Bà Mít nghe lời mẹ, đi du học ở Hàn Quốc, do hai chị họ tôi đang định cư bên đấy.
Bà ấy có đi luôn, như cái Nhím không?
Sao bà ấy không ở nhà học đại học, đi du học làm quái gì?
Thế hóa ra, tôi sắp không bị bắt nạt nữa à?
Bà ấy đi rắc rối bỏ xừ, phải đi xin giấy tờ nọ, giấy tờ kia. Ở nhà học là không có chuyện gì rồi.
Bà ấy đi tốn kém bỏ xừ, mẹ tôi phải mua cho bà ấy cái vali to đùng mới đựng hết đám đồ.
Bà ấy đi... buồn bỏ xừ! Chẳng có ai... bắt nạt tôi nữa cả!
- Ghẹ sướng nhé, bây giờ như chim xổ lồng. Không phải sợ cái Mít nó sai vặt.
Tôi chẳng biết như nào nữa, nhưng lòng cứ gợn gợn:
- Chị đi luôn như Nhím hả mẹ? Mẹ để chị đi như thế mà không sợ à? Nhỡ chị ốm đau bệnh tật ra đấy thì sao?
- Úi giời chị không phải lo xa, có người còn theo gái nhà mình sang tận Hàn kia kìa.
Mẹ tôi vừa nói vừa liếc xéo bà Mít. Ôi, có người dại gái à, có người theo đuổi bà la sát nhà tôi mà bỏ tất cả sang Hàn cơ à?!
- Ai thế hả mẹ?
- À thì người ta cũng đẹp trai, à thì nhà giàu. Coi như của nợ nhà ta sắp được hốt.
Nhưng bà chị tôi lại chẳng phản ứng gì, mang đống đồ ăn rồi đi thẳng lên phòng.
*
* *
Bà ấy có một tháng để chuẩn bị hồ sơ đi mà thấm thoắt đã đến lúc bay. Gia đình và bạn bè của chị tôi đi khá nhiều. Nó cũng khiến cho không khí không bị trùng xuống. Chẳng ai khóc như cái cảnh tiễn biệt người thân mà tôi hay thấy trên truyền hình. Thế cũng tốt, ít nhất, bà chị tôi đi học mà không thấy buồn....
Máy bay cất cánh rồi, nó mang mụ Mít đi thật xa, xa đến mức tôi chỉ thấy một chấn đèn đỏ. Máy bay thật độc ác, nó mang người thân của tôi đi rồi!
Tôi biết bà ấy rất khó tính, bà ngủ chưa đủ giấc mà đánh thức dậy là nổi cơn tam bành.
Tôi biết bà ưa sạch sẽ, mọi thứ đều có thể gây khó chịu với mụ Mít.
Tôi biết nếu tôi bị đe ăn đòn, thì bà ấy là người cổ vũ đầu tiên.
Nhưng, có khi nào tôi nói tôi ghét bà ấy đây. Tôi cũng chẳng muốn xa bà ấy. Căn phòng nhỏ, bây giờ chỉ còn mình tôi. Trống trải thật....
Tôi nặng nề đi đến bên bàn học, chuẩn bị sách vở mai lại chiến đấu với sự nghiệp học hành. Tôi chỉ muốn mai được nghỉ, mới đi một quãng đường dài lên Hà Nội đã rút cạn hết sức lực của tôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi nghỉ hôm nay là hôm thứ hai rồi. Nghỉ tiếp chắc chạy theo không kịp.
Tôi lấy hết đống sách vở trong cặp ra thì bỗng nhiên rơi xuống một bì thư. Tự dưng, lòng tôi lại thấy gợn gợn. Xưa nay, có ai gửi thư cho tôi đâu, đằng này lại ngang nhiên nằm trong cặp. Thì ra là của bà Mít, tôi biết điều đó khi nhận thấy nét chữ quen thuộc ấy:
“Mây này!
Lúc mày đọc thư này thì chắc chị cũng đến nơi rồi. Mày ở nhà cố gắng đừng nhớ chị nhé, chị không nhớ mày đâu. Cố gắng học hành ngoan ngoãn, khi về nhất định sẽ có quà.
Chín năm vừa rồi, mày sống với bà chị tuổi học sinh, tính như phụ huynh này có thấy mệt không. Chị nhớ mày còn bảo sợ chị hơn cả ba mẹ mà nhỉ?! Mày đã bao giờ trách chị chưa? Chắc chắn là có rồi! Chị biết mà.
