Edit: Dương
***
Quy củ của rất nhiều địa phương là mùng hai về nhà mẹ đẻ, nhưng Đới gia và Đinh gia đều không phải gia đình hay nói những lễ nghi phức tạp này, cho nên bọn họ ngày ba mươi ở bên nhà chồng, mùng một ở nhà mẹ đẻ. Ở nhà chồng qua giao thừa, nhận tiền lì xì, Đinh Tam Tam liền cùng Đới Hiến về nhà.
Sáng sớm mùng một, Đinh Tam Tam và Đới Hiến mang quà tới cửa, còn chưa ra khỏi thang máy đã nghe được tiếng huyên náo lớn.
“Back off! Có mai phục!”
“Chú hai, go right! I need you!”
Một hồi âm thanh bùm bùm, Đinh Tam Tam vừa bước ra khỏi cửa thang máy đã nhanh chóng được Đới Hiến che ở trong ngực, toàn bộ đạn nhựa bắn vào trên áo da của Đới Hiến.
“Ngộ thương, sorry...” Một bé trai tóc đen mắt xanh đi ra, một tay giơ súng đồ chơi một tay giơ lên.
Đinh Tam Tam từ trong lồng ngực Đới Hiến lộ ra cái đầu, trên hành lang một mảnh lộn xộn, có đạn nhựa, có nước màu do súng đồ chơi bắn ra, hai bé con lai trên người đầy màu sắc lại càng thêm xinh đẹp.
“Ngừng bắn.” Đới Hiến dùng tay ra hiệu, thuận tiện lấy đi súng đồ chơi trong tay bé trai.
“Chú [1]!” Bé trai đuổi theo.
[1] Nguyên văn là 姑父 (cô phụ) nghĩa là chồng của cô. (Chỗ t xưng hô là chú nên t để như thế luôn)
Bóng đen trốn ở trong hành lang vọt ra, tay cầm súng đồ chơi, bắn bùm bùm vào sau lưng Đới Hiến.
“A... anh hai, anh bao nhiêu tuổi rồi!” Đinh Tam Tam xoay người, chặn ở trước mặt Đới Hiến.
“He he he.” Đinh Nhất Trạch nhe răng cười, đá đá vào sau mông bé trai, “Đi lấy súng của cháu về.”
Bé trai xách xách quần, tập tễnh bước tới, “Chú, mong chú trả lại súng cho cháu.”
Đinh Nhất Trạch ở phía sau tức giận hét lên: “Cậu ta là tù binh, cháu khách sáo với cậu ta như vậy làm gì!”
“Anh mới là tù binh.” Đinh Tam Tam nhặt súng nước ở dưới đất lên, bắn một phát, bắn thật xa, dính trên mặt của Đinh Nhất Trạch.
“A!”
Đinh Tam Tam bỏ súng nước xuống dưới đất, bế bé gái đang ngồi ở dưới đất, nói: “Elizabeth, đi, vào nhà thay quần áo.”
“Cô...” Elizabeth sờ sờ mái tóc xoăn của mình bắt đầu cáo trạng, đôi mắt to nhấp nháy nhìn rất đáng yêu, loáng thoáng có thể nhìn ra ngũ quan của người Đinh gia, “Cháu không muốn chơi đánh trận với chú hai và Jason, bọn họ để cháu làm con tin, làm bẩn váy của cháu, đáng ghét...”
Đinh Tam Tam nhìn thoáng qua Đinh Nhất Trạch đang sửa sang lại áo len của mình, cười hì hì theo sau, “Em gái, năm mới vui vẻ!”
“Bắt nạt trẻ con, cút.”
Jason nhìn chú hai lại nhìn Đới Hiến, âm thầm vươn tay níu lại vạt áo của Đới Hiến, quyết định lựa chọn một chỗ dựa vững chắc.
“Không có lương tâm.” Đinh Nhất Trạch hừ một tiếng, đi ngang qua bên người bọn họ, cố tình đụng vào bả vai của Đới Hiến rồi mới đi vào bên trong.
Đới Hiến cạn lời: “Rốt cuộc là anh ta bao nhiêu tuổi.”
“Đừng để ý đến anh ấy, quỷ ấu trĩ.” Đinh Tam Tam nói.
