Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 11: Chương 11: Buổi Tụ Tập Lần Thứ Hai




Trong hành lang đã có khá nhiều người, hầu như các phòng ngủ ở tầng khác đều mở toang cửa, tiếng hét này vọng lại từ nhà vệ sinh bên kia, chúng tôi nhắm đến chỗ phát ra âm thanh mà chạy. Một nữ sinh đang ngồi trên dưới đất ngoài nhà vệ sinh, ánh mắt đờ đẫn, không ngừng nức nở. Đã có một nữ sinh tới trước đến an ủi, khi được hỏi, cô nàng chỉ có thể khóc thay cho câu trả lời. Bên cạnh nữ sinh này còn có một loạt dấu chân đen thùi nhỏ xíu, những người khác cũng thấy, tôi tin rằng đây là do có người cố tình đùa dai, trong mấy cái dấu chân này không chừng còn có manh mối, tôi và Lý Nghi, Mạnh Kiều cùng ngăn cản mọi người, tránh cho những người đến xem giẫm phải dấu chân.

Trong lúc đang cố gắng bảo vệ manh mối, mấy cái dấu chân kia lại chầm chậm tan biến trước mặt chúng tôi.

“Nhất định là đang lợi dụng phản ứng hóa học để đùa giỡn, mặc kệ là vì mục đích gì, khi điều tra ra rồi thì bà đây sẽ không nhẹ tay đâu.” Có một nữ sinh thuộc ban thể dục căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi mà nói, tôi thấy cơ bắp trên người cậu ta, nếu hung thủ bị bắt được thì chắc sẽ mất hết nửa cái mạng.

Nữ sinh bị hại khóc đến nửa ngày, tâm trạng cũng dần trở nên ổn định hơn, những người chung quanh đều líu ríu tra hỏi cô nàng.

“Mình ngồi dậy đi nhà vệ sinh… Bỗng cảm thấy phía sau có người đi theo, không phải là chân hay tiếng bước chân, mà là tiếng bò, mình đứng lại, liền, liền, liền thấy một đứa bé bò ngang qua mình.”

Đây là khu ký túc xá của học sinh năm hai thì làm gì có đứa bé nào được? Nhưng nhìn kích thước của những dấu chân đã biến mất kia,thì đúng là dấu chân của trẻ em thật, chứng mình rằng cô nàng không nói dối, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Mọi người bàn tán với nhau, cũng nghiên cứu không ra kết quả, sau khi thương lượng thì quyết định trở về ngủ trước, ngày mai nhờ hội học sinh đến xem.

Mấy người chúng tôi trở về phòng, đóng cửa phòng ngủ lại, Lâm Tư Giai lập tức nói: “Thấy chưa, tầng của chúng ta thật sự… Không sạch sẽ.”

“Nhất định là có người thêu dệt nên mấy trò đùa ác ý này, chuyên dùng để dọa những người nhát gan như em.” Tôi vân vê tóc của nó, chỉ mong nó đừng vì thế mà bị hù dọa.

“Yên tâm đi, có ma thật thì cũng không dám đến phòng của chúng ta đâu, có thanh niên cường tráng Nghi ca ở đây, dương khí tràn đầy, xua quỷ trừ tà.” Mạnh Kiều nói xong liền ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ tiếp.

“Phần tử trí thức đã nói như vậy rồi, em còn lo lắng gì nữa, mấy anh đi ngủ đây, chúc em ngủ ngon.” Chúc ngủ ngon xong, tôi cũng bò lên giường, Tiểu Hắc nhảy theo lên, tôi vuốt ve bộ lông đen mượt của nó một lúc rồi tiếp tục thiếp đi lần thứ hai.

Ngày hôm sau, hội học sinh đến đây thật, còn tìm người trong CLB hóa học lấy về một đống chai lọ có trong ghi chép, đổ xuống đất dò đi dò lại, kết quả cũng không tìm ra được nguyên do gì, hội học sinh chỉ nói cho chúng tôi biết rằng đây nhất định là có người cố ý đùa dai, khiến cho mọi người không dám đi vệ sinh vào buổi tối, hoặc là mọi người hãy cùng lập nhóm mà đi để tránh gặp phải điều bất trắc gì. Chuyện càng lớn, càng làm cho nhiều người hoảng sợ, còn có người ác ý đùa rằng chuyện WC này có liên quan đến chuyện hai con chó bị giết mấy ngày hôm trước, được lời đồn biến thái này khởi xướng, không biết bao nhiêu người đã bị hù dọa. Mọi người đều quyết định, buổi tối cho dù có nín chết cũng không ngồi dậy, có phòng ngủ thậm chí còn mua về một cái bô để ở trong phòng.

