Edit: Packha03
Thời gian bắt đầu chụp ảnh là vào 8h sáng.
Thời tiết mùa thu có chút lạnh, pha chút gió hiu hiu thổi qua.
Thịnh Du bị Đường Chí Văn thúc giục liên tục, lúc đến studio, anh quét mắt nhìn những người ở đây, đều là nhân viên công tác.
Đường Chí Văn biết anh bị thúc giục tâm trạng không được tốt, mở miệng trấn an anh, “Thời gian còn sớm, cậu ở đây đợi chút đi. “
“Được.” Thịnh Du không có hứng thú, đuôi lông mày hơi nhíu lại, rũ mắt phát ra âm thành trầm thấp.
Nhân viên công tác đi tới ý bảo anh có thể ngồi đợi trên ghế sofa, một lát nữa nhiếp ảnh gia sẽ đến.
Đường Chí Văn nghe vậy nói cảm ơn, đang chuẩn bị kêu vị thiếu gia này đi qua ghế sofa bên kia ngồi, dư quang nhìn thấy một người cách đó không xa đi tới.
“Ồ, không ngờ cậu lại tới sớm vậy nha.”
Ngũ Dương cầm máy ảnh đi đến phòng của hai người. Đường Chí Văn gật đầu chào hỏi, mở miệng cười một tiếng.
Thịnh Du nghe thấy liền quay đầu lại nhìn anh ta, thấy rõ đối phương là ai, mặt mày khẽ nâng, “Nhiếp ảnh gia chính là anh?”
Nhiếp ảnh gia Ngũ Dương đã chụp cho rất nhiều tạp chí lớn, kỹ thuật không dám nói đứng thứ nhất, nhưng khẳng định sẽ không khiến cho bạn thất vọng.
Tạp chí 《 Cyan 》 lần này có thể mời anh ta tới, có thể chứng minh được lần chụp ảnh này họ coi trọng đến mức nào.
“Là tôi thì làm sao? Cậu không hài lòng à?” Ngũ Dương nhìn biểu tình của anh, bật cười nói.
Thịnh Du lười biếng quét mắt qua, “Ngũ nhiếp ảnh gia chụp, không dám nói không hài lòng.”
“Đừng đừng, cậu đừng tâng bốc tôi. Nếu lời này để fans cậu nghe được, khả năng hôm nay tôi không bước ra khỏi đây được.” Ngũ Dương lắc đầu cười khổ.
Thịnh Du nghĩ đến hình ảnh kia, dâng lên hứng thú hỏi lại, “Khi nào anh về?”
Ngũ Dương thuận miệng giải thích, “Ngày hôm qua mới gấp gáp trở về từ Paris, thật ra chủ yếu do cậu.”
Giọng nói hơi dừng lại, anh ta có chút tò mò nhỏ giọng hỏi, “Cậu sao lần này lại đồng ý chụp ảnh cho tạp chí này vậy?”
Từ hôm qua lúc nhìn thấy văn kiện kia anh ta rất kinh ngạc, có chút không xác định được liệu đây chính là Thịnh Du mà trước đây anh ta từng quen biết sao?
Rốt cuộc người ở trong giới này đều biết được để mời được vị này chụp ảnh rất là khó.
Không phải đây là lần đầu tiên tạp chí 《 Cyan 》 mời anh, lại còn bảo anh chụp ảnh cặp đôi nam nữ.
“Muốn tới thì tới thôi.” Thịnh Du rõ ràng đối vấn đề này không có hứng thú, thuận miệng trả lời.
Ngũ Dương thấy anh trả lời không ngoài dự đoán, cười khẽ, “Quả nhiên là tiêu chuẩn trả lời của đại thần.”
Thịnh Du hơi hạ lông mi, chậm rì rì hỏi, “Sau khi kết thúc, anh có dự định gì?”
“Lịch trình? Hình như chưa có sắp xếp gì.” Ngũ Dương nghĩ đến cái gì, chớp mắt, “Chẳng lẽ cậu định ra bài hát mới?”
Lúc trước, nhưng poster và ảnh chụp Album MV tuyên truyền đều do Ngũ Dương thiết kế và chụp ảnh, hiệu quả thế nào. Đương nhiên chính là oanh động cộng đồng mạng.
Ngũ Dương cười một tiếng, “Được, tôi sẽ chờ.”
Nói xong, anh ta nhìn thời gian. Nhớ tới còn một vị vai chính còn chưa tới, nghiêng đầu nhìn anh, có chút không yên tâm xác nhận lại một lần nữa, “Lần này là chụp ảnh cặp đôi. Đối phương là Quý Thanh Vãn, cậu có biết không?”
Thịnh Du đuôi lông mày hơi nhíu, “Tôi không biết mà tới đây chắc?”
