Edit: Mỳ
Beta: Cải Xanh
“Bà chủ, không phải là chị định đi thật chứ?”
“Đi đâu?”
“Thì đến hội sở Thanh gì đó. Lúc nãy nghe ý chị Quách là em đã biết chị đấy muốn chị đi xã giao rồi. Bà chủ, không phải là chị không thích những chuyện như này sao?”
“Hả, chị có nói là chị không thích à?”
“Chị có muốn em nhắc lại cho chị nhớ không. Lúc trước cũng bởi vì chị nhất quyết từ chối không làm mấy chuyện này, nên mới bị chị Quách đóng băng hoạt động lâu đến vậy đó!
“À ra là chuyện này, con người cũng có lúc phải trưởng thành mà em.”
“…”
Nhìn thấy Tô Hạ mệt mỏi, trên miệng nở một nụ cười thật tự nhiên qua kính chiếu hậu. Kế An An im lặng một hồi. Cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng lầm bầm.
“Chị đừng tưởng là em không biết, rõ ràng chị muốn đi là vì Kiêu thần mà.”
“…”
Tô Hà đang mê mẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như nghe được gì đó mới tủm tỉm cười.
“Hửm? An An, em vừa mới nói gì thế?”
Nếu như là bình thường, Kế An An đã bị giọng nói này dọa cho hú vía.
Tuy nhiên tâm trạng lúc này của cô đang tốt, sau khi yên lặng chừng hai giây thì lặp lại câu mình vừa nói ban nãy.
“Em nói, bởi vì chị Quách sử dụng hot search của Kiêu thần để uy hiếp chị, cho nên chị mới chịu nhượng bộ.”
“…”
“Nhưng làm thế rồi cũng có tác dụng gì? Cho dù chị làm như vậy, Kiêu thần cũng có biết chị, không biết chị đã phải hy sinh cái gì, cũng không biết đến tình cảm của chị!”
“…”
Bên tai lặng thinh. Sự yên lặng này khiến Kế An An cảm thấy trong lòng đầy bất an.
Chẳng lẽ mình nói có hơi nặng lời à?
Kế An An dè dặt đưa mắt nhìn lén Tô Hà, còn chưa kịp nhìn thấy người đã bị đụng trúng đầu
Giọng Tô Hà nghiêm túc.
“Chú tâm lái xe đi, đừng có xao nhoãng. Theo Điều 44 của Bộ Luật giao thông, người lái xe không được liếc ngang liếc dọc, nếu không sẽ bị phạt 200, trừ thêm ba điểm.”
“…Dạ.”
Vì chuyện này mà cơn tức ban nãy của Kế An An xẹp xuống như một khinh khí cầu bị xì hơi.
Qua hai ba phút.
“An An, em có từng đu idol bao giờ chưa?”
“Hả?” Kế An An sửng sốt: “Ở trong giới quá lâu rồi, ai lại còn đu…”
Nhớ tới trường hợp đặc biệt đang ngồi bên cạnh, Kế An An nghẹn lời.
Tô Hà không để ý, chỉ khẽ cười.
“Cho nên em không thể nào hiểu được tâm trạng của chị đâu. Chỉ muốn đem những thứ tốt nhất trên thế giới này tặng cho anh ấy, còn những thứ dơ bẩn hay bất lợi kia thì chị cũng muốn thay anh ấy chặn lại. Anh ấy buồn, chị cũng sẽ buồn, hoặc những khi anh ấy mất mát một thứ gì đó, chị cũng sẽ cảm thấy khó chịu, thậm chí là muốn khóc theo. Nếu…”
Khóe miệng của người con gái khẽ nhếch lên.
“Nếu như anh ấy biết đến sự quan tâm của chị, vậy thì tốt. Còn nếu anh ấy không biết, vậy cũng chẳng sao cả.”
“Chị làm những chuyện này không phải để gây sự chú ý của anh ấy. Có lẽ vì thích anh ấy quá lâu, thói quen thấm vào xương tuỷ, nên không biết từ khi nào mà chị đã quen với việc nghĩ tới anh ấy đầu tiên.”
“Bà chủ…”
Ánh mắt của Kế An An khẽ run, lúc này cô chỉ muốn quay đầu đi.
Bên tai chợt vang lên một giọng cười, tiếng cười không chút cảm xúc:
“Trời ạ, nghe sướt mướt nhỉ. Không uổng công chị diễn hai phút vừa qua.”
Kế An An: “…”
Kế An An siết chặt tay lái, mặt không chút cảm xúc.
“Bà chủ, chị có thích hàng cây bên đường hay biển, hồ nào không? Chị chọn một địa điểm, em sẽ hy sinh thân mình để vì dân trừ hại.”
