Hơn Cả Tình Yêu

Chương 12: Chương 12




Edit: Packh03

Chỉ cần là nơi có phụ nữ, nơi đó ắt có chuyện bát quái.

Đặc biệt là người được đề cập đến là cùng một người, có thể đoán được là có bao nhiêu chuyện để nói.

Toàn bộ phụ nữ ở studio đều là trong trạng thái này.

Buổi sáng lúc Thịnh Du ở đây, trừ bỏ Ngũ Dương đã biết trước được mọi chuyện, tất cả nhân viên công tác ở đây đều ngây ngốc.

Bởi vì không đoán ra được.

Độ nổi tiếng của Thịnh Du không tồi, từ sau khi anh debut đến nay chưa từng có bất luận Scandal tình ái nào. Cho tới tận tối hôm qua Hot search 'Hộ tống bảo bối' kia hoàn toàn làm người ta khiếp sợ. Toàn bộ Weibo đều bị tê liệt, điều đó chứng minh được lượng tin tức này có bao nhiêu kinh động.

Scandal ấy nhanh chóng bùng nổ, chuyện làm người ta suy nghĩ sâu xa nhất chính là bài đăng Thịnh Du làm sáng tỏ trên Weibo kia. Từ giọng điệu hay ký hiệu icon đều không bình thường.

Tất cả đều có vấn đề.

Đặc biệt cộng đồng mạng còn phát hiện ra ký hiệu icon Thịnh Du ngày hôm qua vô cùng giống với Hot search Quý Thanh Vãn đăng trên Weibo. Hướng gió trên mạng đột nhiên có nhiều chuyển biến.

Đủ loại các thuyết âm mưu bắt đầu được suy diễn.

Nhưng mặc kệ là như thế nào, Quý Thanh Vãn đã vào tầm ngắm fans của Thịnh Du.

Đề tài này vẫn còn rất nhiều điểm khả nghi, tất cả mọi người còn chưa đoán được ra nguyên cớ câu chuyện. Mới sáng sớm các cô nàng theo bản năng mở di động buôn dưa lê, đột nhiên phát hiện ra Hot search đã biến mất không chút dấu vết.

Không cam lòng, vốn còn đang có chút tiếc nuối. Khi nhìn đến bảng Hot search chậm rì rì xuất hiện trước mặt các cô trong nháy mắt, tâm tình quả thật có điểm khó có thể tin được.

Nghệ sĩ đều giống nhau, sau khi lên Hot search sẽ lựa chọn không xuất hiện trước công chúng, nhưng Thịnh Du lại khác.

Đầu óc còn chưa suy nghĩ cẩn thận vấn đề, chờ đến khi các cô thấy Quý Thanh Vãn cùng xuất hiện, các cô đột nhiên cảm tạ thượng đế, vô cùng an tâm.

Hôm nay là ngày vô cùng hạnh phúc, quang minh chính đại ăn dưa.

Không còn phải lén lút nhìn trộm màn hình nữa, mọi người có hiểu không?

【 Trời ạ! Người đâu, hộ giá. 】

【 Chân tướng đã ở ngay trước mặt chúng ta. 】

Mười mấy đôi mắt như lang hổ rình mồi, cố tình hay vô ý đều nhìn chằm chằm Quý Thanh Vãn và Thịnh Du. Tự nhiên lúc nãy hai người bọn họ lén lút nói chuyện cũng không qua mắt được.

“Ai u, mấy người có nhìn thấy không, Thịnh Du đang cùng Quý Thanh Vãn nói chuyện.”

“Má ơi, Thịnh Du đang cười đó. Ahhhh...”

“Thịnh Du giúp Quý Thanh Vãn sửa sang lại quần áo. Trời ơi, ngọt quá đi mất.”

Sau khi cảm thán xong, trợ lý hóa trang quay đầu vừa nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nói, “Mẹ nó, mấy người dùng kính viễn vọng soi à?”