Ngũ Dương nghe vậy gật đầu, nhưng ngừng một giây sau, đột nhiên lại cảm thấy câu này có ý nghĩa khác.
Người này rốt cuộc là biết sẽ chụp ảnh cặp đôi, lại cảm thấy không sao cả, biết đối phương là Quý Thanh Vãn mới đồng ý đến đây chụp?
Ngũ Dương nghĩ đến nguyên nhân thứ hai, cảm thấy không phù hợp với tính cách của Thịnh Du, kiên Quyết phủ nhận. Nhưng đầu óc đột nhiên nhớ tới Hot search tối hôm qua.
“Lần này chụp ảnh cặp đôi, cậu ngày hôm kia còn truyền ra tai tiếng...”
Âm thanh câu hỏi của Ngũ Dương không lớn, nhưng những nhân viên công tác ở đây lập tức nắm bắt được tin tức trọng điểm, một dám lập tức dựng lỗ tai lên.
Thịnh Du ngước mắt nhìn anh ta, biểu cảm bình tĩnh: “Tin lá cải như thế mà anh cũng tin?”
Ngũ Dương nuốt nước miệng, “Tôi không có ý tứ kia, chỉ cảm thấy có chút cần phải chú ý đến.”
“Chú ý cái gì?” Thịnh Du cười nhạt một tiếng, “Chỉ là tôi có tinh thần Lôi Phong muốn đưa người khác về nhà, tùy tiện cũng lên báo.”
Nhưng không khéo người đó chính là Quý Thanh Vãn, làm cô hai lần lên Hot search.
Cũng rất có duyên đấy chứ.
Ngũ Dương ho khụ một tiếng, cảm thấy đề tài này càng nói lại không đúng. Đổi đề tài quay lại nói cho anh cần phải chụp những gì, còn chưa có mở miệng đã bị âm thanh bên ngoài đánh gãy.
Đường Chí Văn đứng bên cạnh thấy bóng người, ngẩn người nghiêng đầu ý bảo, “Quý Thanh Vãn tới rồi.”
Thịnh Du đứng tại chỗ không di chuyển, nghe vậy xốc lại mí mắt, nhìn về hướng cửa.
Trong đám người, thân ảnh kia được thu hết vào trong ánh mắt.
Từ sau lần trước, hai người chưa từng gặp lại. Nhưng có sự đối lập vô cùng rõ ràng với lần gặp mặt ở miếu Phật lần trước, khí chất của cô hôm nay vô cùng nổi bật.
Người tới đi trên những bước bằng phẳng, mặc đơn giản áo sơ mi buộc ở eo, càng thể hiện lên vòng eo tinh tế của cô, dáng người cao gây thon dài.
Cô hơi nghiêng đầu nghe người bên cạnh nói, phác họa ra đường cong sườn mặt hoàn mỹ và đường cong cổ trắng nõn của cô.
Mà người bên cạnh như nói với cô điều gì đó, cô quay đầu, nhàn nhạt nhìn về phía này.
Giây tiếp theo, Thịnh Du nhìn thấy vô cùng rõ ràng cặp mắt nâu kia hiện lên kinh ngạc khó có thể tin được.
Biểu tình có chút ngốc nghếch.
Xem ra công ty của cô cũng không nói đối tượng hợp tác với cô là ai.
Còn rất “ngốc”, bị người ta bán đi cũng không biết.
Anh cui đấu, câu môi cười mang theo tia sủng nịnh.
Quý Thanh Vãn sủng sốt vài giây, cô mới hồi phục lại tinh thần.
Đồng thời cô cũng chú ý tới người đàn ông khi nhìn thấy cô, vẻ mặt tự nhiên, không có một chút gì gọi là kinh ngạc.
Anh ta biết người chụp chung là cô.
Ý thức được điều này, Quý Thanh Vãn đuôi lông mày hơi nhíu lại.
Nhìn thấy Hạ Hạ một bên hoàn toàn đã ngây ngốc, cô biết được là không trông cậy được gì vào cô nàng.
Sau khi Quý Thanh Vãn ổn định lại suy nghĩ, bước chân chuyển động đi tới đám người, hơi hơi gật đầu, “Mọi người buổi sáng tốt lành.”
Ngũ Dương đi lên phía trước, tự giới thiệu, “Xin chào, tôi là Ngũ Dương, là người chụp ảnh lần này.”
Quý Thanh Vãn gật đầu, “Xin chào, tôi là Quý Thanh Vãn.”
“Tôi biết, lúc nhìn thấy ảnh chụp của cô, tôi còn nghĩ là đã nhìn thấy nữ thần trong truyền thuyết.” Ngũ Dương nhìn đôi mắt của cô, khen nói, “Không nghĩ tới gặp người thật còn kinh diễm hơn nữa.”
