TÌNH CỜ GẶP LẠI Ở HÀNH LANG
Edit: Dương
***
Đới Hiến vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của Đinh Tam Tam, cũng là lần đầu tiên bắt đầu tức giận năng lực khôi phục mạnh mẽ của bản thân mình.
“Anh họ, cuối tuần này có thể xuất viện rồi.” Đới Khả Dật nhảy vảo nói cho anh họ biết tin tức tốt này.
Đới Hiến giương mắt nhìn em họ một chút, đây tuyệt đối không phải là vẻ mặt cao hứng.
Đới Khả Dật rụt cổ lại, lập tức chuồn đi mất.
Đinh Tam Tam đang ở trong phòng làm việc của bác sĩ ở cuối hàng lang kiểm tra bệnh án của anh, cô cơ bản hai ngày sẽ tới một lần, không đi phòng bệnh thăm hỏi, trái lại tới làm phiền bác sĩ chủ trị của anh.
Bác sĩ Triệu bị cô làm cho áp lực to lớn, bản bệnh án đang cầm trên tay cũng không vững, nói, “Sư muội à, đừng đến nữa, anh thật sự không hoan nghênh em đến đâu...”
Đinh Tam Tam liếc nhìn anh ta, “Bệnh sợ vợ của anh lại phát tác?”
“Không phải như vậy, em xem chị dâu em, cách hai tiếng lại đi qua trước cửa phòng làm việc của anh, một bệnh nhân nữ hơi đẹp một chút là cô ấy đều không buông tha, huống chi lại là em?” Bác sĩ Triệu vô cùng ủy khuất. Vợ mình là y tá trưởng trong khoa, điều kiện giám sát vô cùng thuận lợi.
Đinh Tam Tam khép bệnh án lại, nói: “Không đến nữa, vết thương của anh ấy khôi phục không tệ, sau này không cần thiết phải làm phiền anh nữa.”
“Vậy là đúng rồi.” Bác sĩ Triệu thở dài một hơi.
Đinh Tam Tam cười nói: “Lần này cảm ơn anh đã tận tâm như thế, hôm nào em mời anh và chị dâu đi ăn.”
“Không cần, mỗi bệnh nhân anh đều đối xử như vậy, không có gì khác biệt.” Bác sĩ Triệu nói quang minh lỗi lạc.
“Sư huynh, người của viện bạn [1] không tuần tra ở chỗ này.” Đinh Tam Tam nhìn thoáng qua ngoài cửa, quay đầu cười hai tay cho vào túi.
[1] Viện bạn (院办): là một từ đa nghĩa, trong truyện này chủ yếu có nghĩa là văn phòng bệnh viện.
Bác sĩ Triệu liếc nhìn ra cửa, duỗi dài cổ, thấp giọng nói: “Chị dâu em thích ăn cua Trung Quốc [2].”
[2] Cua Trung Quốc (Eriocheir sinensis): là một loài cua nước ngọt thuộc hệ cua đồng có nguồn gốc từ Trung Quốc từ tỉnh Phúc Kiến và được du nhập vào châu Âu, Bắc Mỹ, nơi chúng được xem là một loài xâm lấn.
Đinh Tam Tam gật đầu cười, đã hiểu.
Cô quay đầu quay lại phòng làm việc của mình, thời điểm đi qua hành lang đúng lúc tình cờ gặp Đới Khả Dật đỡ Đới Hiến đi ra, hình như là muốn đi ra ngoài hóng gió.
Đới Khả Dật nhận thấy cánh tay khoác trên vai mình trong nháy mắt trầm xuống, loại lực đạo này, thiếu chút nữa khiến cô quỳ xuống ngay tại chỗ.
“Anh họ...” Đây là em gái anh, không phải là chiến hữu của anh.
Cô đứng ở vị trí cách anh 5 m, mặc áo blouse trắng, cao gầy xinh đẹp. Bệnh nhân và người nhà qua lại, cô đứng ở chính giữa bọn họ, cô có một luồng tiên khí khác biệt.
Đinh Tam Tam à, mày tuyệt đối không tự tin như vậy trong mắt Đới Hiến, đáy mắt u tối xẹt qua một tia hoảng loạn, cô giống như kẻ trộm bị bắt được, muốn vội vàng chạy trốn khỏi hiện trường.
Thế nhưng anh rất hấp dẫn ánh mắt xung quanh, ngay cả cô cũng không thể ngoại lệ.
