Hôm Qua Vui Vẻ

Chương 37: Chương 37: Tôi chỉ yêu vợ của tôi




Edit: Dương

***

Tiểu Chung xách hai lon bia vào cửa, tùy tiện nói: "Nhân viên thu ngân ở siêu thị nhìn ánh mắt của tớ giống như là đang nhìn thiếu nữ sa ngã ấy, vậy mà còn kiểm tra chứng minh thư của tớ, tớ một người phụ nữ đã làm mẹ còn bị hoài nghi là trẻ vị thành niên? Tớ nên vui hay là nên khóc đây!" (Lúc edit đoạn này t thắc mắc là sao Tiểu Chung mua có hai lon mà uống cả đêm, hóa ra bên Trung có loại lon lớn dung tích 500ml)

"Đương nhiên là vui rồi, ít nhất chứng minh cậu còn trẻ." Đinh Tam Tam ngồi trên ghế ở ban công, nghiêng đầu nói.

Tiểu Chung đặt lon bia ở trước mặt cô, đặt mông ngồi ở trên ghế đẩu, nói: "Muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, không đủ thì tớ xuống mua thêm."

Đinh Tam Tam cầm một lon bia lên thuần thục mở ra: "Mượn rượu giải sầu lại càng sầu thêm, uống chơi thì có thể, uống say thì không đáng."

"Sắc mặt của cậu bây giờ tốt hơn nhiều so với ban nãy." Tiểu Chung tiến lại gần, cười nói.

Đinh Tam Tam cười một tiếng, uống một hớp bia, "Nào có ai vẫn mãi đắm chìm ở trong một nỗi buồn chứ."

"Đúng vậy, nhớ lúc trước thời điểm tớ thất tình cũng đau lòng hai ba ngày, sau đó liền tiếp tục theo đuổi đó thôi." Tiểu Chung cười nói.

Chuyện xưa cô theo đuổi Tống Diệp, hệ số khó khăn quả thực còn cao hơn kiếm một trăm triệu.

"Đó là trong lòng Tống Diệp có cậu, nếu không cho dù cậu quấn đến chết không buông như vậy, thì cũng sớm bị anh ta kéo xuống dìm xuống sông Trường Giang rồi." Đinh Tam Tam nói.

"Trong lòng Đới Hiến cũng có cậu." Tiểu Chung nhanh mồm nhanh miệng.

Đinh Tam Tam thay đổi sắc mặt, "Bây giờ tớ không muốn nói về anh ấy."

"Được được được, nói về tớ nói về tớ, nhớ lại một chút quá khứ oanh liệt theo đuổi người đàn ông của tớ!" Tiểu Chung thức thời, hùng hồn kể ra lịch sử của chính mình.

Đinh Tam Tam mỉm cười, cụng ly với Tiểu Chung.

Hai người vừa uống chính là một đêm, bình minh nơi xa xôi bắt đầu hiện ra, hai người mới cùng nhau chui vào ổ chăn.

Mới ngủ chưa được bao lâu, điện thoại của Đinh Tam Tam liền vang lên, Tiểu Chung đá vào chân cô, cô lảo đảo đi tới phòng khách.

"Alo?"

"Tam Tam à, anh có việc muốn nhờ em giúp." Thanh âm của Phương Trí Viễn ở bên kia vang lên.

"Nhờ em giúp chuyện gì?"

"Phương Hành ở trường học đánh nhau bị gãy xương, được giáo viên đưa đến bệnh viện bọn em, em có thể giúp anh đi xem nó một chút được không? Bây giờ anh đang ở thành phố lân cận, trong thời gian ngắn không chạy về kịp."

Phương Trí Viễn không biết cô đã đi HongKong hơn một tháng rồi, còn tưởng rằng cô đang đi làm ở bệnh viện trước đây, cho nên có giao phó này.

"Được, em lập tức đi ngay." Đinh Tam Tam lên tinh thần một chút.

Rửa mặt xong tỉnh táo hơn một chút, Đinh Tam Tam nhanh chóng thay xong quần áo đi xuống gara dưới tầng hầm. Xe của cô bình yên vô sự dừng ở gara, thuận tiện để lúc này cô đi ra ngoài.

