Hồn Anh Nơi Đâu

Chương 58: Chương 58: Mosaic* . . .




*Mosaic: Là nghệ thuật ghép tranh từ nhiều mảnh nhỏ. Xem thêm ở đây.

Đưa Thân Tuệ đến nhà ăn rồi gọi điện thoại cho anh ba đến đón người. Anh ba vội vàng đến hỏi han Thân Tuệ, hoàn toàn không quan tâm đến người đưa bạn gái anh ấy về là tôi đây. Đây có phải là hành vi mà trên từ điển ghi là trọng sắc khinh muội không?

“Cao Hạnh, con mèo này của en vẫn sống à?” Cuối cùng anh ba đã chú ý tới tôi, à không, là chú ý tới con mèo trong lòng tôi.

“Tất nhiên là vẫn sống rồi!” Tuy hồi nhỏ tôi đã nuôi chết mấy con gà con, nhưng cũng không thể rủa bạn trai tôi như vậy nhé.

“Nếu không ăn nhanh, thịt sẽ già đi đấy.” Anh ba nhìn con mèo trong lòng tôi nói.

“Anh ba… Anh không phải người.” Tôi chỉ có thể nói anh ấy như vậy thôi. Đây là em rể anh đấy.

“Ha ha ha, đi thôi, tiểu Tuệ muốn ăn gì anh dẫn em đi ăn.” Anh ba nói xong thì dắt tay Thân Tuệ đi mất. Đúng là một đôi thần tiên quyến lữ.

Hai người họ đi rồi, tôi và con mèo đen trong lòng nhìn nhau, tôi cầm cái chân đầy lông xù nói: “Ông xã, anh tăng cân rồi, ôm thật nặng.”

Con mèo nhỏ rút móng vuốt về, ai oán nhìn tôi như một thiếu nữ bị thương: “Bà xã, em bảo anh trở lại thân thể con mèo là muốn bắt nạt anh chứ gì.”

“Làm gì có chứ, ha ha ha, sao anh lại thông minh như vậy.” Tôi ôm con mèo nhỏ sờ loạn một lúc. Tìm được ông chồng như thế này, nhiều công dụng như điện thoại di động vậy. Lúc động đất còn có thể làm lương thực dự trữ. Khụ, tôi nói bừa thôi, đừng tin.

Đến tối, Giáo chủ đại nhân thân ái quả thật tự liên lạc với tôi. Tôi đi vệ sinh xong, đang rửa tay, trên gương đột nhiên xuất hiện một đám hơi nước. Tôi không dùng nước nóng mà, sao lại có hơi nước được. Tôi giơ tay lau hơi nước trên gương, mà càng lau lại càng nhiều hơi nước. Mặt gương giống như là một đám mosaic, rất không đẹp mắt. Đám mosaic kia dần dần rõ ràng hơn, biến thành hình mặt người, mặt người há miệng nói với tôi: “Cô là Cao Hạnh tiểu thư đúng không?”

Người ta thường nói lúc Boss xuất hiện phải có hoa, có ánh sáng thật oanh liệt. Sao Boss này của tôi thật mộc mạc. Dùng một đám mosaic để xuất hiện. Trong lòng tôi vẫn khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, phải để lại ấn tượng tốt. Tôi lập tức cúi đầu, kinh sợ nói: “Hi!”

“Tới gần chút nữa.” Mặt người mosaic nói.

“Hả?” Tôi nghi hoặc dịch một chút về phía mặt gương, bỗng nhiên Mosaic to ra, một đám sương mù to lớn cuốn tôi vào trong gương.

Đột nhiên như vậy tất nhiên tôi không đồng ý, sống chết giãy giụa. Nhìn ra ngoài cửa thấy Tiếu Thần đứng đó, anh ấy gật đầu với tôi, lúc này tôi mới thôi giãy giụa, bị mosaic kéo vào gương.

