Hôn Chí

Chương 9: Chương 9




Edit: Cải Trắng

Beta: Cải Xanh

Quách Như ôm tâm trạng phức tạp ngồi trong nhà Tô Hà ở khu chung cư nhỏ.

Làm người đại diện cho Tô Hà ba năm, cô ta cảm thấy mình đã đối tốt với Tô Hà hết mực… nhưng một cô gái không nổi danh, không có bối cảnh, sẽ phải chìm nghỉm trong giới suốt đời nếu không có cả thành tựu.

Tô Hà có một điểm cực kỳ đặc biệt mà rất nhiều người không có, đó là sự vững vàng, mà đấy cũng là điểm mà Quách Như không thích nhất ở nghệ sĩ.

Trong mắt cô ta, thứ không có giá trị nhất ở giới giải trí là nguyên tắc và nó càng mất giá với nghệ sĩ nhỏ. Nếu muốn kiên trì với nguyên tắc của mình, hà tất gì phải vào trong giới?

… Giữ tâm hồn trong sáng hả?

Trên thế giới này, chỉ có những thiên tài đếm trên đầu ngón tay mới xứng có.

Đa số người bình thường chỉ có chút thiên phú mà thôi. Những người như thế rồi cũng sẽ bị người không cần nguyên tắc đào thải.

Tô Hà khép tập tài liệu lại, ngẩng đầu.

Quách Như hỏi: “Xem xong rồi?”

“Ừm.”

“Em muốn ký không?” Vừa mở miệng hỏi, Quách Như phát hiện ra bản thân hơi khẩn trương.

“…”

Tô Hà do dự.

Khóe miệng Quách Như hơi nhếch lên.

**

Cô ấy do dự!

Đối mặt với chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, Tô Hà còn nghĩ đến khả năng không ký hả!

Suýt chút nữa, Quách Như đã bị tức ngất đi.

Nếu là trước kia, cô ta đã sớm không nhịn được mà nổi trận lôi đình. Nhưng giờ thân thế Tô Hà chưa làm rõ, Quách Như không dám manh động.

Sau một hồi suy nghĩ, Tô Hà gật đầu.

“Em ký.”

“…!”

Quách Như thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta thường chẳng cho Tô Hà nổi sắc mặt tốt mà giờ lại không nhịn được mỉm cười.

“Dùng bút chị này, ký đi.”

Quách Như tận mắt nhìn Tô Hà ký tên rồi cẩn thận cầm hợp đồng như ôm bảo bối mới ngồi thẳng dậy.

“Tô Hà, em tin chị đi. Dù chương trình này không thể khiến em một bước lên trời thì cũng tạo ra bước ngoặt trên con đường sự nghiệp của em.”

“Em hiểu mà.”

“Được, vậy chị đến công ty gửi hợp đồng đã.”

Quách Như đứng dậy: “Em không cần tiễn, sáng mai chẳng phải em phải đến đoàn làm phim à?”

Đi được mấy bước, Quách Như nhớ ra cái gì đó, đột ngột ngừng chân.

Vài giây sau, cô ta xoay người lại.

“Tô Hà, chị có một câu muốn hỏi em. Đương nhiên, nếu em không muốn trả lời thì thôi vậy.”

Tô Hà gật đầu: “Chị hỏi đi.”

“Em có biết vì sao hợp đồng này tới tay em không?”

“…”

Tô Hà không bất ngờ gì, chỉ cười: “Chắc do em may mắn. Tối qua uống rượu, vừa hay em gặp được đạo diễn Ngô, lại còn phát hiện anh ta là họ hàng xa của một người bạn cũ, nên…”

Quách Như gật đầu: “Hóa ra là vậy, xem ra em rất may mắn.”

Chẳng biết có tin hay không mà nói xong cô ta xoay người đi ra ngoài luôn.

“Chị Quách đi thong thả nha.”

Tô Hà nhìn theo đối phương rời đi.

*

Ra khỏi nhà, Quách Như xuống tầng.

Đi được vài bước, cô ta lấy di động ra, chần chừ mấy giây rồi gọi đến một dãy số.

Điện thoại đổ chuông, Quách Như cười tươi sáng lạn.

“Đạo diễn Ngô, tôi không quấy rầy anh chứ?”

“Đương nhiên là không rồi. Đại diện Quách, chuyện tôi nhờ cô làm, cô làm được chưa?”

“Đạo diễn Ngô lại nói đùa rồi. Này là anh cho nghệ sĩ dưới tay tôi cơ hội, sao lại thành anh nhờ vả tôi được? Tô Hà đã ký tên lên hợp đồng, tôi không phụ mệnh lệnh của anh đâu.”

“Ha ha ha ha… Được được, chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ. Về sau đại diện Quách có việc cần nhờ cứ đến tìm tôi nhé.”

“Đạo diễn Ngô quá lời rồi, đấy là chuyện tôi nên làm.”