Tô Hà mỉm cười.
Kế An An lại nói: “Có điều em vừa suy nghĩ lại, đu idol gì chứ, rõ ràng là chị thầm mến anh ấy mà?!”
“…”
Tô Hà im lặng một lúc rồi bật cười: “Nói thế cũng không đúng. Thầm mến tính ra là nói quá, theo chị đu idol là một cách tận hưởng. Chị đã qua cái thời suốt ngày yêu thầm người ta rồi.”
“Có thật không?”
Kế An An nửa tin nửa ngờ, cho là mình không có kinh nghiệm trong mấy chuyện như vậy nên chẳng bàn tới nữa.
“À đúng rồi, ban nãy chị nói luật giao thông thứ bao nhiêu ấy nhỉ?”
“Hửm?”
“Bộ luật giao thông.”
“À, cái đó.”
“?”
“Chị mới vừa đưa ra luật đó.”
“…”
Vài giây sau, trong xe lại vang lên tiếng gào thét của người nào đó.
“Hàng cây đi! Mọi chuyện chấm hết.”
*
Bảy giờ tối.
Tầng cao nhất của hội sở Thanh Hà.
Đây là khu vực VVIP của tòa nhà, cả tầng chỉ có mỗi ba phòng. Muốn ở lại đây một đêm thì tài khoản ít nhất phải có hơn sáu con số.
“Chủ nghĩa tư bản cũng ác thật.”
Tô Hà không chút cảm xúc, bước vào cửa thang máy màu vàng nhạt.
Kế An An đi theo phía sau lưng cô, sắc mặt căng thẳng như ra chiến trường.
Nhìn cô nàng bên cạnh như đi hành quân, Tô Hà cười hỏi: “Em căng thẳng hả?”
“Em…”
Kế An An đang chuẩn bị lên tiếng, thì bỗng cảnh giác mà dừng lại quay đầu nhìn về phía trước.
Lúc hai người bước ra khỏi thang máy, bên dưới được trải một dải tấm thảm mềm mại kéo dài đến cuối hành lang.
Cách đó không xa có một vệ sĩ đeo kính đen đứng canh trước cửa của một căn phòng.
Tô Hà: “Ấy, ngầu thế.”
Kế An An: “…”
Suýt chút nữa thì Kế An An tức chết.
“Bà chủ! Lúc này là lúc nào mà chị lại có hứng nói đùa vậy?”
Tô Hà chớp mắt vô tội: “Lúc nào?”
“Chị à, bọn họ dẫn theo vệ sĩ đó. Lỡ có chuyện gì xảy ra, mình đánh không lại, chạy cũng không xong, vậy thì phải làm sao?”
“Có một tên thôi mà.” Tô Hà nói: “Trong vòng một phút, nếu không gục ngã được anh ta thì chị thua..”
Kế An An: “…”
Kế An An lên tiếng: “Chị lại bắt đầu khoe khoang nữa rồi.”
Lúc cả hai đang nói chuyện, anh chàng vệ sĩ đừng bên ngoài dường như đã thấy nên đi nhanh đến.
Ánh mắt anh ta nhìn cả hai rồi lại dừng lại trên người của Tô Hà.
“Cô là cô Tô Hà?”
“Là tôi.”
Tô Hà mỉm cười nghiêng người, nụ cười vô cùng thánh thiện, hoàn toàn khác với cái người vừa tuyên bố rằng chưa đến một phút mình sẽ hạ gục anh chàng vệ sĩ kia.
“Mời cô đi với tới.” Vệ sĩ khẽ đưa mắt nhìn Kế An An mà nói: “Xin lỗi, trợ lý không được vào theo.”
Tô Hà sợ run người, gật đầu: “An An, em muốn ở bên ngoài đợi chị hay về trước…”
“Dạ được bà chủ, em đợi chị ở bên ngoài!”
Tô Hà: “…Nghe em nói càng làm chị sợ hơn ấy.”
Thấy Tô Hà xoi mói mình, Kế An An dứt khoát nói thẳng, cô đau lòng ôm tay bà chủ mình.
“Lỡ như trong đó có chuyện gì, chị nhớ la lớn lên nhé bà chủ.”
Tô Hà: “…”
Vệ sĩ: “…”
Tô Hà nhịn cười: “Được.”
Lúc Tô Hà bước vào phòng, cô đã thấy có vài người đang ngồi hoặc đang đứng. Chẳng ai trong số đây cô quen cả, nhưng cô cũng có thể đoán được đây là một bữa tiệc rượu. Ngoài một vài nữ minh tinh ra thì còn có nhiều cô nàng người mẫu lớn nhỏ khác.