Giọng nói rơi xuống, anh ta còn không quên kéo người bên cạnh, nháy nháy mắt với anh, “Lần này là lần đầu hai người hợp tác chung đúng không?”
Thịnh Du ngước mắt nhìn về phía cô, Quý Thanh Vãn bỗng nhiên đối diện với tầm mắt của anh, thần kinh căng thẳng, ngừng vài giây liền thấy anh chậm rì rì đáp lại một câu.
“Đúng vậy.”
Đơn giản đáp lại hai từ, giọng nói anh mang theo tiếng trầm thấp, kích thích tiếng lòng.
Mọi người ở đây đều ngẩn người, Ngũ Dương nhìn về phía trước, nhìn vào mắt Thịnh Du. Lúc nãy anh chỉ muốn kéo gần quan hệ hai người lại, anh cho rằng Thịnh Du sẽ không nói cái gì, không nghĩ tới sẽ trả lời câu hỏi.
Biểu cảm Quý Thanh Vãn bình tĩnh, nhìn Thịnh Du khẽ cười một tiếng, “Cảm ơn đã đã kích lệ, nhưng ở trước mặt Thịnh Du lão sư, tôi hoàn toàn không dám nhận.”
Thịnh Du nghe vậy nhíu mi, hứng thư nói, “Cô biết tôi?”
Quý Thanh Vãn đối diện tầm mắt của anh, dừng một chút, tự nhiên cười nhạt.
Giọng nói rơi xuống, người đàn ông bỗng nhiên cười một tiếng.
Tiếng cười rất thấp, hơi trầm, nhưng mang theo ý vị khác.
Thịnh Du mang theo ý cười, trả lời nói: “Nữ thần Quý, thanh danh không nhỏ, tôi cùng từng nghe thấy.”
Cái gì là nói dối không chớp mắt?
Quý Thanh Vãn trong lòng biết anh nói hươu, nói vượn, khóe môi giật giật. Trên mặt duy trì nụ cười không nói chuyện.
Ngũ Dương và Đường Chí Văn ở một bên liếc nhìn nhau, nghe rõ đoạn đối thoại, nhíu nhíu mày. Rõ ràng là khen nhau bình thường, nhưng lại cảm thấy lời này ẩn ẩn điều gì đó.
Hơn nữa không khí giữa hai người kia có gì đó không đúng, không giống như lần đầu tiên gặp mặt.
“Hai người... Quen biết nhau?” Ngũ Dương không nhịn được mở miệng hỏi.
Quý Thanh Vãn ngập ngừng, hơi ngẩng đầu nhìn về phía vị thiếu gia đối diện.
Lơi này cô không biết trả lời thế nào cho tốt.
Thịnh Du quét mắt nhìn Đường Chí Văn, nhàn nhạt hỏi. “Cậu là người đại diện, cậu nói tôi có biết hay không?”
Tự nhiên không hiểu chuyện gì bị gọi tên, Đường Chí Văn: “..?”
Người đại hiện chứ có phải culi đi theo anh đâu, cậu ta biết cái rắm!
Nhưng anh ta cũng biết ý tứ của Thịnh Du, cho nên mặc kệ là có quen biết hay không. Nhưng đây là lần đầu tiên hay người hợp tác với nhau, vậy coi như hôm nay là quen biết.
Đường Chí Văn rất thức thời thuận miệng giải thích một lượt. Lần chụp ảnh lần này coi như là quen biết, sau đó giới thiệu bản thân với Quý Thanh Vãn, “Xin chào, tôi là người đại diện của Thịnh Du - Đường Chí Văn.”
Quý Thanh Vãn gật đầu, “Xin chào.”
Cô nâng một tay lên đặt lên vai Hạ Hạ, “Đây là trợ lý của tôi.”
Biểu cảm Hạ Hạ còn đang hoảng hốt, lắp bắp giới thiệu.
Mọi người đều đã giới thiệu xong. Ngũ Dương bắt đầu giải thích cho Quý Thanh Vãn và Thịnh Du chủ đề chụp ảnh lần này.
Chủ biên của tạp chí 《 Cyan 》 đã nghĩ ra cảm hứng cho Quý Thanh Vãn và Thịnh Du, sớm nghĩ ra được tiêu đề đối với hai người.
- -- Bụi gai hoa hồng.
Thịnh Du lãnh đạm tản mạn và Quý Thanh Vãn mị sắc câu người có chút mâu thuẫn đối lập, hình thành một khung cảnh hoàn mỹ.
Khiến người khác mong chờ.
Sau khi Ngũ Dương đem chủ đề nói cho hai người. Kêu chuyên viên trang điểm cho hai người và tạo hình hóa trang.