“Đạo cụ lúc trước quay chụp, nhưng tôi không dám nhìn, chỉ dám đứng từ xa.”

Trợ lý hóa trang nói, “Đứng xa xem vậy là được rồi. Hai người đó xứng đôi là được.”

Mấy người trợ lý đều cẩn thận suy đoán một câu: “Hai người đó hẳn là đã quen biết nhau đi. Buổi tối hôm qua Thịnh Du còn không phải bắt chước Quý Thanh Vãn sao?”

“Khẳng định là quen biết!” Trợ lý hóa trang ngữ khí chắc chắn, lại nghiêng đầu nhỏ giọng nói, “Tôi vừa mới đến lúc hai người dặm lại lớp makeup. Còn nghe được hai người đó nói chuyện, Thịnh Du còn quan tâm đến Quý Thanh Vãn, sợ cô ấy cảm thấy không thoải mái.”

Giọng nói rơi xuống, những người xung quanh lập tức che miệng lại, hai mắt mở lớn, hạ tiếng thét chói tai đến mức thấp nhất.

“Ahhh, ngọt chết tôi rồi!”

“Không được. Tôi thật sự cảm thấy Quý Thanh Vãn và Thịnh Du có mối quan hệ nào đó mà chúng ta không biết.”

“Tôi nhất định theo đu theo CP hai người đó.”

...

“Chỉ có như vậy?”

Quý Thanh Vãn nghe Hạ Hạ truyền lại lời nói, chớp chớp mắt.

Hạ Hạ gật đầu, “Đúng vậy, chỉ có như thế.”

Cô còn tưởng ra những người đó phát hiện ra cô chính là người trong ảnh chụp.

Hại cô lo lắng một phen.

Hạ Hạ chú ý tới phản ứng của nghệ sĩ nhà mình, dựa vào thói quen nghề nghiệp, theo bản năng nheo mắt lại, “Vãn tổng, chị có phải có chuyện gì giấu em đúng không?”

Quý Thanh Vãn nghe được lời này, đuôi lông mày khẽ nâng, cười một tiếng, nghiêng đầu hỏi, “Em cảm thấy chị có thể có chuyện gì giấu được em?”

Hạ Hạ liếc nhìn sườn mặt của cô, nhớ lại phản ứng của cô khi nãy, kết hợp với mấy chuyện ngày hôm nay lại, đầu óc đột nhiên như nghĩ ra điều gì, đang muốn mở miệng nói chuyện, phía sau âm thanh của trợ lý nhiếp ảnh truyền đến.

“Quý tiểu thư, đến phiên cô chụp ảnh rồi.”

Hạ Hạ lập tức ngừng lời nói đến bên miệng, nghiêng đầu đối diện với trợ lý. “Được rồi, cảm ơn anh đã thông báo.”

Quý Thanh Vãn đứng lên, nhìn biểu tình của Hạ Hạ, giơ tãy gõ đầu cô nàng, khóe miệng nhếch lên độ cong nhất định, “Chị đi chụp ảnh trước, em ở chỗ này chờ chị.”

Sau khi phân phó xong, Quý Thanh Vãn nhấc làn văn đi đến hậu trường chụp ảnh.

Mọi người đều nhường chỗ cho Quý Thanh Vãn đi, dù sao cũng là người mẫu, đã làm phát ngôn cho không ít các công ty. Đối lập với lúc nãy khi chụp ảnh cùng với Thịnh Du rõ ràng tự nhiên hơn một chút.

Cô nhanh chóng nắm bắt được cảm giác Ngũ Dương muốn chụp, tiếng máy ảnh nhanh chóng vang lên.

“Tốt, tốt lắm. Cứ duy trì như vậy.” Ngũ Dương cầm lấy máy ảnh, ngồi xổm xuống bấm máy, cuối cùng kết thúc, “Oke, tốt lắm Thanh Vãn, cô có thể thay quần áo rồi.”

Quý Thanh Vãn thu hồi trạng thái, gật đầu kết thúc, Hạ Hạ đi theo cô tới phòng thay quần áo.