Mẹ của Elizabeth và Jason đang gói sủi cảo, cô ấy là một đại mỹ nhân cao gầy, tóc nâu mắt xanh, dáng vẻ thướt tha, là một người phụ nữ vừa phóng khoáng kiểu Mỹ vừa ưu nhã kiểu Pháp.
Cô ấy thấy Đinh Tam Tam và Đới Hiến đi vào nhiệt tình chào hỏi, cũng cho Đinh Tam Tam một cái ôm nồng nhiệt.
“Đã lâu không gặp, Tam Tam.”
“Đã lâu không gặp.”
“Trời ơi, mấy đứa làm gì ở bên ngoài!” Susie đưa tay sờ vào con gái trong ngực Đinh Tam Tam, thuốc màu đầy tay, không thể tin nổi chỉ mới nửa giờ không thấy đã là bộ dáng này.
“Bị ngã một cái, váy của Elizabeth quá vướng chân.” Đinh Nhất Trạch phụ trách chăm sóc hai bé con lai sinh đôi, bắt đầu quang minh chính đại gạt “người nước ngoài“.
“Phải không? Elizabeth, mau tới đây, mẹ tắm cho con.” Susie vẫy tay.
“À...”
“Mấy ngày nay vẫn là đừng mặc váy nữa...” Susie kéo cô bé đi tới phòng tắm.
“No!”
Đinh Tam Tam nhìn Đinh Nhất Trạch, “Xem anh làm chuyện tốt kìa, còn không nhanh giúp Jason thay quần áo, còn phải đợi anh cả về xử lý anh sao.”
Đinh Nhất Trạch gãi gãi tóc, khiếp sợ uy quyền của anh cả, đành phải kéo Jason mặc quần lệch đi vào trong thay quần áo.
“Chú hai, chậm một chút...” Người mặc quần lệch không đi nhanh được...
Mẹ Đinh ở phòng bếp thò đầu ra, “Hai đứa ngốc ở đấy làm gì, còn không nhanh gói chỗ sủi cảo còn lại đi.”
Hai người nhìn nhau, cởi áo khoác rửa tay, gói sủi cảo.
“Nhân bánh ít một chút.” Đới Hiến chỉ bảo cô.
“Ồ.”
“Đừng bóp cùng một chỗ, không đẹp.”
“Ồ.”
Đới Hiến nhìn cô gói sủi cảo, buồn cười, “Nếp gấp nhiều như vậy, không giống sủi cảo, giống bánh bao.”
Đinh Tam Tam nắm một ít bột mì ném về phía mặt anh, “Anh nói nhảm nhiều thế, gói sủi cảo của anh đi!”
Đới Hiến nhanh chóng tránh né nhưng không tránh thoát, mặt đầy bột mì.
“A... vào mắt anh rồi.” Anh nhắm mắt lại cau mày.
“Thật hả? Để em xem.” Đinh Tam Tam kéo khăn lông qua lau tay, ấn bả vai của anh thấp xuống.
“Mau thổi cho anh.”
Đinh Tam Tam thổi vào mắt cho anh, “Xong chưa? Đau không?”
“Đau... mau tiếp tục thổi.”
“Em xin lỗi, em không cố ý.” Đinh Tam Tam vừa thổi vừa nói xin lỗi.
“Hai đứa đang làm gì đấy, giữa ban ngày ban mặt.” Ở cửa truyền đến thanh âm sang sảng, giọng điệu hài hước.
Đinh Tam Tam quay đầu lại, cười cười nhìn về phía người đàn ông cao lớn nho nhã, “Anh cả!”
“Ôi! Đã lâu không gặp, hai đứa vẫn thích tú ân ái như thế.” Đinh Nhất Minh đặt đồ vật đã mua xuống, vừa cởi áo khoác vừa nói.
“Đừng dùng tay dụi nữa.” Đinh Tam Tam vừa quay đầu, phát hiện Đới Hiến đang dùng tay dụi mắt.
“Em rể đây là làm sao?”
“Bị em tập kích bất ngờ.” Đinh Tam Tam cười nói.
Đinh Nhất Minh đi tới, nhìn Đới Hiến mặt đầy bột mì, “Không tệ, rất cân đối.”