Phương Hành là con trai của Phương Trí Viễn, năm nay mười tuổi, bướng bỉnh vô cùng, Phương Trí Viễn đưa cậu bé đến trường nội trú vốn là muốn để quy định nghiêm ngặt sửa lại tính cách vô kỷ luật của cậu bé, lần này xem ra, vẫn không thể nào thay đổi bản tính muốn lật tung nóc nhà của cậu bé.

"Dì Tam Tam, sao giờ dì mới đến, cháu đau muốn chết rồi!" Vừa nhìn thấy Đinh Tam Tam, Phương Hành giống như là sống lại vậy.

Đinh Tam Tam cười vỗ nhẹ đầu của cậu bé, nói: "Ai bảo cháu đánh nhau, ăn đau rồi chứ."

"Ôi, dì cũng không biết mấy đứa đó khiến người ta tức giận đến mức nào đâu, cháu thật sự nhịn không được mới dạy dỗ bọn nó một chút." Phương Hành vung nắm đấm, giống như chú sư tử con tinh lực phấn chấn bừng bừng.

"Để dì nhìn vết thương của cháu một chút, để còn báo cáo với ba cháu."

"À, vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại." Cậu bé vung tay lên, trái lại an ủi Đinh Tam Tam.

Bác sĩ chủ trị cười nói: "Cô giáo Đinh, đây là con của bạn cô sao? Cậu bé thật đúng là tinh lực dồi dào, từ lúc vào bệnh viện đến giờ miệng đều chưa dừng lại."

Đinh Tam Tam cười gật đầu, xem xong vết thương của Phương Hành, nói: "Quả thực là vết thương nhỏ, không nghiêm trọng như vụ nhảy lầu lần trước."

"Lần trước là ngoài ý muốn, cháu muốn hù dọa ba của cháu, không muốn nhảy thật." Phương Hành gãi đầu một cái, rất xấu hổ.

"Được rồi, cháu nghỉ ngơi một lát đi, dì đi đóng viện phí xong sẽ đưa cháu về."

"Vâng ạ!"

Doanh trại bộ đội bên này, Đới Hiến mới vào cửa liền nghe binh lính báo cáo có người đến tìm anh, sau đó bị Tô Thượng úy làm cho rời đi rồi.

"Tô Thượng úy?" Đới Hiến nghi ngờ hỏi.

"Vâng, cô ấy đến đưa đồ, lúc rời đi liền bị cô gái đó ngăn lại, sau đó cô gái đó còn tuyên bố là vợ chưa cưới của anh..."

Ánh mắt Đới Hiến sáng lên, chẳng lẽ là Tam Tam về rồi?

"Cô gái ngăn cản xe của Tô Thượng úy cứ khăng khăng muốn gặp anh, Tô Thượng úy không có cách nào, đành phải viết địa chỉ nhà anh cho cô gái đó."

Đới Hiến càng nghe càng mơ hồ, "Cậu nói cô gái đó hình dáng thế nào?"

"Trong camera có hình ảnh, anh có muốn đi xem một chút không?"

"Đi."

Xem xong camera, chân mày Đới Hiến càng nhíu chặt lại, anh quay đầu hỏi binh lính: "Có ai từng tiến vào phòng ngủ của tôi không?"

"Em không chú ý."

Đới Hiến nhanh chóng rời khỏi phòng giám sát, đi tới phòng ngủ của mình.

Đúng vào lúc này, Tống Diệp gọi đến điện thoại của anh, "Cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại, thiên hạ đại loạn rồi."

Mara được Tống Diệp đưa về khách sạn lúc đầu anh ta bố trí cho cô, sau đó cô cũng đúng hẹn nhìn thấy Đới Hiến.

"Đới Hiến!" Cô rất kích động, cả người đều phát sáng lên.

"Đây là vé máy bay, chiều nay bay về Myanmar." Câu nói đầu tiên Đới Hiến mở miệng chính là câu này.

"Anh đang đuổi em đi sao?" Mara có chút thất thần.

"Phải, cô nên rời khỏi đây." Đới Hiến nói.

"Em là vợ..."

