờ, bây giờ còn về sớm hơn nữa, quan tâm chăm sóc tớ kỹ vô cùng.”

“Lan! Cậu có nghĩ Tống Tranh thích cậu không? Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, lâu ngày sinh tình.” Trương Minh Nguyệt thích thú hỏi, kiểu này cô thấy khả năng cao là thích rồi.

“Không có khả năng đó, cậu đừng có nói bậy, Tống Tranh cũng chỉ lo cho mặt mũi của mình, hơn nữa anh ta muốn chân tớ mau khỏi là vì không muốn tớ gây rắc rối cho anh ta thôi.” Lưu Lan cất tiếng phản bác ngay, cái gì cô cũng có thể tin nhưng chỉ riêng chuyện này là tuyệt đối không thể nào.

Hai người các cô đang tám chuyện bỗng Trương Minh Nguyệt thốt lên ôi mẹ ơi một tiếng rõ to vào điện thoại rồi bỗng trở nên phấn khích nói: “Thái Bách Trung gặp quả báo rồi, tớ vừa mới thấy báo đưa tin ngày đầu tiên anh ta quay phim đã bị ngã từ trên cao xuống gãy chân rồi, không những thế không biết nhân viên hậu trường nào lại dễ thương đến mức làm rơi đồ lên chân của anh ta, kiểu này bó bột còn lâu hơn cả cậu.” Vừa nói cô vừa cười hả hê sung sướng, quả báo tới sớm.

Lưu Lan cau mày, không hiểu sao lại cảm thấy chuyện Thái Bách Trung ngã ở đoàn phim không đơn giản như vậy, không lẽ là do Tống Tranh sai người làm? Lưu Lan ngờ vực hỏi: “Minh Nguyệt! Thái Bách Trung bị gãy ở chân nào thế?”

“Bị gãy chân trái...” Trương Minh Nguyệt vừa trả lời xong liền cảm thấy có gì đó sai sai, cô sững người lại một lúc dường như nhận ra được điều gì đó vội nói: “Ý cậu là chuyện Thái Bách Trung bị gãy chân không phải là bất cẩn mà là do có người đứng sau gây ra? Tống Tranh?”

“Tớ không dám chắc chỉ là nghi ngờ mà thôi, chuyện này...” Lưu Lan chưa kịp nói hết thì điện thoại lại có người gọi đến, nhìn thấy người gọi đến sắc mặt của cô hơi biến sắc: “Ba tớ gọi đến, tớ cúp máy đây.”

Ấn nghe cuộc gọi đến từ Lưu Quân Tùng, gương mặt của Lưu Lan hiện tại đã không thể nào lạnh hơn được nữa, đã rất lâu rồi cô không có nói chuyện với người được gọi là ba này, kiếp trước cô đã chán ghét đến mức không muốn nói chuyện, kiếp này càng không muốn nói tới.

Lưu Quân Tùng thấy con gái của mình nghe máy thì có chút vui vẻ, cứ tưởng đứa con gái bất hiếu này lại tắt máy nữa: “Lan! Bội Linh về rồi, nó muốn gặp con, muốn con cùng mọi người ăn một bữa cơm gia đình.”

Lưu Lan cười khẩy một tiếng, hai chữ gia đình cô cảm thấy nó mỉa mai làm sao, nơi đó đã không còn là gia đình của cô từ lâu rồi. Ở một chỗ cũng nhàm chán, Lưu Lan quyết định quay về một lần, cô muốn xem đứa em gái cùng cha khác mẹ này lại muốn diễn vở kịch gì cho những người ở đó xem: “Được, chiều nay tôi sẽ quay về.” Nói xong Lưu Lan liền cúp máy, không để ông nói thêm lời nào.

- -----------------------------------------------

Hàn Quốc

Tống Tranh đặt chân đến Hàn đã là buổi chiều, anh đang phân vân không biết có nên nhắn cho Lưu Lan biết mình đã đến hay chưa thì đột nhiên Đinh Thất gõ cửa sau đó bước vào, anh ngước mắt lên hỏi: “Có chuyện gì?”

Đinh Thất môi mấp máy không biết nên nói hay không, khi nãy cậu nhìn lại tấm ảnh bánh sinh nhật mà Lưu Lan đăng thì phát hiện một chuyện mà cậu dám chắc rằng Tống Tranh chưa biết, nghĩ tới nghĩ lui cậu nghĩ vẫn nói thì hơn: “Chủ tịch! Lúc nãy tôi có xem lại tấm ảnh chiếc bánh sinh nhật mà Lưu Lan tiểu thư đăng, tôi đã phát hiện một chuyện khá thú vị, bảo đảm sau khi chủ tịch biết nhất định sẽ rất bất ngờ.”

“Chuyện thú vị gì?” Vừa nghe chuyện liên quan đến Lưu Lan, đôi mày của Tống Tranh ngay tức khắc dãn ra, hứng thú hơn hẳn.

“Chủ tịch hãy nhìn kỹ lại tấm ảnh đi ạ, ngài xem bóng lưng của người đàn ông đó có phải trông rất quen không?” Trợ lý Đinh đưa điện thoại cho Tống Tranh xem. Thấy chủ tịch của mình ngơ ngác nhìn mãi vẫn không ra, cậu bất lực lên tiếng: “Đó là bóng lưng của chủ tịch đấy ạ, chữ thích còn được đặt ở bóng lưng của ngài thì tôi nghĩ có lẽ chữ thích của Lưu Lan tiểu thư không phải dành cho chiếc bánh mà là cho chủ tịch.”

“Sao cơ?” Tống Tranh vội nhìn lại tấm hình xác minh lời Đinh Thất vừa nói, quả thật là bóng lưng của anh, khoé môi Tống Tranh cong lên, tâm tình bỗng trở nên vui vẻ lạ thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.