“Anh cả, anh đừng nói lời châm chọc nữa.” Đới Hiến nói, “Gần đây Tam Tam rất lợi hại, anh quản cô ấy đi.”
“Em còn không quản được thì sao anh quản được?” Đinh Nhất Minh tuyệt đối không cõng cái nồi này.
Đinh Tam Tam duỗi tay, một tay gõ lên đầu anh, “Ở trước mặt em mà anh nói cái gì đấy!”
“Vợ à, mắt của anh...”
“Đi, vào nhà vệ sinh xem thế nào.” Đinh Tam Tam kéo anh nói.
Đinh Nhất Minh cười nhìn cặp đôi nhỏ rời đi, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không bình thường, quá yên tĩnh rồi, “Hai con khỉ nhỏ đâu rồi?”
“Elizabeth?”
“Jason?”
Jason đang ở trong phòng thay quần áo, “Chú hai, đầu cháu không chui ra được.”
“Cháu lách một chút thì chui ra được rồi.”
“Vẫn không được...”
“Dùng chút sức đi, cháu chưa ăn sáng à.”
“Đang làm gì thế?” Đinh Nhất Minh đi tới cửa phòng ngủ, liếc mắt liền thấy em trai ở bên cạnh ăn táo cùng với con trai đang mặc áo len được một nửa mà không chui ra được.
Đinh Nhất Trạch nhanh chóng bỏ quả táo ra, xoay người giúp Jason mặc áo len, “Ôi, cái đứa nhỏ này, chú hai giúp cháu...”
Jason: “Chú hai, chú ăn xong táo rồi, có thời gian giúp cháu rồi ạ?”
Đinh Nhất Trạch: “...”
Đinh Nhất Minh híp mắt, Đinh Nhất Trạch ho hai tiếng, “Cái này, anh cả, anh nghe em giải thích, em lúc nào cũng yêu quý cháu trai...”
“Đi, đi ra đây luyện tập một chút.”
“Em cho rằng chỉ loại người thô lỗ như Đới Hiến mới thích đánh nhau, từ khi nào anh cũng thích dùng nắm đấm giải quyết rồi!”
“Bây giờ, cút ra đây cho anh mày.”
“Được rồi.”
Đinh Nhất Trạch buông tay, theo Đinh Nhất Minh đi ra ngoài.
Jason đắm chìm ở trong bóng tối không có cách nào thoát khỏi, lắc lắc áo len trùm ở trên đầu, “Chú hai, chú còn ở đây không? Chú hai, chú đang giúp cháu à? Chú hai...”
... Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Bên này, Đinh Tam Tam đang ở nhà vệ sinh giúp Đới Hiến thổi bột mì trong mắt thì gặp phải thể nghiệm hít thở không thông.
“A...”
Hai tay bị trói ở sau lưng nên cô dùng chân đạp một cước vào bắp chân của Đới Hiến, cuối cùng thở ra một ngụm khí lớn. Đôi môi cô đỏ thắm mịn màng, đôi mắt mềm mại như nước mùa thu.
“Vợ à, em xem dáng vẻ điên cuồng của anh hai, có thể để anh ta tối nay không ở nhà chúng ta không?” Đới Hiến chống tay trên cánh cửa, chặn Đinh Tam Tam ở cửa.
Đinh Tam Tam vừa thở dốc vừa cài khuy áo sơ mi, “Không được, Tết còn ở khách sạn thì quá thê thảm.”
“Nhưng anh ta vào ở nhà chúng ta thì anh còn thê thảm hơn anh ta...”
“Làm sao có thể, sẽ không đâu.” Đinh Tam Tam vỗ vỗ bả vai của anh, “Đừng nhỏ mọn nữa, anh biết em thích anh rộng rãi phóng khoáng mà.”
Đới Hiến cắn răng: “Thật sao?”
“Ừm, đương nhiên là thật.”
“Được, lần này anh nhịn.”
Đinh Tam Tam cười một tiếng, xoay người kéo cửa đi ra ngoài. Dỗ đàn ông, quá dễ dàng.
Mười hai giờ, đúng giờ dọn cơm.