Trong phòng chuyên viên trang điểm đã ở bên trong chờ, thấy cô đi tới liền vội vàng đưa quần áo trong tay cho cô, “Đây là quần áo theo bộ của cô.”

Hạ Hạ đáp ứng, sau đó duỗi tay tiếp nhận, thuần thục dẫn nghệ sĩ nhà mình vào phòng bên cạnh thay quần áo.

Không gian riêng tư không có người khác, Quý Thanh Vãn nhìn thấy biểu tình có chút nghiêm trọng của Hạ Hạ, nghi hoặc hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Thấy cô đặt câu hỏi, Hạ Hạ cầm lấy di động, chỉ vào ảnh chụp trên màn hình hỏi, “Vãn tổng, đây là chị đúng không?”

Quý Thanh Vãn nhìn thấy tiêu đề 'Hộ tống bảo bối', ảnh chụp sườn mặt của cô, hơi nhíu mi, “Sao em lại nói như vậy?”

Thật ra chuyện Hạ Hạ có thể đoán ra là cô không hoàn toàn ngoài ý muốn, hơn nữa năng lực phán đoán của cô nàng không kém. Mỗi ngày đều ở bên cạnh cô, hơn nữa trên mạng lại phỏng đoán như vậy, hiện tại không phát hiện ra thì sau này sớm muộn gì cô nàng cũng biết.

Hạ Hạ ánh mắt sắc bén, chỉ ra chứng cứ, “Đây chính là mũ em mua cho chị, đây cũng là vali hành lý ngày đó chị mang về. Còn có bộ quần áo của chị cũng vừa mới mua mấy hôm trước. Nếu nói mũ có thể đụng hàng, nhưng không thể đụng hàng toàn bộ như thế. Em đoán sai em đâm đầu vào cây cột điện luôn”

Quý Thanh Vãn nghe được câu cuối cùng, cười ra tiếng, “Em so sánh cái gì vậy.”

Hạ Hạ thấy cô không phủ định, vẻ mặt khiếp sợ, “Trời ơi, Vãn tổng, người đó thật là chị sao?”

Đuôi mắt Quý Thanh Vãn khẽ nhếch, nhàn nhạt lên tiếng, nhắc nhở cô nàng, “Em nhỏ giọng một chút.”

Nói xong, cô vào trong phòng thay quần áo, xoay người bước tới căn phòng.

Hạ Hạ nhìn chằm chằm vào cửa đang đóng chặt, đầu còn có chút ngốc. Cô có thể hóng được drama này cảm giác thật không chân thật.

“Cạch.”

Cửa được mở ra, Quý Thanh Vãn đã thay xong quần áo đi ra ngoài.

Hạ Hạ hoàn hồn tiếp nhận quần áo trong tay, biết là mở miệng hỏi ở chỗ này có chút không đúng. Cuối cùng đành thành thật ngậm chặt miệng lại, đi theo cô ra khỏi phòng thay quần áo.

Gian phòng cách vách chuyên viên trang điểm nghe thấy tiếng bước chân, xoay người nhìn lại, nhất thời sửng sốt một chút.

Nếu nói người đứng đầu có gương mặt thanh tú thoát tục, thì gương mặt phong tình vạn chủng của Quý Thanh Vãn có thể xếp thứ hai.

Làn váy đỏ tươi của dân tộc kết hợp với làn da trắng nõn của cô càng tôn thêm dáng người không tì vết, eo nhỏ chân dài, lại còn chút lớp phấn mắt trang điểm còn chưa tẩy hết.

Mái tóc dài sóng lượn. Không hề có chút phản cảm, lại còn tăng thêm vài phần tư sắc, yêu mị.

“Không cần đổi trang phục khác sao?”

Chuyên viên trang điểm hoàn hồn vội gật đầu, để cô ngồi trước gương, một lần nữa trang điểm cho cô.

