Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 33: Chương 33: Bắt gian . . .




Chu Tinh kiên quyết cho rằng Tiểu Hắc ở bên cạnh tôi là có mưu đồ gây rối, chúng tôi tranh cãi vài lần rồi tan rã trong sự không vui.

Trở về phòng, Tiểu Hắc vẫn chưa trở về, bài vị khắc hai chữ “Cao Hắc” yên tĩnh đứng trên giá sách, thật là thương tâm, tốt xấu gì cũng là do tôi đặt tên, vậy mà nói đi là đi luôn!

Minh hôn đối với quỷ còn quan trọng hơn là giấy chứng nhận kết hôn của người, tôi và Tiểu Hắc là do thiên địa làm mối, nó cũng nói tôi là sự buộc với thế giới này của nó, nó muốn sống lại thì không nên rời khỏi tôi, trừ phi nó đã tìm được phương pháp sống lại tốt hơn

“Linh linh linh, linh linh linh…” Di động kêu, là Chu Tinh gọi.

Tôi vốn không muốn nghe, nhưng nó cứ kêu mãi, nên tôi buộc phải nghe.

“Alo? Có việc gì thế.” Ngữ khí tôi không tốt, nếu cô ấy lại nói xấu Tiểu Hắc, tôi sẽ tắt máy ngay lập tức.

“Cao Hạnh thật xin lỗi, là do tôi xúc động.”

Không ngờ Chu Tinh gọi đến để xin lỗi, tôi cảm ngại, hơn nữa lại tò mò tại sao cô ấy lại đột nhiên thay đổi thái độ.

“Tôi vừa nói chuyện với sư tỷ qua điện thoại, chị ấy bảo sắp sao Thiên Khôi và sao Tử Vi sẽ kết hợp lại, địa điểm ở gần trường cô, bảo tôi không cần hành động tùy tiện, đỡ bị ảnh hưởng của sao Thiên Khôi mà tẩu hỏa nhập ma.”

Sao Thiên Khôi là ngôi sao đứng đầu ba mươi sáu sao Thiên Cương, sao tử vi từ xưa đến nay đều là “Đế tinh” (sao vua), người có mệnh là sao Tử Vi là người có tướng làm vua. Hai ngôi sao này đều là sao tốt, sao xấu kết hợp với sao tốt thì có thể ảnh hưởng tới vận thế của sao may mắn, chứ hai ngôi sao may mắn kết hợp thì có gì mà lo lắng?

“Chu Tinh, tôi không hiểu tinh tượng, hai ngôi sao này kết hợp có gì không ổn sao?”

“Sư tỷ nói tôi cũng không hiểu rõ, tôi cũng không biết tôi lí giải như thế này có đúng không, nó giống như hai quả cầu lửa, va chạm vào nhau sẽ tăng tốc độ đốt cháy, chờ đến lúc năng lượng phóng ra hết, thì sẽ tự rời đi.”

Sao Thiên Khôi và sao Tử Vi… Tôi đi ra ban công, vì bây giờ là ban ngày, không thể tìm thấy hai ngôi sao này, chỉ có thể đợi tối lại tìm… Buổi tối… Tôi nhớ tới Tiểu Hắc một mình ở ngoài ban công quan sát trời, chẳng lẽ nó rời đi là vì hai sao kết hợp?

“Chu Tinh, sao Thiên Khôi và sao Tử Vi kết hợp có thể khiến người chết sống lại không?” Tôi do dự hỏi.

“Cái gì?” Chu Tinh cho rằng mình thân nghe lầm hỏi.

“Không có gì, tôi cúp máy trước.”

Trình độ của Chu Tinh không mạnh hơn tôi bao nhiêu, tôi vẫn nên goih điện về nhà hỏi thì hơn, người Cao gia khẳng định cũng biết việc sao Thiên Khôi và sao Tử Vi kết hợp, bọn họ một chút hành động cũng không có, tôi rất muốn biết nguyên nhân.