Trương Tiểu Nhàn [3] nói, khi yêu chúng ta cảm thấy người ấy không ai sánh bằng, đó là một loại độ lệch thị giác.
[3] Trương Tiểu Nhàn (3/11/1967): là một trong những nhà văn nổi tiếng nhất Hongkong, bà nổi tiếng với những tác phẩm viết về tình yêu và các mối quan hệ.
Đinh Tam Tam cảm thấy bà ấy nói sai rồi, người đàn ông mà cô yêu, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy không gì sánh bằng, cái này đã không còn là độ lệch của mình cô nữa rồi.
“Bác sĩ Đinh!” Đới Khả Dật mở miệng trước tiên, cắt đứt đường lui mà cô ấy muốn làm như không thấy.
“Khả Dật.” Đinh Tam Tam hơi vén tóc sau tai, xoay người đối diện với bọn họ.
Đới Hiến chống trên bả vai của Đới Khả Dật, từng bước tiến đến gần cô, mỗi một bước đều cảm thấy dài dằng dặc, mỗi một giây đều cảm thấy dư vị vô tận.
Hai năm rồi, ngoại trừ lúc anh nằm trên giường bệnh bị thuốc mê làm cho không biết cảm giác xung quanh, đây là lần đầu tiên vợ chồng bọn họ gặp lại sau khi ly hôn.
“Tam Tam.” Một bước cuối cùng vẫn chưa hạ xuống, đột nhiên có giọng của một người đàn ông khác xen vào.
Đinh Tam Tam càng thêm quẫn bách, cô hối hận mình không rời khỏi đây sớm một chút.
“Trí Viễn.” Mũi chân cô khẽ động, quay đầu nhìn về phía người đàn ông xuất hiện ở bên trái.
Anh ta mặc tây trang, thắt cà vạt chỉnh tề, khuôn mặt ôn hòa khí chất ưu nhã, vừa nhìn đã biết là nhân sĩ không phú thì quý.
“Tan làm chưa? Anh đến đón em đi ăn tối.” Anh ta dường như cũng không chú ý đến tình huống của bên này, cười cười đi tới.
Trong mũi Đới Khả Dật phát ra tiếng xem thường, đỡ Đới Hiến xoay người rời khỏi, mặc dù người phía sau cũng không hề tình nguyện.
“Bọn họ là ai?” Phương Trí Viễn tùy ý nhìn thoáng qua, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
“Bệnh nhân.” Đinh Tam Tam giải thích lời ít ý nhiều.
“Tan làm chưa?” Anh ta thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cô.
“Còn nửa tiếng nữa, anh chờ em thêm một chút.” Đinh Tam Tam giống như tùy ý nhìn về phía đồng hồ trên vách tường, nhìn thấy người dần dần biến mất ở cửa phòng bệnh.
“Được, anh chờ em.” Phương Trí Viễn cười nói.
Đới Khả Dật nôn nóng gãi gãi tóc của mình, nhìn người trên giường có chút ủ rũ.
“Anh họ...”
“Anh ta có tốt với cô ấy không?” Anh ngẩng đầu hỏi.
“Em làm sao biết được.” Đới Khả Dật bĩu môi.
“Nói dối.” Ánh mắt Đới Hiến nhìn em họ rất âm trầm.
Với mức độ quan tâm của Đới Khả Dật với Đinh Tam Tam, làm sao nó có thể không biết?
“Vậy em nói người đàn ông kia đối xử với chị ấy tốt vô cùng, hỏi han ân cần, xe đưa xe đón, anh sẽ như thế nào?” Đới Khả Dật mong đợi hỏi.
Ánh mắt của Đới Hiến lướt qua bắp đùi bị thương của mình, nói gằn từng chữ, “Vậy anh yên tâm rồi.”
Chỉ cần có người có thể chăm sóc tốt cho cô, anh cũng không quan tâm người đó không phải là mình.
Không đúng, nói như vậy không quá chính xác, mặc dù anh sẽ đau lòng, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là cô trải qua không quá hạnh phúc.
Đới Khả Dật tức giận đến mức không biết đập vỡ cái gì mới tốt, tìm kiếm cả nửa ngày, cầm đĩa quýt hồng lên, thoáng chốc ném bịch xuống dưới đất.
“Nhát như thỏ đế!”
Đới Hiến cười khẽ một tiếng, cũng không ngại em họ nói thế nào.