Chỉ riêng một người ở giữa gian phòng đang bị bao vây bởi mọi người, người này thì cô biết.
Lâm Hạm.
Đương nhiên là Lâm Hạm biết cô, khi nghe tiếng cửa mở thì ánh mắt cô ta chợt lóe lên, khóe miệng giương lên một nụ cười quyến rũ.
“Làm tôi còn tưởng ai mà đến trễ thế, thì ra là Tô đại minh tinh của chúng ta.”
“Chị Hạm, đây là ai vậy, chị có biết không?” Bên cạnh phát ra một giọng nói yểu điệu.
“Đương nhiên là phải biết rồi, quý cô đây là Tô Hà. cô ấy là người có tên tuổi lớn của công ty giải trí Hình Thiên đó.”
Lâm Hạm nở một nụ cười đẹp đẽ, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Tô Hà.
“Có tên tuổi lớn?”
Mấy cô nàng người mẫu xung quanh cười lên thành tiếng, nghe đến đây ai trong số họ cũng biết giữa Lâm Hạm và Tô Hà có thù cũ. Mà ở đây, chỉ có mỗi Lâm Hạm là người có địa vị cao nhất trong giới, nên lấy lòng ai thì đáp án đx quá rõ ràng.
“Đều là những cái tên lớn của công ty Hình Thiên. Chỉ có điều, tôi chưa từng nghe qua tên cô ấy.”
“Đúng vậy.” Lâm Hạm khẽ lướt qua bàn tròn, bước đến trước mặt Tô Hà, “Có ai bảo người ta ba năm trước có tên tuổi lớn đâu. Lúc còn là thực tập sinh ở Hình Thiên, nếu không phải do cô Tô đây có mánh khoé thần thông quảng đại đẩy tôi ra ngoài, chắc hẳn tôi cũng không được như ngày hôm nay đâu.”
Lâm Hạm nhìn Tô Hà cười.
“Cô xem, tôi nói có đúng không hả Tô đại minh Tinh? Tôi có được như ngày hôm nay, nên cảm ơn cô đúng không?”
“…”
Tô Hà mỉm cười, ánh mắt không lay chuyển nhìn Lâm Hạm.
Mãi cho đến khi không còn tiếng cười nào nữa mà thay vào đó cả phòng bắt đầu chìm trong yên lặng. Lúc bấy giờ, mọi người mới nghe được có một giọng nói khẽ lên tiếng:
“Cô là ai?”
“….!”
Sắc mặt của Lâm Hạm trắng bệch.
Tuy rằng lực sát thương của câu nói này không lớn nhưng câu này lại nghe rất ‘quen tai’. Làm Lâm Hạm nhớ lại chuyện không vui vừa xảy ra gần đây, dù chỉ là một chuyện nhỏ nhưng lại để một dấu ấn rất lớn trong trí nhớ của cô.
Cố gắng đẩy khuôn mặt lạnh lùng thu hút người khác kia ra khỏi đầu, Lâm Hạm cười khẩy.
“Sao thế? Không phải là do ở tuyến 18 lâu quá nên không lên mạng được à? Hôm qua trên weibo mắng cô như thế nào, cô cũng chưa thấy?”
Tô Hà không lên tiếng.
Lâm Hạm cho là Tô Hà đang sợ, định thừa thắng xông lên, sẵn trả thù cho sự việc năm đó. Nào ngờ lại nhìn thấy đối phương mỉm cười, ánh mắt sáng ngời.
“Lâm Hạm, cô có biết lí do vì sao năm đó Hình Thiên không giữ cô lại không?”
“…Còn không phải là do cô dùng đủ mọi thủ đoạn à?!”
“Kể cả không có tôi, họ cũng chẳng muốn giữ cô.”
Giọng của Tô Hà nhẹ nhàng, ánh mắt miễn cưỡng ngước lên nhìn Lâm Hạm.
“Bởi vì cô có cơ thể chim sẻ, tâm phượng hoàng.”
“…!”
Sắc mặt của Lâm Hạm đột nhiên trở nên thật dữ dằn, đang muốn mở miệng trả lời lại nhưng trước mặt biết bao nhiêu người, chỉ có thể nở một nụ cười.
“Nếu như không có phẩm hạnh thì ắt sẽ gặp tai ương, nếu cô không ngại.”
Dứt lời, Tô Hà chẳng them để ý đến Lâm Hạm cảm thấy như thế nào, nghiêng người bước sang một bên. Đến cạnh cửa sổ, nụ cười mơ hồ trong mắt được thay thế bằng sự lạnh lùng.