Sau khi vào trong gương, tôi ngã lăn ra đất. Ngẩng đầu nhìn xung quanh thì thấy một khung cảnh xa lạ. Chỗ này giống như một cái giáo đường bỏ hoang vậy. Cái giáo đường này tôi đã trông thấy, nó cũng ở ngoài ngoại ô với trường tôi. Giáo đường này có thể nói là có lịch sử lâu đời. Khi nhà nước mở cửa thì có rất nhiều thầy tu ngồi thuyền nhỏ đến phổ biến giáo lý phương tây. Vốn dĩ nhóm thầy tu đó nghĩ rằng sẽ bị tôn giáo bản địa chống lại, không ngờ lại thuận lợi kì lạ. Người dân cũng rất phối hợp, cúi đầu dâng hương với cây thánh giá, ca hát hay biểu diễn cũng đều đến nghe, nghe xong thì ăn cháo từ thiện rồi đi, vô cùng vui vẻ hòa thuận. Đám thầy tu rất vui, dùng bồ câu đưa tin cho Giáo chủ nói là người Trung Quốc có tiền đồ, nói gì tin nấy, tuyên truyền phản quốc cũng vẫn cung kính. Ngày vui ngắn chẳng tày gang, dần dần, nhóm thầy tu phát hiện ra người dân không chỉ tin Thượng Đế mà còn tin cả cái khác. Chính xác là nói gì cũng tin, cũng sùng bái. La Hán của Phật giáo cũng sùng bái, Thần Tiên của Đạo giáo cũng sùng bái. Nhìn thấy Thần Tài mà không bái thì đúng là đồ ngốc. Không có con thì đi xin Quan Âm. Muốn trường sinh thì bái Thọ tinh. Muốn thăng quan bái Lộc tinh. Gặp miếu thì đến, gặp thần thì bái, ngay cả sư tử đá ở cửa cũng xem thành kỳ lân, lên sờ đầu. Lúc nhóm thầy tu biết được thì rất mất hứng, như thế này không được đâu, thật không có tiết tháo, con dân của Thượng Đế sao có thể đi bái Ngọc Đế và Như Lai chứ. Cả đám kéo nhau về nước. Dân chúng thấy không còn ca hát cũng không còn cháo miễn phí thì không đến nữa, nên nó thành bộ dáng rách nát thế này.

Tôi đứng dậy, nhìn thấy bốn người quen mặt đằng trước, tôi bất giác nuốt nước miếng. Thật bất hạnh, bốn người đó lần lượt là Bại lộ cuồng, Chu Thụy An, người đàn ông giống Miêu ca và ông già chết tiệt suýt giết chết tôi. Tuy trước kia tôi và bọn họ đều có việc không vui nhưng từ bây giờ trở đi, chúng tôi có thể xem là đồng nghiệp. Tôi nghĩ nên đoàn kết thân ái không được để lãnh đạo khó xử, vì vậy chủ động vẫy tay thân thiết với họ.

“Anh, anh thật sự cho con nhóc kia gia nhập sao? Em không đồng ý!” Bại lộ cuồng không thích tôi, nhảy ra phản đối đầu tiên.

Lúc này tôi mới phát hiện đối diện còn có một người. Người đó hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi giống với Bại lộ cuồng. Có thể thấy lúc trẻ cũng là người đẹp trai, tiếc là tôi không thích ông chú già. Với lại, ông ta có bộ mặt cao cao tại thượng nên tôi càng không có hảo cảm với ông ta. Nhưng mà ông ta rất có thể là lãnh đạo trực tiếp của tôi nên tôi vẫn phải lộ ra vẻ mặt tươi cười ngọt ngào đến ghê tởm.

“Lộ lộ, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, anh là giáo chủ, em là thủ sử, không được gọi là anh.” Ông ta cau mày giáo huấn.

Bại lộ cuồng ủy khuất quay mặt đi. Lời này của Giáo chủ là nói cho tôi nghe, ý là chỉ cần làm tốt thì cho dù có mâu thuẫn với Bại lộ cuồng cũng không có vấn đề gì? Ngốc X mới tin!

“Tôi nghe Lộ Lộ nói, quan hệ của cô và Tiếu Thần không bình thường? Vậy nói thẳng đi, tôi tên là Tiếu Dụ Đông, là truyền nhân của Tiếu gia.” Ánh mắt lợi hại của Tiếu Dụ Đông nhìn chằm chằm vào tôi, gằn từng tiếng mà nói.

Gien của Tiếu phu nhán không tệ, hai anh em bọn họ có bộ dạng không tồi. Nhưng tôi lại thicgs con mèo kia nhà tôi hơn. Tôi chính là Bá Vương khí phách hiên ngang, anh ấy là Ngu Cơ dũng cảm, trinh liệt kia. Không đúng, tôi là Lữ Bố anh dũng hiên ngang, anh ấy là Điêu Thuyền chim sa cá lặn. Cũng không đúng, tại sao mấy anh hùng đó đều có kết cục thảm như vậy chứ.

Tôi đang cúi đầu nhớ tới bộ dáng của ‘kiều phu’ ở nhà, Tiếu Dụ Đông nhìn bộ dáng của tôi, cho là tôi bị gia thế chói mắt của ông ta làm kinh sợ, hài lòng nói: “Tôi biết Tiếu Thần cũng muốn có Thiên cung mệnh luân, cô lại tự xin tới giúp tôi, cô có âm mưu gì?” Sắc mặt Tiếu Dụ Đông đột nhiên chuyển thành âm ngoan, thuật biến sắc này làm tôi sợ muốn ngảy lên.

“Hả? Không phải, bạn trai tôi không có hứng thú với Thiên cung mệnh luân.”

“Ai là bạn trai cô, thật không biết xấu hổ.” Bại lộ cuồng vô cùng phẫn nộ với cách xưng hô của tôi.

“Đào thủ sử.” Tiếu Dụ Đông nói với giọng trầm thấp, Hạc lập tức giữ chặt tay Bại lộ cuồng, phòng ngừa cô ta lại nhào ra chỗ tôi.