Đinh Tam Tam và Phương Trí Viễn ăn cơm ở một nhà hàng cao cấp, anh ta đột nhiên để dao nĩa xuống, nói, “Anh nhớ ra bóng lưng kia là ai rồi.”
Vẻ mặt Đinh Tam Tam ngỡ ngàng, “Cái gì?”
“Anh ta là Đới Hiến, đúng không?” Phương Trí Viễn uống một hớp nước chanh, cười cười nhìn cô.
Đinh Tam Tam nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói, “Vấn đề này, anh suy nghĩ trong ba tiếng đồng hồ?”
“Không phải, vừa nãy bất chợt nhớ tới, chỉ là vừa khéo.” Phương Trí Viễn vẫn cười như cũ, phong độ hạng nhất.
Đinh Tam Tam nói: “Ừ, là anh ấy.”
Đổi thành những người phụ nữ khác, hiện tại đã không ngừng vội vàng mà giải thích vạch rõ giới hạn rồi. Nhưng cô ấy thì sao, cúi đầu, cắt miếng bò bít tết vô cùng nghiêm túc, anh ta hoài nghi cô ấy đang nghiên cứu miếng thịt bò này nằm ở chỗ nào trên người con bò.
“Tại sao anh ta trở lại? Không phải là đang chấp hành nhiệm vụ ở Nam Kính sao?”
“Như anh thấy đấy, chân què rồi.”
“Nghiêm trọng không?”
“Không nghiêm trọng.”
Không nghiêm trọng mà em lại lo lắng như vậy?
Đương nhiên, những lời này anh ta oán thầm trong lòng là đủ rồi, nói ra tuyệt đối không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
Cơm nước xong, Phương Trí Viễn đưa cô về nhà, đến dưới nhà, anh ta không rời đi như ngày thường.
Đinh Tam Tam kéo cửa xe một chút, không kéo ra được, quay đầu nhìn anh ta, “Cửa chưa mở.”
“Chúng ta tâm sự một chút.” Phương Trí Viễn hạ cửa sổ xe xuống, tắt máy.
Đinh Tam Tam nói, “Nếu như bởi vì chuyện của Đới Hiến thì bỏ đi, em và anh ấy nếu như có đường quay lại thì sẽ không đến mức ly hôn.” Cho nên, không cần quá lo lắng.
Đây là giải thích của cô, vô cùng có sức thuyết phục, cô đọng súc tích.
“Không nói chuyện anh ta, nói chuyện của chúng ta.” Anh ta cởi dây an toàn ra xoay người đối mặt với cô, “Tam Tam, chúng là người cùng một đường đúng không?”
“Phương diện nào?”
“Phụ nữ và đàn ông.”
Nói ngắn gọn, chính là anh ta muốn hỏi bọn họ qua lại như thế này, sẽ đi lên con đường hạnh phúc sao?
Đinh Tam Tam gật đầu, đưa ra câu trả lời của mình: “Em không biết.”
“Là không muốn trải qua, hay là không có lòng tin.” Anh ta hỏi.
Đinh Tam Tam mím mím môi: “Năm nay em hai tám tuổi, từ hai mươi tuổi bắt đầu trên bàn mổ, em trải qua không dưới một nghìn ca phẫu thuật lớn nhỏ, nhưng em vẫn không có biện pháp trước khi phẫu thuật nói cho người nhà bệnh nhân, xác suất phẫu thuật thành công là một trăm phần trăm.”
Phương Trí Viễn nói: “Em là một bác sĩ giỏi, không thể nghi ngờ.”
“Nhưng cho dù là ở lĩnh vực mà em am hiểu nhất, em cũng không có biện pháp cho ra đáp án xác định.” Đinh Tam Tam ngẩng đầu, trong mắt có trăm mối cảm xúc đan xen, cô nói, “Chuyện tình cảm em càng không am hiểu, cũng không cho anh được đáp án mà anh mong muốn.”
Cô thoạt nhìn giống như đóa hoa trắng nhỏ mọc ở trên núi cao, tao nhã xinh đẹp, cao ngạo ẩn dật, nhưng đồng dạng cũng là lẻ loi.
Phương Trí Viễn đưa tay, ôm cô vào ngực.
“Tam Tam, em như vậy anh cảm thấy rất có lỗi.” Anh ta đau lòng ôm cô, không đành lòng nhìn vẻ mặt cô bị bản thân mình bức bách.