Cặp con lai sinh đôi được sắp xếp ở trên một cái bàn nhỏ độc lập, hai đứa nhỏ vừa mới năm tuổi đang học dùng đũa, mặc dù hạt cơm bị cạy lên bay đầy trời, nhưng Đinh Nhất Minh kiên trì muốn để bọn nhỏ tự ăn, ai cũng không được đút cho bọn nhỏ.
Nhân lúc những người lớn đang nói chuyện phiếm, Jason nhanh chóng dùng tay trái bốc một nắm cơm cho vào miệng, nhìn Elizabeth ở đối diện vẫn chậm chạp không ăn, cậu bé “trượng nghĩa” bốc vài lá rau nhét vào trong miệng em gái.
Elizabeth: “Hu...”
“Sao lại khóc? Có phải bị nghẹn không?” Mẹ Đinh chú ý tới tiếng khóc của cô bé, ân cần hỏi han.
Elizabeth chỉ vào Jason: “Anh...”
“Em gái mau ăn cơm, cơm nguội sẽ không ngon.” Anh trai vô cùng tri kỷ nhắc nhở cô bé.
“Đúng, anh trai con nói rất đúng.” Susie đi tới, dùng khăn giấy lau miệng cho con gái, nói lời khích lệ.
Anh trai giả vờ nghiêm túc ăn cơm: “He he he...”
Em gái bị nhét đầy miệng món cô bé không thích ăn: “Hu hu...”
Người lớn trên bàn cơm, vẫn đang bàn bạc một chủ đề cốt lõi, về chuyện đồng chí Đinh Nhất Trạch bao giờ thoát khỏi tình trạng độc thân lúc tuổi già.
Anh ta nghe vào tai trái ra tai phải, căn bản không coi trọng chuyện này, dù sao anh ta không cần sống ở trong nước với ba mẹ, chỉ cần chịu đựng qua mấy ngày Tết là ổn rồi.
“Rốt cuộc mày có đang nghe mẹ nói không!” Mẹ Đinh hỏi.
“Con đang nghe mà, mẹ nói, mẹ có quen cô gái tốt nào không? Có thì mẹ giới thiệu cho con đi.” Đinh Nhất Trạch cười nói.
“Cô gái tốt dám giới thiệu cho mày? Người ta vừa nghe đại danh của mày chạy còn không kịp kìa!” Mẹ Đinh tức giận nói.
Bởi vì đồng chí Đinh Nhất Trạch trong lịch sử xem mắt biểu hiện “xuất sắc”, cho dù hoàn cảnh gia đình không tệ, hoàn cảnh gia đình anh trai em gái cũng không tệ, dáng dấp bản thân không tệ tiền cũng kiếm được không ít, nhưng vẫn không có cô gái nào của nhà người quen dám đón nhận lấy củ khoai lang phỏng tay này.
Thanh danh của Đinh Nhất Trạch, thối rồi.
Tại sao vậy chứ? Đinh Tam Tam nhịn không được thấp giọng cười thầm.
“Em cười cái gì?” Đới Hiến nghiêng đầu, thấp giọng hỏi cô.
“Bí mật.”
Đới Hiến: “Em còn có bí mật với anh?”
“Đương nhiên.”
Đới Hiến ho một tiếng, vẻ mặt đoan chính, lớn tiếng nói: “Trong bộ đội bọn em trái lại có không ít cô gái tốt, có cần em giới thiệu cho anh hai không?”
Đinh Nhất Trạch trợn mắt: Con mẹ nó cậu dám!
Mẹ Đinh hai mắt sáng lên, “Đúng đúng đúng, con gái trong bộ đội nhất định không tệ, đây đều là những cô gái đã trải qua khảo nghiệm của Đảng và nhân dân.”
Đinh Nhất Trạch nghẹn một búng máu trong cổ họng, cưới “Đới Hiến” phiên bản nữ, chẳng phải là muốn mạng của anh ta sao?
“Đới Hiến à, chuyện của thằng hai giao cho con, trong dịp này con có thể sắp xếp một chút không? Con xem bản thân nó điều kiện cũng không tệ, chỉ là không có dáng vẻ đoan chính, con xem có cô gái nào thích hợp vẫn là thay nó lưu ý một chút!” Hai mắt mẹ Đinh bắn ra hào quang chói lọi.
“Vâng, con nhất định để chuyện này trong lòng.”