Sao cũng được! Dù sao bây giờ chị cũng xa gia đình rồi, mày chẳng bị chị bắt nạt và sai vặt nữa đâu!
Ở nhà ngoan, quan trọng là học giỏi. Vì nếu mày thương ba mẹ thì đấy là cách báo hiếu duy nhất. Ngoan thì cái gì cũng có, hư thì về ăn đòn tổng kết nhé!
Huyền Anh xđ and Mít xg “
Bà chị chết tiệt, bà ấy mà có ở đây tôi sẽ cho bà ấy ăn liên hoàn cắn. Tôi chưa từng nói tôi không thương bà ấy, tôi chỉ không thích bị sai vặt thôi!
Một mình... kỉ niệm lại ùa về...
Tôi nhớ như in cái ngày quê tôi có bão. Hai chị em tôi ở nhà một mình vì ba mẹ phải đi làm công tác phòng chống lũ lụt ở cơ quan. Bà chị bận học nên sai tôi rán bánh phồng tôm mà cái đen cái trắng, cái chưa chín cái quá lửa. Chẳng có miếng nào ra hồn người mà hai đứa vẫn nhem nhẻm hết cả rổ bánh to.
Tôi nhớ cả cái ngày tôi bị đuổi ra khỏi nhà. Vì suốt ba tuần mà tôi không học thuộc bảng cửu chương, chị tôi quát thì sợ “són đái” ra quần.
À, cả cái ngày mà tôi ngủ mơ thấy nhà vệ sinh, nằm đè lên laptop của bà ấy mà đái dầm nữa chứ. Nhìn nó bây giờ, sửa hết bao nhiêu tiền mà “sống cũng thành tật“.
Tôi nhớ nhiều thứ lắm, chín năm sống với bà ấy, vui buồn kể không xuể. Giờ thì mỗi người một nơi, cách nhau mấy tiếng đồng hồ ngồi máy bay và lệch nhau hai giờ đồng hồ.
Nghĩ đến mà lòng cứ nặng trĩu. Chết tiệt, lúc ở sân bay, tôi quên không ôm bà ấy một cái rồi!
Lần đầu tiên tôi thấy nhớ bà ấy như thế này, nhớ hơn cả những ngày tôi đi du lịch với ba xa nhà hẳn một tuần.
Mệt quá nhỉ...
*
* *
Chuông báo thức kêu, mẹ tôi gọi, ba tôi gọi, nhưng thật sự tôi không thể dậy được. Mọi thứ cứ lùng bùng bên tai tôi.
- Ghẹ ê, mày không dậy đi học à?
Là tiếng thằng Bin, tôi nghe rõ rồi, còn cứ tưởng tai mình có vấn đề.
- Mây ê, mày ngủ như chết rồi thế!
Thằng này điếc à. Tôi nghe thấy mà... Chỉ là tôi không cựa mình được thôi...
- Vân ê, mày không dậy tao đi trước đấy!
Nó lật tung cái chăn của tôi ra. Ánh nắng rọi thẳng vào mặt tôi. Quáng chết đi được.
- Biết rồi, đợi tao tí!
Tôi cất giọng lên mà cũng thấy giật mình, khàn đặc. Giọng ai thế, chắc không phải giọng cái Ghẹ rồi!
Mắt nhắm mắt mở, tôi thật sự không dám chắc là tôi đã mở mắt ra chưa nữa.
Bước xuống dưới đất mà tự dưng tôi thấy rùng mình. Bước được mấy bước chân mà tự dưng tôi ngã lăn đùng ra, may là có Bin đỡ. Người tôi nóng cứ như cái lò ấy, cơn sốt nó hành hạ tôi.
Hôm đấy, tôi nghỉ học.
Bin cũng nghỉ học nốt.
Tôi nằm giường tận năm ngày, chỉ ăn được cháo và uống sữa. Ai cũng bảo là gầy đi mấy cân.
Tôi chẳng sợ gầy đi, tôi chỉ sợ tôi nghỉ một tuần liền không theo kịp các bạn.
Nhưng cũng may, thằng Bin nghe lời tôi đi học nên có gì nó giảng lại cho.
Bảy ngày nghỉ, năm ngày nằm giường nhìn Bin chạy lanh quanh thay từng cái băng hạ nhiệt mà thấy ấm lòng lạ lạ.
Không hiểu sao, nhưng tự dưng tôi cảm thấy như thế... vậy thôi!