"Cô đối với tôi mà nói cái gì cũng không phải, nếu như có một chút quan hệ vậy chính là tôi đã từng cứu cô, mà bây giờ cô đã tạo thành một phiền toái rất lớn cho tôi rồi." Đới Hiến nói thẳng, không lưu lại chút tình cảm nào.

"Sao bây giờ anh trở nên như vậy... Trước kia anh sẵn lòng chết vì em mà." Mara nhìn anh không thể tin nổi, trong mắt đều là nước mắt.

"Tôi sẵn lòng chết là vì nghề nghiệp của tôi, không phải cô. Cô chỉ là một trong những người mà tôi đã cứu thôi, không phải người duy nhất." Đới Hiến lạnh lùng nói.

"Anh cứu em... là vì nghề nghiệp của anh?" Mara hít mũi một cái, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, "Vậy anh đưa em về nhà, cho em tiền, cũng là vì nghề nghiệp của anh?"

"Đó là một chút thiện ý từ đáy lòng của tôi, nếu như cô cho rằng đó là tình yêu vậy thật sự quá ngây thơ rồi."

"Vậy bây giờ anh đối với em không có một chút..." Mara hít mũi một cái, "Người ở thị trấn bọn em đều nói em dáng dấp rất xinh đẹp, nói em có thể lập gia đình rồi, em..."

Cô từ cỏ nhỏ ven đường lớn lên thành hoa bách hợp hoang dã, lẽ nào anh không có một chút cảm giác vui mừng sao?

"Tôi chỉ yêu vợ của tôi." Đới Hiến ngắt lời của Mara.

Mara che mặt khóc, lui ở một góc của ghế sofa, khóc long trời lở đất.

Trong lòng mỗi một người thiếu nữ đều có một người anh hùng, đội trời đạp đất, kiên cường bất khuất, nhưng hôm nay, giấc mơ trong lòng Mara vỡ vụn rồi.

Người đàn ông che chở cô từ trong mưa bom bão đạn đi ra ngoài, người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong thôn nhỏ cằn cỗi giống như thiên thần hạ phàm, từ đầu đến cuối đều chứng minh cảnh trong mơ là cô đơn phương tình nguyện.

Con người chung quy đều trải qua thất tình, chỉ là lần thất tình này của cô đến quá đột ngột, khiến cô đau đớn tận tâm can.

"Xin lỗi..." Cô từ dưới đất bò dậy, hé gương mặt ra một chút, nói, "Thay em nói xin lỗi vợ của anh, em không phải cố tình tổn thương chị ấy."

"Tôi sẽ chuyển lời lại cho cô ấy."

Mara mở ví tiền lấy ra một cái vòng tay, nói: "Tối hôm qua ở trong phòng tắm em nhìn thấy đẹp mắt nên cầm đi, anh giúp anh trả lại cho chị ấy được chứ."

Đới Hiến: "..."

Đưa Mara đi rồi, Đới Hiến thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu còn không mau đi tìm Đinh Tam Tam?" Tống Diệp ở bên cạnh nhắc nhở anh.

Đới Hiến từ trên ghế đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe trong tay của Tống Diệp, nhanh chóng chạy tới sân bay.

"Này!" Cậu ta lái xe đi rồi thì mình về bằng cái gì?

Buổi sáng Đinh Tam Tam đi gấp, điện thoại rơi ở trong nhà. Đới Hiến gọi tới là Tiểu Chung nghe máy, Tiểu Chung mơ màng tỉnh lại, nói: "Tam Tam? Hình như cô ấy nhận điện thoại liền đi rồi."

"Cô ấy đi đâu?" Đới Hiến sốt ruột hỏi.

"Nghe hình như là bệnh viện, em không nghe rõ lắm." Tiểu Chung gãi mái tóc rối của mình, cố gắng nhớ lại.

Đinh Tam Tam làm xong thủ tục cho Phương Hành liền dẫn cậu bé xuất viện, Phương Hành đề nghị: "Cháu có thể ngồi xe lăn không? Nhảy nhảy từng bước như thế này cháu thấy mệt lắm."

"Bớt nói nhảm, đây là đau khổ mà cháu phải chịu." Đinh Tam Tam dìu cậu bé đi ra ngoài.