Người phụ trách tạo hình dẫn hai người đến hai phòng trang điểm riêng.
“Vãn tổng, em cảm thấy hôm nay em có chết cũng không còn gì hối tiếc.”
Hạ Hạ ôm mặt, nhìn Quý Thanh Vãn được trang điểm trong gương, ngây ngốc cảm thán.
Quý Thanh Vãn khép hờ mắt, để cho chuyên viên trang điểm hóa trang, nghe vậy cười một tiếng. “Rốt cuộc cũng hoàn hồn lại rồi?”
Vừa nãy ngay cả cô cũng bị dọa, chứ đừng nói gì là Hạ Hạ. Dưới tình huống như vậy nhìn thấy nam thần của mình, có thể bình tĩnh như vậy lý trí cũng không tồi.
Hạ Hạ điên cuồng gật đầu, “Em vừa nãy tim đập muốn chết. Dùng tất cả sức lực mới kìm nén được bản thân.”
Nói xong, lại nghĩ đến khuôn mặt không góc chết của Thịnh Du, không nhịn được che mặt, “Trời ơi, Mỹ Ngọc soái quá! Em sống đời này không uổng công mà!”
Bộ dáng hoa si của cô nàng khiến chuyên viên trang điểm không nhịn được cười một tiếng.
Hạ Hạ lập tức cảm thấy ngại ngùng, “Ngại quá, quấy rầy mọi người mất rồi.”
“Không có việc gì đâu, chúng tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Du. Cũng biết được tại sao anh ta lại được nhiều người yêu thích như vậy.”
Hạ Hạ nghe vậy lắc đầu cảm thán, “Quả nhiên những người thích Mỹ Ngọc đều rất đáng yêu.”
“Chút nữa ra ngoài nhớ phải yên tĩnh. Đừng quên em là trợ lý của chị đấy.” Quý Thanh Vãn biết cô nàng bộ dáng hoa si, nhưng vẫn không quên nhắc nhở một câu.
Hạ Hạ cúi đầu, “Vãn tổng, chị yên tâm. Mạng này của em giao cho chị!”
Vẻ mặt chân chó này khiến người ta bật cười.
“Được, chị sẽ tin lời này của em“.
Chuyên viên trang điểm ý bảo đã tạo hình xong, kêu Quý Thanh Vãn mở mắt.
Hạ Hạ vẫn luôn chú ý đến cô trong gương, bộ dáng tròn mắt, đột nhiên hít một hơi.
Quý Thanh Vãn chớp chớp mắt, “Làm sao vậy? Khó coi lắm à?”
Chuyên viên trang điểm đứng gần cô nhất, sau khi thấy cô mở đôi mắt, sửng sốt một hồi.
Người trước mặt xinh đẹp hoàn hảo, đuôi lông mày vẽ đường cong mí mắt, đôi mắt nâu nhìn qua sắc xảo. Con ngươi hơi mang theo ám bạc.
Đôi mắt kết hợp với màu phấn mắt, mị trong câu người lại để lộ ra vài phần xa cách lãnh đạm.
Như gần như xa.
Hạ Hạ hoàn hồn, đột nhiên khụy một tiếng không trả lời. Nuốt nước miếng đi đổi trang phục cho Quý Thanh Vãn.
Mười phút sau, ngoài phòng cửa có tiếng gõ vang, hỏi Quý Thanh Vãn đã chuẩn bị xong chưa.
Thịnh Du đã thay xong trang phục, anh lười nhác nghiêng người dựa vào cửa. Nửa híp mắt nhìn người bên trong không có tiếng động, giơ tay gõ cửa lại lần nữa.
Sau khi đợi vài giây, bên trong truyền đến một câu, “Được rồi, có thể mở cửa rồi.”
Thịnh Du nghe vậy chậm rì rì đứng thẳng người, một tay để trên ổ khóa cửa, vặn một cái.
Cửa đang đóng được mở ra, đập vào mắt chính là gò má diễm lệ, đôi mắt cô hơi rũ, an tĩnh lại ngoan ngoãn.
Dường như cảm thấy được bóng người ngoài cửa có điểm khác thường, Quý Thanh Vãn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn đối phương, đối diện ánh mắt người kia.
Thấy rõ ràng dung mạo của cô sau khi trang điểm. Đôi lông mày người đàn ông hơi nhíu lại, rõ ràng biểu lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn, anh nghi hoặc cúi đầu, nhẹ nhàng phát ra tiếng cười khẽ.
“Bạn gái tôi chỉ đi trang điểm một lúc, sao đi ra liền thay đổi rồi?”
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói
Thịnh Mỹ Ngọc liếm môi: “Muốn gọi vợ.”
Quý Thanh Vãn: “Cút“.
~ Hết chương 10 ~