Thái Thư Bằng gọi điện đến mời chúng tôi đi KTV*, theo lời anh ấy nói thì nhóm người được mời lần này vẫn là nhóm người đi trượt tuyết hôm trước, vì anh ấy cùng Vương Uy sắp tốt nghiệp nên muốn mời mọi người tụ tập, cùng chơi thật vui vẻ. Lần trước đi trượt tuyết mọi người đều tương đối hợp nhau, chúng tôi đương nhiên là đồng ý đến tham gia, địa điểm xác định là ở Mị Lực Hoàng Triều*, Mị Lực Hoàng Triều chính là trung tâm phồn hoa nhất trong vùng, trường học của chúng tôi nằm ở ngoại thành bên cạnh khu khoa học kỹ thuật, muốn đến đó phải ngồi xe buýt từ trạm đầu mãi cho đến hết trạm cuối.

*Karaoke.

**Mị Lực Hoàng Triều: tên của một KTV nổi tiếng có thật ở TQ, ảnh nằm trong tab spoil.

Chúng tôi rời đi sớm, đến bến xe chờ, ở gần bến xe có mấy quầy coi bói, từ lúc tôi học năm nhất đã có, bất quá tôi không tin vào vận mệnh cho nên chưa đi coi bao giờ. Trong lúc đang chờ xe, có một ông thầy bói cứ nhìn tôi chằm chằm, chưa tính tới việc ông ta có phải kẻ háo sắc hay không, nhưng thoạt nhìn ông ấy cũng đã ngoài 80 tuổi, có ý đồ gì đây.

Tôi trừng mắt, liếc ông ta một cái như lời cảnh báo, thế mà ông ấy vẫn chẳng kiêng nể gì, còn bước đến gần tôi: “Cô gái này, ấn đường của cô biến thành màu đen, thiên linh tối tăm, có huyết quang tai ương.”

Lừa gạt, dối trá, nói thế là ý gì chứ, cái gì mà ấn đường biến thành màu đen, đó là vì lông mày của tôi quá dài đó thôi!

“Đừng lợi dụng tôi để làm ăn, tôi không tin các người đâu.” Tôi cũng không thể quá vô lễ đối với người già, cố gắng bình tĩnh mà nói.

“Cô gái à, bây giờ cô bói một quẻ không chừng có thể bảo toàn tính mạng của mình, tôi không lấy tiền của cô đâu, hãy nghe lão già này nói, chậm chút nữa thì e rằng sẽ không còn kịp.” Ông thầy bói vội vã nói.

Mấy chiêu trò của bọn họ thường thấy trên TV nên tôi đều sớm biết hết rồi, bói quẻ này xong sẽ không đòi tiền, sau này bói ra tai nạn kia tai ương nọ rồi mới bắt người ta phải trả bộn tiền, người già mắt kém, không tìm ai lại đi tìm tôi, chẳng lẽ nhìn tôi giống đại gia lắm sao.

May là lúc đó xe buýt đến, nhờ Lý Nghi chặn ngang kéo tôi lên xe, tôi mới không tiếp tục bị thầy bói quấy rầy nữa.

Lên xe rồi tất cả mọi người đều rất hưng phấn, chủ yếu là vì địa điểm tập hợp được chọn tốt, Mị Lực Hoàng Triều là một KTV nổi tiếng nhất trong thành phố, nếu chỉ đi chơi bình thường thì chúng tôi sẽ không ghé qua, giá cả đắt đỏ thì không nói rồi, đằng này còn phải đặt chỗ trước. Nghe nói đi lần này có Vương Uy là khách hàng VIP kim cương của Mị Lực Hoàng Triều, chúng tôi đều cảm thấy ngưỡng mộ không thôi, Vương Uy sư huynh quả nhiên là công tử nhà giàu kiểu mẫu.

Đến bàn tiếp tân nói tên Vương đại công tử cho cô nhân viên, lập tức có hai người phục vụ mặc sườn xám đến dẫn chúng tôi đi vào một căn phòng đã được đặt sẵn. Chúng tôi là những người đến cuối cùng, thật sự không đến trễ, chỉ tại bọn họ đến quá sớm. Trong phòng chiếu ánh sáng màu cam mờ mờ, tôi nghi là do Vương Uy cố ý, phải chú ý Lý Nghi mới được, nếu Vương Uy thừa dịp phòng tối mà hôn trộm nó thì tôi phải chuẩn bị đấm anh ta một cú.

Nam sinh ở đây chỉ có Vương Uy cùng Thái Thư Bằng, Từ mập có việc không đến được, Ngô Nam thì căn bản không được mời, Vương Uy khinh thường hắn ta là loại đàn ông được phụ nữ bao nuôi nên cố ý không mời đến, cuối cùng chỉ còn lại hai nam sinh, hai người bọn họ đương nhiên là đến ngồi ở giữa, Tôn Tiểu Lỵ cùng Triệu Tuệ thuộc năm hai ngồi bên trái, Bạch Khiết và Đường Hân Nhàn ngồi ở bên phải. Theo lý thuyết, chúng tôi phải đến ngồi chung với Tôn Tiểu Lỵ cùng Triệu Tuệ, nhưng mà… Bọn họ chính là Tôn Tiểu Lỵ và Triệu Tuệ đó! So với vụ việc giữa 360 và QQ*, hai người này còn không tương thích hơn! Bốn người chúng tôi rất ăn ý mà ngồi xuống bên cạnh Bạch Khiết. Triệu Tuệ bây giờ cùng Triệu Tuệ đi trượt tuyết lần trước hoàn toàn khác nhau, hiện tại cậu ấy gầy đến nổi chỉ còn da bọc xương, đúng là quá gầy đi, nếu mà gầy thêm chút nữa tôi sợ cậu ấy sẽ biến thành không khí mất.

