Edit: Mỳ
Beta: Cải Xanh
Weibo vừa đăng, 5 vị khách quý được tag đã ngay lập tức chia sẻ.
[Kha Du]: Chia sẻ đầu tiên nè! Hành khách đầu tiên đã ngồi vào chỗ! (Share) // @Official weibo “Vượt qua dị giới”: Chuyến tàu đến đất nước bí ẩn đã sẵn sàng, một thế giới tuyệt đẹp kỳ ảo đang chờ bạn đến khám phá. Các hành khách đã chuẩn bị xong chưa? @Kha Du @Kỳ Lâu @Cừu Thần Tường @Tô Hà @Hạ Thi Ý và vị khách thứ sáu @Kẻ thần bí X —- Người mà các bạn không ngờ tới, cùng chờ nhé!!
[Cừu Thần Tường]: Các bạn thân mến xin hãy cài dây an toàn. (Share) //@Official Weibo “Vượt qua dị giới”:…
[Hạ Thi Ý]: Tôi đã sẵn sàng. (Share) //@Official Weibo “Vượt qua dị giới”:…
[Kỳ Lâu]: Chuyến tàu bí ẩn, một cuộc hành trình kỳ ảo, ai sẽ ngồi bên cạnh tôi đây. (Share) //@ Official Weibo “Vượt qua dị giới”:…
[Tô Hà]: Đội hình đầy đủ, khởi hành thôi nào đội trưởng. (Share) //@ Official Weibo “Vượt qua dị giới”:…
Cô là người cuối cùng đăng bài, còn chưa viết xong dấu chấm đã nghe tiếng thét chói tai của Kế An An ở bên cạnh, tay cô run run ấn luôn đăng lại bài weibo đang viết.
Tô Hà: “…”
Cô không biết làm sao, bèn ngoảnh lại: “Em mau thành thật khai báo, là ai bảo em tới nằm vùng để hại chị hả?”
Kế An An níu chặt lấy cánh tay Tô Hà lắc lắc rồi đứng lên:
“Cừu Thần Tường kìa bà chủ! Cừu Thần Tường đó! Anh ấy vừa dịu dàng vừa thân sĩ! Còn là ảnh đế nữa! Nhân vật năm ngoái đoạt giải khiến người ta mê chết luôn a a a a a a!!”
“…Không phải em bảo là mình không đu idol sao?”
Kế An An: “Em không đu idol nhưng em thích anh ấy! Em muốn chữ ký của anh ấy huhuhu.”
Tô Hà: “…”
Tô Hà: “Em buông tay chị ra trước đi đã, nói chuyện cho dễ dàng.”
Cô dùng nhanh 5 phút để kể hết mọi việc, cuối cùng Kế An An mới dần bình tĩnh lại. Cô nàng van nài Tô Hà giúp mình xin chữ ký trước, rồi mới quay về bàn chuyện chính.
“Bà chủ! Người theo dõi weibo của chị hơn một triệu rồi!”
“Ừa.”
“Nhiều người còn để lại bình luận dưới ảnh chị nữa!”
“À.”
“Hahaha là tấm hình tiên nữ mà em chụp cho chị!”
“Ờ.”
“…”
Kế An An quay đầu lại nhìn: “Hôm nay chị sao thế? Sao tối nay chị lại lạnh nhạt vậy? Fan tăng vùn vụt mà chị không thấy vui sao?”
Tô Hà nằm sấp trên tấm thảm Tatami, vẻ mặt nghiêm túc
“Chị đang bị ấn tượng bởi trí thông minh của chị.”
Kế An An: “…”
Kế An An nói tiếp: “Bà chủ, chị đang hài lòng đến mức ngu ngốc luôn à?”
Tô Hà: “Hôm qua chị nói với em rồi đấy, chuyện của Lâm Hạm chắc chưa xong đâu.”
Kế An An: “Đúng là chị đã nói thế. Nhưng chương trình thực tế này của cô ta bị vụt mất rồi, em xem ngày mai cô ta còn dám hất mặt khhoe khoang với chị nữa không.”
Tô Hà im lặng vài giây, ánh mắt trìu mến nhìn Kế An An.
“Nếu trên đời này ai cũng ngốc như em, vậy thì chị đỡ phải lo rồi.”
Kế An An: “…”
Kế An An bùng nổ: “Đang tán gẫu mà, tự nhiên chị tấn công em làm gì! Bà chủ, rốt cuộc chị muốn nói gì!”
Tô Hà bị phản ứng của Kế An An chọc cho mỉm cười.
Cô hất cằm, tỏ ý bảo cô nàng trợ lý đưa điện thoại cho mình.
“Với tính cách đó của cô ta, chắc chắn sẽ không cam lòng nhìn thông cáo rơi vào tay chị đâu. Muộn nhất là ngay mai, Lâm Hạm nhất định sẽ làm gì đó.”
“??”
Sự thật đã chứng mình, Lâm Hạm thật sự không kiên nhẫn đến ngày hôm sau. Khoảng nửa tiếng sau, cô ta đã đăng một bài mới trên Weibo.