Với sự khiêu khích của Lâm Hạm, Tô Hà thậm chí còn chẳng để vào mắt, cô quá lười để so đo mấy chuyện đó.
Chỉ là lúc ấy cô không tài nào nhịn được.
——-
Thương Kiêu.
Cô thà từ bỏ nguyên tắc ba năm chứ không chấp nhận sự bẩn thỉu kia. Ấy vậy mà Lâm Hạm lại còn chẳng biết xấu hổ mà nói cô như thế.
Bảo cô khoan dung, bỏ qua cho Lâm Hạm mới là lạ đó.
Lúc Ngô Tụng đưa Thương Kiêu ra đến cửa, còn tiếc nuối hỏi:
“Thật sự là không được sao?”
“Tôi đã nói rồi.” Thương Kiêu nhíu mày: “Tôi không chấp nhận lợi dụng để cọ nhiệt, huống chi là mấy show thực tế kiểu này.”
“Thật ra cậu có thể suy nghĩ lại, chương trình thực tế này của tôi khác với những chương trình khác. Chương trình này thật sự có khả năng trở thành một hiện tượng, chỉ cần bên hậu kỳ làm tốt, để thịnh hành khắp toàn cầu thì không thể nào là không thể. Nếu cậu tham gia, vị trí Center chắc chắn là của cậu. Giúp cậu mở rộng thêm con đường ra quốc tế, không phải là chuyện tốt sao?”
“Không đi.”
Ngắn gọn, lạnh lùng và cứng rắn.
Ngô Tụng: “…”
Ngô Tụng: “Đại gia Thương Kiêu!”
Thương Kiêu: “.”
Tuy một câu này không ảnh hưởng gì đến Thương Kiêu nhưng lại khiến người khác hoảng sợ.
—–
Hành lang dài phía trước.
Kế An An bị giọng nói kia làm cho run sợ, thiếu điều muốn nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô tức giận nhìn ra phía sau. Dần dà đầu óc ù ù cạc cạc nhớ lại câu nói ban nãy.
Thương…Kiêu?!
Kế An An: “…”
Mợ nó.
Bà chủ đâu rồi, phóng ra đây mà xem.
Cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa của Kế An An, Ngô Tụng vui sướng khi người khác gặp hoạ.
“Ui chao, hình như kia là fans của cậu đấy Kiêu thần?”
Giữ lại lời nói ban nãy trong đầu, Kế An An hưng phấn vọt đến trước mặt hai người họ.
“Thiên thần, bà chủ của em thích anh lắm đó! Anh có thể nào ký tên giúp em không ạ!?”
“…”
Ngô Tụng bật cười thành tiếng.
“Lý do này hay đó. Cô đúng là rất tận tâm nha, đi chơi mà còn nhớ đến bà chủ của mình nữa nhỉ?”
Kế An An còn đang đắm chìm trong sự cuồng nhiệt, nghe thế chẳng cần nghĩ ngợi nhiều liền nói: “Em đang đi làm mà. Bà chủ của em đang ở trong phòng này.”
Tiếng cười của Ngô Tụng bất chợt ngừng lại.
Một hồi sau, sắc mặt anh ta lộ vẻ sâu xa, hơi nghiêng người nhìn Thương Kiêu, hạ giọng lên tiếng.
“Hình như bên trong là một đoàn làm phim, loại xã giao này có hơi lộn xộn, cậu biết đó…fan của cậu là một trong những người đó vì vậy nên cậu cũng phải để ý một chút.”
Sắc mặt của Thương Kiêu lạnh nhạt, không lộ ra chút phản ứng nào.
Ngô Tụng cũng đã quen với cái tính này rồi.
“Tôi có giấy bút ở đây.” Khi hắn quay lại, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ: “Lại đây đi để Kiêu thần ký cho em. Nào!”
Âm cuối câu tăng lên, ý muốn nhắc nhở.
Anh cầm bút từ tay Ngô Tụng, ngòi bút đặt xuống mặt giấy, nét chữ rồng bay phượng múa xuất hiện theo từng nét bút.
“Kiêu thần, anh có thể viết thêm To rồi tên chị ấy không?!”
Kế An An đứng bên cạnh, giọng đầy hưng phấn:
“Bà chủ em tên Tô Hà. Tô của Tô Châu, Hà trong từ hoa sen!”
Xoẹt một tiếng.
Đầu bút cắt qua mặt giấy.
Tác giả có lời muốn nói: Thương Kiêu:?
Tô Hà bên trong phòng: …Sao đột nhiên thấy lạnh cả người…