Tiếu Dụ Đông bảo tôi tiếp tục nói, tôi nói tiếp: “Giáo chủ đại nhân, ngài thần thông quảng đại như vậy, nhất định có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt của tôi.”

Tôi mỉm cười với ông ta. Nghe tôi nói vậy, Tiếu Dụ Đông cẩn thận đánh giá tôi, lát sau mới nói: “Cô không có ba hồn bảy vía, nhưng cơ thể cô hoàn toàn giống người sống.”

“Cơ thể của tôi là do vô số oán niệm của lệ quỷ chống đỡ, cho nên tôi cũng không được tính là người.”

Trừ Tiếu Dụ Đông ra, bốn người khác đều lộ ra vẻ mặt kinh dị, bề ngoài tôi không khác gì người sống, nếu không trực tiếp tiếp xúc với hồn phách của tôi, thì không ai phát hiện ra việc tôi bất thường. Hạc và Quy đều nhìn về phía Chu Thụy An. Chu Thụy An đáng thương, không trách anh ta tiết lộ tư liệu không chuẩn được. Thân thế của tôi là bí mật của tộc trưởng ba nhà, anh ta đương nhiên là không biết cô em vợ anh ta không thèm để ý là quái vật rồi.

“Vậy thì sao?” Tiếu Dụ Đông hỏi tiếp.

“Cho dù Tiếu Thần dùng Thiên cung mệnh luân sống lại thì có ích gì chứ, tôi không có luân hồi, anh ấy sẽ không thể gặp lại tôi nữa. Cho nên tôi mới muốn trở thành tùy tùng của Giáo chủ đại nhân. Tôi muốn trường sinh bất tử. Tiếu Thần cũng bất tử mà. Như vậy tôi mới có thể vĩnh viễn ở cùng anh ấy.”

Tiếu Dụ Đông trầm mặc một lát rồi nói: “Cô không phải người có thể, nhưng tôi tin tình cảm Tiếu Thần đối với cô, anh ta buông tha Thiên cung mệnh luân vì cô là việc có khả năng. Cô yên tâm, chờ tôi mở ra đường luân hồi, tôi sẽ đưa các người trở thành thần bất diệt.”

“Cảm ơn giáo chủ đại nhân!” Hai tay tôi tạo thành chữ thập cung kính nói.

“Còn có một việc tôi muốn biết.” Tiếu Dụ Đông nói.

Tâm tôi vừa thả lỏng lại khẩn trương lên, NND, ông có nhiều vấn đề thế. Ngoài miệng vẫn cung kính nói: “Giáo chủ đại nhân ngài cứ việc hỏi, tiểu nhân tri vô bất ngôn*.”

*Biết thì sẽ nói

“Quy nói ông ta từng đẩy cô xuống Đỉnh bach ngọc ở di tích Thất Diệu, dùng lửa thiêu chết, cô vẫn có thể sống lại mà trên người không có vết bỏng. Tôi cảm thấy rất hứng thú.”

Vấn đề này không tốt đâu, thật là làm tôi khó xử mà. Tôi biết Thiên cung mệnh luân và Phương hoàng có quan hệ thiên ti vạn lũ*, nếu để bọn họ biết trên người tôi có ấn ký Kim Phượng, bắt tôi ra làm thí nghiệm thì làm sao bây giờ, đành phải bịa ra nói: “Ông ta thật coi thường tôi, tuy Cao gia không dạy tôi cái gì, nhưng tôi là người trong lòng của Tiếu Thần. Tiếu Thần dạy tôi không ít huyền thuật, nếu bị thương vì lửa thì thật làm mất mặt Tiếu Thần.”

*Thiên ti vạn lũ: Ngàn tơ vạn sợi.

Tiếu Dụ Đông nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Tôi không thể không thừa nhận Tiếu Thần là người có thể biến phế thành bảo. Cô là người đáng dùng.”

Thật khó chịu, ý là trước kia tôi là phế vật hả? Tên đàn ông đáng khinh nam, chúc ông YW!

“Tùng, an bài cho cô ấy một phòng, ở cạnh phòng Tịch Nhã đi.” Tiếu Dụ Đông phân phó.

Chu Thụy An lập tức khom người nhận lệnh, dẫn tôi về phòng. Cao Tịch Nhã quả nhiên cũng ở đây, không biết chị ấy tự nguyện hay là bị bắt buộc đến đây. Tôi phải tìm cơ hội nói chuyện với chị ấy mới được. Lúc đi về phòng, tôi đánh giá xung quanh. Thoạt nhìn nơi này không còn đơn thuần là giáo đường bỏ hoang kia. Giáo đường kia tuy bị bỏ hoang nhưng thi thoảng còn có người đến tham quan du lịch. Mà ở đây không có chút âm thanh nào, có khi nào trong giáo đường còn có một không gian bị phong bế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.