[Lâm Hạm]: Vốn cho rằng chỉ cần cố gắng là đủ rồi, đáng tiếc… trứng chọi đá. Không thể thông báo tin tốt cho mọi người, rất khó chịu. Nhưng mà không sao, vì mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Chúc mọi người ngủ ngon.
Lần này cô ta lại tỏ ra ‘dù đau khổ cũng phải kiên cường’, rất nhanh đã nhận được sự quan tâm của người hâm mộ.
[Em gái Hạm sao thế?]
[Em gái Hạm đừng khóc! Có chuyện gì thì nói ra, chúng ta cũng nhau vượt qua ha!]
[Tin xấu? Là gì vậy?]
[Vào lúc này, trong đầu mị nghĩ đến một chương trình thực tế.]
[Chương trình thực tế +1.]
[Trứng chọi đá? Chẳng lẽ…]
[Ha ha. Lúc nhìn thấy bài viết đấy tôi đã thấy kỳ lạ! Kẻ thần bí X thì không nói, bốn người khác đều là ngôi sao đang hot! Còn Tô Hà kia là ai?”
[Mẹ nó, có phải cái cô Tô Hà phẫu thuật giống em gái Hạm của chúng ta, còn bú fame của em gái Hạm không?]
[Chắc chắn cô ta cướp show của em gái Hạm rồi!]
[Đúng là không biết xấu hổ!]
[Chỉ là một diễn viên hạng bét, dựa vào cái gì mà cướp show của em Hạm chứ??]
[Trứng không chọi lại đá. Người ta chắc chắn là có chỗ dựa rồi.]
[Úi chà!]
[…]
Sức chiến đấu của fan Lâm Hạm đúng là mạnh, hơn nữa còn cố ý kéo thủy quân đốt vào tận weibo của Tô Hà, mắng chửi mấy ngày liền.
Ngay cả phần bình luận ở bài thông báo của chương trình <Vượt qua dị giới> cũng bị thất thủ.
Gặp tình huống này, những người qua đường không biết chuyện gì xảy ra cũng nhảy vào ăn dưa. Những người giữ được lí trí chỉ có một số ít, đa số mọi người đều kích động, tập trung mắng chửi dưới Weibo của Tô Hà.
Các loại hot search ầm ầm xuất hiện như [Tô Hà là ai?], [Tô Hà “ôm đùi”], [Lâm Hạm bị cướp show] rồi nhanh chóng tăng vọt.
Hầu như tất cả những người qua đường theo dõi đều có những lời lẽ tấn công Tô Hà.
Trong chung cư.
Kế An An đã bị hoảng sợ, gấp đến mức không thể nào đứng yên được, liên tục đi qua đi lại.
Vậy mà cái người đang bị mắng tới tấp kia lại đang ngồi xếp bằng trên thảm Tatami, rót cho mình một ly kỷ tử nóng, từ từ thưởng thức.
Chờ Kế An An dùng weibo phụ đi chinh chiến một chọi một trăm xong, trán đã rịn đầy mồ hôi, mệt đến thở không ra hơi. Kế An An ngẩng đầu lên thấy bà chủ mình đang hạnh phúc nói chuyện trong nhóm chat có tên là [Nhóm fan Thiên Thần số 48] cùng với các fan khác.
Năm tháng lặng lẽ liếm màn hình.
Kế An An: “…”
Kế An An: “Bà, chủ, ơi!!”
Ba chữ đó dường như được Kế An An nghiến răng nói ra.
Tô Hà đang “khoe khoang” trong nhóm người hâm mộ là mình đang giữ mấy GB ảnh đẹp đẽ của Thiên thần, thấy cô nàng trợ lý gọi cũng không ngẩng đầu lên, ý cười dạt dào.”
“Đợi chị tí, đợi chị tí, để chị đăng xong tấm này đã.”
Kế An An giận đến mức muốn chầu trời ngay tại chỗ.
Nửa phút sau, cuối cùng Tô Hà tranh thủ, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên cười mỉm.
“Sao vậy?”
Kế An An tức đến mức thành chính quả, vẻ mặt không thay đổi đưa điện thoại cho cô nhìn:
“Còn sao nữa! Chị tự nhìn đi! Chị sắp bị mắng chết rồi đấy.”
Tô Hà nhìn lướt qua màn hình.
“Không phải là mình đã sớm biết rồi sao?”
“Nhưng…” Kế An An nghẹn họng: “Nhưng em cũng đâu nghĩ là sẽ đến mức này! Mấy người đó không biết chuyện gì mà đã mắng khó nghe như vậy — rõ ràng là Lâm Hạm không biết xấu hổ, chương trình này vốn dĩ có tới lượt cô ta đâu…”
Kế An An không nói gì nữa, giọng cô nghẹn lại, ánh mắt đỏ bừng.
Tô Hà ngây người.