Gọi điện về nhà, bị anh họ nghe điện thoại cười nhạo, anh họ nói lực lượng của tinh tượng tất nhiên là lớn, nhưng mà vì quá lớn nên không ai có khả năng sử dụng, nếu ngay cả việc này Cao gia cũng quản, thì đã chết từ lâu rồi.

“Cao Hạnh, em không giúp được gì thì cũng đừng gây thêm rắc rối, có thời gian xem tinh tượng còn không bằng rửa sạch hai mắt, một chút linh cũng không nhìn không, em thật sự là người Cao gia sao? Hay là bị người nào đánh tráo vào đây nhỉ.”

“Tam ca, tuy anh là đồ chết tiệt, nhưng em vẫn phải nói cho anh biết, trường em đã có ba bạn nữ chết rồi, nhất định là có người có ý xấu với hai ngôi sao.” Tôi thật sự muốn chui ra đầu dây bên kia, đấm một phát vào khuôn mặt kiêu ngạo kia.

“Nếu em cảm thấy có người giở trò thì tự mình bắt đi, anh không rảnh quan tâm mấy món nghiệt nợ của em.” Anh họ nói xong cúp điện thoại luôn.

Tôi muốn cắt lưỡi anh họ! Tuy mẹ tôi và ba anh ấy đều là một người sinh, nhưng tôi vẫn không thể khống chế chính mình nổi trận lôi đình. ‘Nghiệt nợ’, là từ mà tôi hận nhất, đầu tiên là Giang lão gia bảo tôi như vậy, sau đó mấy anh chị em cùng tuổi cũng học, nghiệt cái em gái họ ý! Tôi chỉ là nghiêng về quan điểm khoa học mà thôi, có cần phải coi tôi là thành phần kẻ thù không?

Tự tra thì tự tra, không phải chỉ là học bùa chú trước tôi vài năm sao, đây không thèm nhé, tôi yên lặng cầu nguyện, ông trời, cho sấm sét xuống đánh cúc hoa của Tam ca đi.

Tôi và Chu Tinh thành lập tổ chuyên án điều tra nhỏ, tôi là tổ trưởng, cô ấy là phó tổ trưởng, còn có một tổ viên, chính là tiểu quỷ ăn hại của Chu Tinh.

“Tôi đã phái Triệu Vân giám thị xung quanh trường cô, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay là nó sẽ báo cho tôi ngay.” Chu Tinh nói với tôi.

“Triệu Vân” là tên cô ấy đặt cho tiểu quỷ kia, ngụ ý là hi vọng nó có thể giống Triệu Tử Long thời Tam Quốc dũng mãnh thiện chiến, tôi cảm thấy nguyện vọng của cô ấy thật vớ vẩn.

Lí Nghi và Mạnh Kiều đều cảm thấy tôi đang làm việc vô dụng, không có Miêu ca tôi có thể làm cái gì. Việc đó còn đang chờ khảo chứng, chỉ có mình Lâm Tư Giai ủng hộ tôi, sau đó còn tốt bụng đưa chuỗi phật châu gỗ cô ấy hay đeo cho tôi.

“Em gái, chỉ có mỗi em tốt nhất, anh sẽ không bỏ rơi em.” Tôi sờ sờ Lâm Tư Giai.

“Anh vẫn nên tìm Miêu đại nhân về đi, không có Miêu đại nhân che chở, các đệ tử ngày đêm sợ hãi.” Lâm Tư Giai đáp.

Tác dụng của tôi chính là bảo mẫu của Miêu ca sao!

Tôi và Chu Tinh vắt óc ra nghĩ cũng không thể tìm ra hung thủ trong chỗ tối, lại sắp đến bảy ngày lần, vừa hay, vậy thì chúng tôi chờ hắn chui đầu vào lưới.