Trang điểm lên biến hóa không lớn, Quý Thanh Vãn nhắm mắt đợi một lát liền nghe thấy được âm thanh của chuyên viên trang điểm nói đã hoàn thành.

Cô mở mắt ra, tùy ý nhìn gương mặt bản thân trong gương, một tay đeo lên khuyên tai. Sau khi chuẩn bị tốt liền đứng dậy, Hạ Hạ đi đến nắm lấy tà váy dài phía sau của cô ra khỏi phòng hóa trang, hướng hậu trường chụp ảnh đi đến.

Khó có khi Ngũ Dương không có ở hậu trường, chuyên viên trang phục an bài cho Quý Thanh Vãn ngồi ở hàng ghế chờ, sau đó chuẩn bị khăn trùm đầu màu đỏ phủ lên đầu cho cô.

“Đây là cái gì vậy?”

Giọng nói quen thuộc phía trước bỗng nhiên vang lên.

Quý Thanh Vãn nghe được âm thanh nhìn lại, người đàn ông dáng người thẳng tắp, thấy đang mặc tây trang màu xanh phối hợp với áo trong màu đen.

Anh vai rộng, bước chân dài thong thả, chậm rì rì đi tới, rũ mắt nhìn thấy cô dưới khăn trùm đầu.

Giọng điệu của người đàn ông mang theo nghi hoặc, không chút để ý nói, “Muốn tôi nâng khăn lên?”

Quý Thanh Vãn: “.....?”

Cảm thấy bản thân có khả năng đoán đúng rồi, Thịnh thiếu gia nhẹ nhàng hạ mi, rõ ràng có chút không hiểu, “Ah” một tiếng, “Tiến triển nhanh như vậy, chẳng lẽ có tướng phu thê?”

Quý Thanh Vãn nghe vậy không nhịn được, biểu tình không gì để ý nói, “Anh đừng có nằm mơ.”

Xung quanh liền truyền đến những tiếng cười.

Thịnh Du cùng không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, ngẩn người.

Sau khi hoàn hồn lại, nhìn phản ứng này của cô.

Anh cúi đầu, trong mũi phát ra tiếng cười nhẹ.

Ở phía xa Ngũ Dương đã quay lại, ý bảo hai người bắt đầu chụp ảnh, thời gian chuẩn bị rất nhanh.

Chụp ảnh cuối cùng cũng xong, Thịnh Du ở lại xem ảnh chụp cá nhân.

Quý Thanh Vãn trước khi chụp ảnh xong, cúi đầu cùng nhân viên công tác chào hỏi. Sau đó cất bước đi về phòng hóa trang thay quần áo.

Chờ tới khi cô sửa sang lại trang phục của cô, Thịnh Du bên kia cũng đã thay quần áo xong.

Nghe được tin tức từ Hạ Hạ, Quý Thanh Vãn nghĩ xuất phát từ lễ phép của hợp đồng, vẫn nên cùng anh chào hỏi một tiếng.

Nghĩ vậy, cô liền đứng dậy đi trước Hạ Hạ đến phòng hóa trang bên cạnh, cửa phòng được mở ra, cô thấy người ngồi trên sofa, bước chân hơi dừng lại một chút.

Ánh sáng trong phòng hắt lên áo sơ mi của anh, có chút phai màu.

Tóc đen ngắn hơi uốn có chút lộn xộn, lộ ra ủ rũ.

Anh nhắm mắt, lông mi buông xuống, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng, phác họa ra gương mặt hoàn mỹ.

Người đàn ông gõ gõ mặt bàn, bộ dáng nhàn nhã, một tay khác lật tạp chí ở bên cạnh.

Giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự lười biếng, giống như một thước phim quay chậm.

Thấy cô đứng ở đằng trước, nhướng lông mày, nhàn nhạt hỏi, “Có việc gì không?”

Quý Thanh Vãn hoàn hồn lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ muốn nói lời tạm biệt với anh.”

“Ồ, vào đi.” Ngữ khí người đàn ông không nhanh không chậm.