Chốc lát, ánh mắt cô dao động, nắm lấy tay Kế An An ngồi xuống bên cạnh, bất lực khẽ cất lời: “Được rồi, em đừng tức giận. Chị biết là em thấy uất ức thay chị.”
Kế An An nghẹn ngào: “Bà chủ, chị thật sự rất khoan dung…Chị không buồn sao?”
Tô Hà cười than.
“Đương nhiên là chị buồn rồi.”
“Vậy sao chị còn…”
“Nhưng buồn thì có ích gì, An An. Nước mắt của em sẽ làm kẻ địch hạnh phúc, bọn họ sẽ trêu chọc em hèn nhát, chế nhạo em mới có thể mà đã không chịu được, đạp em ngã rồi cười đắc ý — em muốn nhìn thấy Lâm Hạm cười không?”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Đấy là lí do.”
Khóe mắt Tô Hà hơi cong, xoa đầu Kế An An khẽ mỉm cười.
“Em đừng buồn. Chị hứa với em, muốn nhất là đến ngày “Trình Phượng” được công chiếu, ai đúng ai sai, mọi người tự sẽ hiểu.”
“Thật ạ, có thật không…”
“Đương nhiên rồi. Sự thật có lẽ sẽ tạm thời bị che đậy, nhưng rồi sẽ đến một ngày nào đó bong bóng không cần đâm cũng tự vỡ. Đến lúc đó, những gì mà cô ta dùng thủ đoạn để lấy, đều phải trả lại cho chúng ta gấp mấy lần.”
Tô Hà dứt lời thì khẽ cười.
“Chị nhất định bắt cô ta trả lại, nếu không sao mà xứng đáng với những giọt nước mắt đã rơi của An An của chúng ta.”
Kế An AN nín khóc, mỉm cười.
Cô nàng lau nước mắt, lại hỏi: “Chuyện trên weibo…mình cứ mặc kệ à chị?”
“Thật ra chị không muốn quan tâm lắm, nhưng thấy em đau khổ như thế, hình như chị mà không nói gì thì lại giống một bà chủ vô tâm nhỉ?”
“…Bà chủ, chị định làm gì?”
Vài phút sau.
Dưới sự chửi rủa của hàng ngàn người, chính chủ bỗng nhiên online——
[Tô Hà]: Tôi được cái “đùi vàng” nào coi trọng tôi còn không biết luôn á! Ba ba “đùi vàng” ơi, ra cho con ôm đùi.
Tô Hà vừa đăng bài xong, còn chưa kịp load lại trang chủ thì điện thoại đã rung lên.
Trên màn hình hiển thị người gọi tới là “chị Quách”.
“Shhh…”
Tô Hà hít một ngụm khí lạnh.
“Lần này chị thật sự cảm thấy có lỗi với bản thân.”
Kế An An dở khóc dở cười.
Tô Hà không dám kéo dài bèn bắt máy: “Chị Quách?”
Quách Như ở đầu dây như đè nén lửa giận: “Tô Hà, sao em lại đăng weibo? Tình hình này chưa có sự đồng ý của công ty mà em còn dám tùy tiện đăng weibo thế hả??”
Tô Hà thái độ hối lỗi, nhưng tác phong lại không đủ chân thành, vội vàng nói:
“Em sai rồi, chị Quách.”
Quách Như: “…”
Quách Như: “Em đừng nghĩ đây không phải chuyện lớn, em xóa ngay đi. Thời điểm này không ổn, bên tổ tiết mục rất có thể vì hình tượng của chương trình và để giữ hảo cảm của người qua đường sẽ trực tiếp lôi em ra làm người chịu tội thay đấy.”
“Xóa? Không ổn sao ạ?”
“Có chỗ nào không ổn ạ?”
“Chị Quách, lúc em đăng lên ngầu như thế, vậy mà vừa đăng xong lại vội xóa đi, như vậy mất mặt lắm.”
Quách Như: “…”
Quách Như: “Vậy em—–”
Đầu dây bên kia còn chưa kịp dứt câu, bên phía Tô Hà đã vang lên một tiếng thét chói tai, lấn át hết toàn bộ lời Quách Như nói.
Tô Hà hoảng sợ run rẩy, điện thoại tuột khỏi tay rơi thẳng xuống đất.
Thay vì nhặt lên, Tô Hà lại quay sang hỏi: “Sao vậy An An? Em không sao chứ?”
Kế An An vụt đến trước mặt cô như một cơn gió.
Không nói thêm lời thứ hai, vội đưa màn hình đến trước mắt Tô Hà.
Đập vào mắt cô là bài đăng khi nãy cô vừa đăng.
[Tô Hà]: Tôi được cái “đùi vàng” nào coi trọng tôi còn không biết luôn á! Ba ba “đùi vàng” ơi, ra cho con ôm đùi.
Trên vô số lời mắng chửi, có một bình luận đứng đầu là bắt mắt nhất, chỉ có hai từ.
[Kiêu]: Đến ôm đi.
Tô Hà: “…?”
Một phút sau, weibo liền tê liệt.