Ở chỗ cửa nam chúng tôi bày cửu dương viêm quân trận, tuy tôi và Chu Tinh lực lượng có hạn nhưng dùng bùa của bà ngoại làm mắt trận, có thể tăng thêm chút sức mạnh.

Sau giờ ăn tối, chúng tôi nấp ở gần chỗ cửa nam, điều chỉnh hô hấp, thả lỏng thân thể, để linh lực tự nhiên tràn ngập trong không khí, được rồi, tôi thừa nhận tôi không cần thả lỏng thì linh lực của tôi cũng đã thật tan tác.

Ban đêm, trong không khí lộ ra mùi máu tươi, tôi không ngừng xoay chuỗi phật châu Lâm Tư Giai đưa trên cổ tay, phật châu đã hơi chuyển sang màu hồng, Miêu ca nói chính xác, người này tuyệt đối không phải người chúng tôi có thể đối phó, tôi nấp sau cửa nghĩ, đâm lao thì phải theo lao.

Trường học thông báo cấm ra khỏi phòng ban đêm, trong trường đã có hai vụ Cướp của liên tục khiến lòng người lo sợ, nếu không phải chán sống, tuyệt đối sẽ không có nữ sinh chạy ra ngoài, không biết vì sao hắn lại nhắm trúng nữ sinh trường tôi. Có thể là do ở trong trường lâu nên cũng lây xui xẻo, bây giờ mọi nữ sinh đều ngoan ngoãn ở trong phòng, xem hắn thể làm thế nào lôi họ ra.

“Mùi, Cao Hạnh, mùi thật nặng, đừng nhúc nhích, bị phát hiện nhất định sẽ bị giết đấy.” Chu Tinh dán sát vào tôi, tôi có thể cảm nhận được người cô ấy cứng ngắc, ngay cả tôi cũng cảm nhận được nguy hiểm chứ không nói đến cô ấy.

Đặng đặng đặng đặng, có tiếng chạy nho nhỏ, tôi nhìn qua kẽ hở giữa hai cánh cửa, thì thấy có một nữ sinh mặc áo ngủ chạy ra ngoài cửa nam, nhìn bộ dạng thở hổn hển của cô ấy giống như là đang chờ người.

Tôi rất muốn lao ra đi đập cho cô ấy một cái, cô ấy không muốn sống nữa sao! Không biết nhà trường đã cấm không được ra ngoài vào ban đêm sao! Kỳ lạ, cô ấy ra kiểu gì, bảo vệ đâu? Cảnh sát tuần tra đâu? Hình như từ sau khi trăng lên tôi chưa gặp người cảnh sát nào.

“Chu Tinh, cô có thấy quá yên tĩnh không? Cảnh sát đều đi đâu rồi.” Mặt tôi quay đi quay lại, vãn không thấy cảnh sát đâu.

“Suỵt, đừng nói, coi như mình đã chết đi.” Chu Tinh bắt lấy tay tôi, lòng bàn tay cô ấy đã đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn tôi bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng đã lạnh lâu, nếu Miêu ca ở đây thì tốt, có phải tôi rất ỷ lại nó không?

Trơ mắt nhìn nữ sinh kia đợi một lát, giống như bên ngoài cửa nam lại có một người con trai xuất hiện, tim của tôi và Chu Tinh đều nhảy lẻn tận cổ, đây sẽ không phải là hung thủ chứ. Nữ sinh kia ôm cổ người con trai, tôi đã lo lắng nhiều rồi, đây chỉ là một đôi tình nhân không muốn sống hẹn hò thôi, người con trai hôn lên trán cô gái, sau đó ngẩng đầu lên, vừa vặn tôi lại nhìn thấy mặt hắn, XO ! Miêu ca!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: buổi tối 10 điểm mã bao nhiêu càng nhiều thiếu ><

PS. Quật JJ chịu, ngươi rốt cuộc tưởng trừu thành ra sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.