“Tốt tốt tốt, đến đây, mẹ mời con một chén.” Mẹ Đinh hài lòng, trực tiếp nâng chén.
“Vậy con không dám nhận, vẫn là để con và Tam Tam mời ba và mẹ, hy vọng ba mẹ khỏe mạnh mãi mãi thanh xuân.” Đới Hiến cười nâng chén lên.
Tam Tam cũng theo anh cùng nâng chén lên, cười nói: “Anh ấy nói rất đúng, bọn con mời ba mẹ.”
Ba Đinh mẹ Đinh nâng chén rượu lên, mọi người vui vẻ rót nửa chén rượu trắng.
Đầu Đinh Nhất Trạch nghiêng sang chỗ anh cả, thấp giọng nói: “Thảo nào mẹ chúng ta giống như mẹ cậu ta, anh xem đầu óc này, xoay chuyển đủ nhanh! Nhìn lại mẹ chúng ta, cười đến mức lộ hết nếp nhăn nơi khóe mắt rồi.”
Đinh Nhất Minh: “Mày học một chút đi, bớt làm cho ba mẹ không vui.”
Đinh Nhất Trạch hừ một tiếng, “Em học cậu ta? Không đáng!”
Đinh Tam Tam gắp một cái đùi gà thả ở trong bát của Đinh Nhất Trạch, “Anh hai, hy vong năm mới anh nhất phi trùng thiên [2].”
[2] Nhất phi trùng thiên (一飞冲天): bình thường không có biểu hiện đặc biệt, đột nhiên làm ra thành tích kinh người.
“Anh đây là chân lại không phải cánh, làm sao bay được?” Đinh Nhất Trạch cười nói.
Đinh Tam Tam mỉm cười, cười lộ đúng tám răng tiêu chuẩn.
Đinh Nhất Minh vỗ vỗ bả vai của em trai, nói: “Bảo mày ăn thì ăn đi, sao nói nhảm nhiều thế.”
Đinh Nhất Trạch: “...” Chọc tới Đới Hiến không sao, chọc tới Đinh Tam Tam mới là nguy hiểm.
“He he he, em gái, em cũng ăn đi, năm mới hy vọng em tiếp tục da trắng dáng xinh chân dài, làm bác sĩ Đinh đáng yêu nhất trong nhà chúng ta.” Đinh Nhất Trạch gắp một miếng thịt mềm nhất trên bụng cá thả vào trong bát của Đinh Tam Tam, cười cực kỳ nịnh nọt.
“Cảm ơn anh hai.”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Chỉ cần em đừng cười kiểu đó với anh hai là anh hai biết ơn lắm rồi.
Lời tác giả: tôi viết đến đoạn có trẻ con vô cùng trôi chảy, nguyên nhân là ở chỗ chị họ cả và chị họ hai của tôi, nhờ bọn họ tôi cũng có thể đi chơi một ngày.
Lần trước đi công viên hải dương, chúng tôi chụp ảnh xong, chị của tôi nói, “Vẫn là màu son của em khí sắc tốt hơn một chút.”
Cháu gái của tôi ở một bên xen vào: “Dì nhỏ, cháu cũng muốn thoa son.”
Tôi nói: “Cháu trưởng thành thì có thể thoa son.”
Cháu gái rất mất mát, cô bé mới năm tuổi đã bị màu son hấp dẫn đến mức không cách nào tự kiềm chế.
Chị của tôi, “Con có hai lần có thể thoa son, không phải Tết thiếu nhi muốn biểu diễn hai lần sao.”
Cháu gái nghiêm túc suy tư một chút, giơ ba đầu ngón tay lên, “Là ba lần, còn có lễ Giáng sinh.”
Tôi... 66666
Trái lại con trai nhà chị họ hai của tôi, thích nhất là ăn cơm xong mời người khác đến nhà nó chơi, câu cửa miệng nó thích nhất là “Nhà cháu có xe lửa Thomas“.
Cậu bé đơn thuần cho rằng tất cả mọi người đều sẽ bị Thomas hấp dẫn...
Haizzz, dì nhỏ chỉ biết linh hồn thú vị cùng tiền là hấp dẫn thôi, cháu còn bé quá chưa hiểu được!