"Cháu gãy xương rồi còn không phải ăn đau sao?"

"Gãy xương đối với cháu cũng không phải chuyện mới mẻ gì."

"Đồng chí Đinh Tam Tam, dì không có lòng thông cảm gì cả." Phương Hành bĩu môi.

Đinh Tam Tam làm ra vẻ muốn buông tay, Phương Hành sợ hãi, lập tức nhào lên người của cô, "Cháu sai rồi cháu sai rồi, cháu nhảy rất được, rất được."

"Hừ." Đinh Tam Tam cười khẽ, đưa cậu bé tới bãi đỗ xe.

Cách nhau bởi một con đường, Đới Hiến đang chuẩn bị xuống xe xông ra ngoài bất chợt dừng lại, anh ngồi lại trong xe, nhìn người phụ nữ đang nói nói cười cười với bé trai ở bên cạnh.

Từ khuôn mặt của bé trai kia nhìn ra, anh dễ dàng đoán được đó là con trai của ai.

Xe một trước một sau đi tới biệt thự của Phương gia, xe phía trước, bên trong xe một mảnh vui vẻ, xe phía sau, áp suất thấp đến mức có thể mưa bất cứ lúc nào.

Xe trực tiếp lái vào bên trong biệt thự, người giúp việc đỡ Phương Hành xuống xe, cuối cùng Đinh Tam Tam cũng giải thoát rồi.

"Dì Tam Tam, dì cứ như vậy liền đi rồi?" Phương Hành quay đầu lại nhìn cô.

"Đúng vậy, nhiệm vụ của dì hoàn thành rồi, cháu ở nhà chờ ba cháu đi, ba cháu lập tức sẽ trở lại." Đinh Tam Tam nói.

"Đừng mà, dì ở lại chơi với cháu một lát đi."

"Chân cháu như vậy rồi còn muốn chơi?"

"Dì mau đến đây, đấu một ván với cháu thôi mà!" Phương Hành vặn vẹo cơ thể, làm dáng vẻ giống như con gái.

Đinh Tam Tam: "..." Quả thực là vũ khí hạt nhân, thật sự khiến người ta đui mù rồi.

Phương Hành sở dĩ có thể thiết lập quan hệ tương đối tốt với Đinh Tam Tam, nguyên nhân chủ yếu nhất trong đó chính là Đinh Tam Tam chơi trò chơi rất lưu loát, thường xuyên hành hạ Phương tiểu thiếu gia của chúng ta đến chết mới thôi, khiến cho cậu bé không phục không được.

Chỉ là hôm nay hai người đều có chút mệt mỏi, một người đánh đến mệt mỏi, một người mệt mỏi vì thức khuya, một người nằm ngủ ở trên giường, một người nằm ngủ ở trên ghế sofa.

Đới Hiến ở bên ngoài chờ đợi, từ lúc mặt trời chói chang chờ đến hoàng hôn ráng chiều, rồi đến màn đêm. Anh nhìm chằm chằm vào cổng chính, vẫn luôn chờ đợi bóng dáng đó xuất hiện, chỉ sợ bỏ lỡ nó.

Xa xa có đèn xe sáng lên, một chiếc xe Cayenne [1] màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt của anh, cổng chính của biệt thự mở ra, xem ra là chủ nhân đã trở lại rồi.

[1] Xe Cayenne: là một dòng xe thể thao đa dụng hạng sang cỡ trung được sản xuất bởi nhà sản xuất Porsche của Đức từ năm 2002.

Đới Hiến bóp nát đầu thuốc lá trong tay, tiện tay ném đi, rơi vào trong màn đêm.

Người anh chờ đợi, có lẽ sẽ không ra nữa rồi.

Lời tác giả: nếu mỗi người đàn ông đều giống như Hiến ca không lưu lại bất cứ cơ hội nào cho những người phụ nữ khác, vậy thì vợ của họ sẽ không có cảm giác an toàn sao.

Hôm qua tôi hỏi mẹ của tôi, bây giờ tỷ lệ đàn ông ngoại tình có phải đã lên đến 50% rồi không?

Mẹ tôi đáp: 80%.

Tôi... không phục không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.