*Vụ việc giữa 360 và QQ là vụ xung đột xảy giữa hai công ty công nghệ thông tin của Trung Quốc, Tencent và Qihoo vào tháng 9 năm 2010, vì lý do cạnh tranh với nhau. Sự việc trở nên lớn đến nổi hàng triệu người tiêu dùng đều bị ép buộc phải đứng về một phe.

Lý Nghi và Tôn Tiểu Lỵ quả thực là người sao tên vậy, dĩ nhiên đến chuyện ca hát cũng… Không tốt lắm. Lúc mới đầu hai người cùng hai vị đàn anh thay phiên nhau mà hát, sau này lại dứt khoát không thèm để ý đến đàn anh nữa, hai người bọn họ cùng nhau song ca hết bài này đến bài khác.

Mỗi lần Lý Nghi lên lấy mic hát thì Mạnh Kiều đều xấu hổ che mắt lại: “Xong rồi, bình hoa nhà chúng ta lại đi tra tấn lỗ tai người khác rồi.”

Bạch Khiết cùng Đường Hân Nhàn quả thực giống như là đang cãi nhau, lúc trượt tuyết hai người khăng khít thân mật như vậy, bây giờ không khí rất khác. Chủ yếu là Bạch Khiết tìm cơ hội hỏi Đường Hân Nhàn muốn ăn, muốn uống cái gì, Đường Hân Nhàn đều đáp lại một cách lạnh lùng, thậm chí có một lần Bạch Khiết rời đi lấy đồ uống, tôi thấy Đường Hân Nhàn liếc Bạch Khiết bằng một ánh mắt hung ác thì trở nên hốt hoảng, thời điểm nhìn kỹ lại thì Đường Hân Nhàn đã quay sang hướng khác.

Lâm Tư Giai thấy Triệu Tuệ chỉ có một mình, xung phong lên nói chuyện cùng cậu ta, Mạnh Kiều và Triệu Tuệ học chung ngành, dù sao cũng có chút giao tình với nhau, môt lát sau nó cũng đi qua bên đó trò chuyện, chỉ còn lại mỗi mình tôi ngồi kế bên Bạch Khiết cùng Đường Hân Nhàn, cảm thấy toàn thân như đang rét run.

Tôn Tiểu Lỵ kiên trì muốn hát chung mấy bài với trưởng ban của mình, kết quả là Bạch Khiết bị cô nàng kéo ra sau. Tôi càng cảm thấy trơ trọi hơn, tôi và Đường Hân Nhàn vốn không quen biết, mà nhìn bộ dạng của Đường Hân Nhàn bây giờ thì tôi lại càng không dám nói chuyện cùng chị ấy. Cũng không vì vậy mà trở nên khó xử, tôi lấy mấy mầm cỏ đang nảy mầm bên ngoài làm đề tài bắt chuyện, Đường Hân Nhàn quả nhiên không phản ứng lại, tôi ngược lại thở phào một cái, tiếp tục uống đồ uống của mình.

Thái Thư Bằng đến, hỏi tôi vì sao lại không lên hát, tôi thẳng thắn nói cho anh biết rằng mình hát không hay, hơn nữa mấy bài hát được yêu thích gần đây tôi cũng chưa nghe qua bao giờ, anh ấy ngược lại còn nở một nụ cười: “Vậy em ra hát nhạc thiếu nhi đi.”

Các bạn khán giả thân mến, các bạn có thể tưởng tượng được cảm giác bị một đàn anh mà mình ngưỡng mộ lôi lên hát bài Cậu Bé Rồng* là gì không, thật giống như trên bàn đang bày ra Mãn Hán Toàn Tịch** mà mình lại khẽ múc phải một muỗng có ruồi vậy.

*Cậu Bé Rồng (hay Tiểu Long Nhân) là một bài hát thiếu nhi bên Trung Quốc, có thể liên quan hay không liên quan đến bộ phim cùng tên.

**Mãn Hán Toàn Tịch: Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán, được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa. (Sưu Tầm: Wiki)

“Tôi có rất nhiều bí mật nhỏ, bí mật nhỏ, bí mật nhỏ, tôi sẽ không nói cho bạn biết đâu…” Tôi đành phải hát trong nước mắt, Mị Lực Hoàng Triều không phải nổi danh 18+ hay sao, thế nào mà ngay cả nhạc thiếu nhi cũng có.

Hát nhạc thiếu nhi xong tôi liền muốn đi vệ sinh, cho nên lần song ca cùng Thái Thư Bằng trải qua rất cực khổ, khi hát xong thì tôi thả lỏng ngay, bắt đầu cảm thấy bàng quang của mình đang tích cực đòi giải phóng. Hỏi Bạch Khiết đường đến WC, tôi thoải mái rời khỏi căn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.