“Rõ ràng là vấn đề của em, anh nói như vậy là muốn ra vẻ mình rất hào phóng sao?” Cô cười hỏi anh ta.
Phương Trí Viễn buông tay, nâng mặt của cô, nhìn chằm chằm vào cô, “Tam Tam, anh vẫn luôn rất hào phóng.”
Chồng trước của em, anh cho phép trong lòng em có vị trí của anh ta, như vậy vẫn không tính là hào phóng sao?
Đinh Tam Tam thu lại ý cười, lông mày khẽ giương lên, một luồng khí tức cao lãnh đập vào mặt. Cô nghiêng người về phía trước, vặn chìa khóa xe, mở khóa trung tâm [4], sau đó vỗ vỗ gương mặt của Phương Trí Viễn: “Ngủ ngon, chúc anh có giấc mơ đẹp.”
[4] Khóa trung tâm: là khóa cửa kiểm soát trung tâm, là một loại linh kiện của xe hơi.
Cô nhanh nhẹn rời đi, khiến cho người ta có loại cảm giác Trang Chu mộng điệp [5].
[5] Trang Chu mộng điệp: là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Nội dung đoạn văn: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá“.
Phương Trí Viễn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, đối với anh ta mà nói, thích người phụ nữ như Đinh Tam Tam liền báo hiệu trước anh ta sẽ gặp đủ loại thất bại của cuộc sống.
Một người phụ nữ dám chảy nước mắt chặt tơ tình, bạn còn dám mong đợi cô ấy là người dịu dàng chu đáo?
Đinh Tam Tam rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn gương mặt lạnh trong gương, nói thật bản thân cô cũng có chút tiêu hóa không nổi.
Gương mặt lạnh lùng như thế này, thật sự khiến người ta không dám tin sẽ có người đàn ông theo đuổi cô.
Trước khi ngủ, Đinh Tam Tam nhận được điện thoại của mẹ mình.
“Nghe nói Đới Hiến trở lại rồi? Còn ở bệnh viện các con?” Bà đi thẳng vào vấn đề, không hề cố kỵ tâm tư lên xuống của con gái mình.
“Vâng.”
“Ngày mai mẹ đi thăm nó, có tiện không?”
“Không tiện lắm.”
“Ôi, đứa nhỏ này, nói thế nào vậy.”
“Tùy ý mẹ đi.”
“Mẹ nấu chút canh sườn, con tiện đường mang đi?”
“Mẹ, mẹ đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của con sao?” Đinh Tam Tam để sách xuống.
“Được rồi được rồi, tự mẹ đi.” Mẹ Đinh nhanh chóng cúp điện thoại.
Lần trước chọc giận Đinh Tam Tam vẫn là hai năm trước, kết quả khiến bà đánh mất một người con rể ưu tú. Mẹ Đinh bây giờ là sợ con gái mình rồi, cảm thấy tính tình đứa con gái này của bà còn nóng nảy hơn hai đứa con trai lớn.
Đinh Tam Tam nằm ở trên giường, bị mẹ Đinh làm cho hoàn toàn tỉnh ngủ.
Mỗi một người quen của bọn họ, đều sẽ kinh ngạc vì sao hai người họ lại ly hôn. Sau khi biết chân tướng lại nhao nhao lườm nguýt, không thể lý giải được hành động của Đinh Tam Tam.
Từng nghe nói kháng cự sinh con, những vẫn là hiếm thấy có người dám lấy ly hôn để phản kháng. Đinh Tam Tam xem như là người đầu tiên từ xưa đến nay.
Người không hiểu sẽ chỉ trích cô ly kinh bạn đạo [6], ích kỷ vụ lợi. Nhưng chỉ có mình cô biết, nếu như cô và Đới Hiến sinh con, con của bọn họ sẽ phải gánh vác nguy hiểm như thế nào.
[6] Ly kinh bạn đạo: làm trái lý luận hoặc học thuyết chiếm địa vị chủ đạo.
Quên đi, để những người hiểu lầm kia tiếp tục hiểu lầm là được rồi, dù sao cô xác thực cũng không quá thích trẻ con, trêu đùa một chút còn có thể, nuôi dưỡng một đứa bé quá phức tạp.
Nghĩ xa hơn, hô hấp của cô dần dần bình ổn lại.
Ở trong mơ, cô lại trở về ngày đó của hai năm trước.