Quý Thanh Vãn cất nước đi vào, thấy chỉ có một mình anh, có chút nghi hoặc hỏi, “Người đại diện của anh đâu?”

Thịnh Du tùy tiện lật quyển tạp chí. “Cậu ta có việc đi ra ngoài, kêu tôi ở chỗ này chờ.”

Quý Thanh Vãn nghe vậy hơi nhíu mi, không nghĩ tới vị thiếu gia này vậy mà lại ngoan ngoãn ngồi chờ thật.

Hạ Hạ ở phía sau Quý Thanh Vãn đã sớm sớm kích động, cố gắng kiềm chế bản thân.

Quý Thanh Vãn quét mắt nhìn cô nàng, nhớ tới khi nãy cô nàng năn nỉ cô, bất đắc dĩ xoa mi, “Thịnh Du, anh có thể ký tên cho trợ lý của tôi không? Cô ấy là fans của anh.”

Thịnh Du chú ý tới tiểu trợ lý phía sau cô, gật đầu, “Được, đến đây đi.”

Hạ Hạ nghe vậy sắc mặt vui vẻ, vội vàng cầm giấy bút đã chuẩn bị từ trước, nuốt nước miếng, “Đại thần có thể ký tên ở chỗ này.”

Thịnh Du tiếp nhận cuốn sổ đặt ở trên sofa, “Cô tên là gì?”

Hạ Hạ có chút khẩn trương, mở miệng. “Em tên Hạ Hạ, Hạ trong mùa hè.”

Cầm bút lên ký tên, nghe được cái tên có chút quen tai, Thịnh Du ngẩng đầu lên, ngữ khí lặp lại, “Hạ trong mùa hè?”

Hạ Hạ không hiểu ngẩn người, gật đầu, “Dạ đúng vậy ạ.”

Thịnh Du nghe được câu khẳng định, đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Quý Thanh Vãn ở bên thấy phản ứng này của anh có chút không hiểu. Có cái gì buồn cười đâu, Hạ trong mùa hè...

Ý thức của cô bỗng nhiên chợt lóe, đột nhiên nhớ lại lần đó ở điện nhân duyên xin quẻ cho Hạ Hạ và anh ta.

Đậu má...

Quý Thanh Vãn tức thì ngẩng đầu nhìn về phía hai người, tầm mắt đột nhiên cùng với ánh mắt thâm thúy của người đàn ông chạm nhau.

Bên trong lộ ra ý cười thâm trường lười biếng.

Đầu cô có chút tê dại.

Thịnh Du ký tên xong, Hạ Hạ nhìn thấy chữ ký soái khí trên giấy, thiếu chút nữa không nhịn được hét lên. Tránh cho mình thất thố, cô nàng vội vàng nói với Quý Thanh Vãn muốn đi ra ngoài cửa sửa sang lại chút đồ.

Cô nàng vừa đi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người, không khí có chút an tĩnh.

Quý Thanh Vãn yên lặng ngẩng đầu nhìn, đối diện với tầm mắt của người đàn ông. Khụ một tiếng định chuẩn bị giải thích, nhưng anh đã mở miệng trước.

“Muốn hay không tôi giúp cô xin tơ hồng không?” Đuôi mắt Thịnh Du khẽ nâng, đầu ngón tay chạm vào, chậm rì rì mở miệng.

Quý Thanh Vãn có chút sửng sốt, không hiểu hỏi, “Sợi tơ hồng cho tôi làm gì?”

“Tơ hồng nhân duyên đó.” Câu cuối anh nâng cao giọng, ngữ điệu thong thả, từ từ nói, “Nhìn tôi với cô cũng xứng đôi. Tôi giúp Nguyệt Lão hoàn thành tâm nguyện.”

“.......”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Thanh Vãn: “Tôi nhịn anh lâu lắm rồi.”

Thịnh Mỹ Ngọc mỉm cười, “Em đừng nhịn nữa, đến đây đi.”

Quý Thanh Vãn: “......” Fuck

~ Hết chương 12 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.