“Bên tôi còn có chút việc, chúng ta nói chuyện sau nhé.”

“Được! Đạo diễn Ngô, anh cứ bận chuyện của mình đi.”

“…”

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Quách Như buông di động, nhìn nhật ký cuộc gọi trên màn hình mà lẩm bẩm.

“Vui thế sao… Chẳng lẽ Tô Hà là chú chim hoàng yến Ngô Tụng nuôi?”

Quách Như vừa nói vừa bước đi xa hơn.

Phía bên kia, tại bãi đỗ xe dưới hầm JA.

Ngô Tụng vỗ trợ lý ngồi bên cạnh, mở cửa xe, cười: “Đi thôi!”

Hai mắt trợ lý sáng lên: “Thành công rồi ạ?”

“Coi như thành công một nửa đi.”

“Một nửa?”

“Ừ, nửa kia đánh cược.” Ngô Tụng cười thần bí: “Đánh cược xem chuyện hôm qua tôi đoán có phải sự thật không.”

Hai người đi về phía thang máy.

Trợ lý tò mò đi theo: “Đạo diễn Ngô, rốt cuộc tối qua anh gặp chuyện gì thế? Trước đó anh bảo không thể mời được Kiêu thần, sao mới nửa ngày lại bảo đã thành công một nửa?”

“Đấy là bí mật. Không nói được.”

“…”

Vừa nói xong, hai người đã đặt chân lên tầng chín của JA.

Cửa thang máy vừa mở, họ đã bị hai nhân viên bảo vệ to lớn cản lại.

“Tôi tìm…”

“Đạo diễn Ngô!”

Phía trước có người nhanh chân chạy đến chỗ Ngô Tụng, bắt tay.

“Ôi, sao lại làm phiền cậu đến đây thế này?”

Thấy người đến là Vương Tư Ngôn, người đại diện của Thương Kiêu, Ngô Tụng cười.

“Anh Vương, với người như Kiêu thần, tôi đương nhiên phải tự mình đến rồi… tự mình đến đây còn chưa chắc đã mời được đâu, đúng không?”

Ánh mắt Vương Tư Ngôn xẹt qua tia sáng, không trả lời.

Chương trình của Ngô Tụng rất tốt, nhưng tính tình Thương Kiêu thế nào anh ta biết rõ, cho nên, về cơ bản hi vọng bằng không. Giờ chẳng dám hứa hẹn trước điều gì.

Anh ta cười tươi, nói: “Nào, hai người vào trong này.”

Hai bảo vệ cao to ban nãy lui sang chỗ khác, nhường cho Ngô Tụng và trợ lý đi qua.

Ngô Tụng quay đầu nhìn thoáng qua, nói đùa: “Trận địa này của bên JA các anh dọa người quá rồi đấy.”

Vương Tư Ngôn cười khổ: “Lúc anh Kiêu ở công ty, tôi còn sợ trận địa này không ngăn nổi rắc rối ấy chứ.”

“Cũng đúng. Ha ha, dù sao người ta cũng là thiên thần.”

Vương Tư Ngôn đưa người vào phòng họp.

“Kiêu thần, vẫn khỏe chứ?”

Ngô Tụng cười cợt đùa giỡn với người đàn ông đang ngồi trước bàn họp.

Thương Kiêu liếc nhìn hắn một cái rồi chuyển tầm mắt sang phía Vương Tư Ngôn.

“Người mà anh bảo đến là cậu ta?”

Giọng điệu lạnh nhạt không thèm che giấu sự ghét bỏ.

Vương Tư Ngôn xấu hổ.

“Kiêu thần, cậu làm vậy là khiến người khác tổn thương đấy.”

Ngô Tụng kéo ghế dựa ngồi xuống, cười híp mắt với người phía trước.

“Tối qua, cậu đâu đối xử mất nhân tính với cô gái nhỏ nhà người ta.”

… Tối qua, lại còn cô gái nhỏ?

Nghe vậy, Vương Tư Ngôn hoảng sợ nhìn về phía Thương Kiêu.

Thương Kiêu không động đậy.

Anh rũ mắt đọc tài liệu, ngón tay trắng nõn thon dài vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt hơi nghiêng lộ ra đường cằm sắc nét.

“Có chuyện nói thẳng. Giờ đang trong giờ làm việc, tôi bận lắm.”

Người gì mà dầu muối không ăn.

Ngô Tụng bĩu môi xong không nhịn được cười. Hắn lấy hợp đồng từ chỗ trợ lý sang, đẩy đến trước mặt Vương Tư Ngôn.

“Tôi đến đây để mời Kiêu thần…”

“Không bàn về chương trình.”

Không đợi Vương Tư Ngôn đưa tay nhận, Thương Kiêu đã lạnh nhạt nói mà chẳng thèm ngước mắt.

Vương Từ Ngôn thu tay, ngượng ngùng nhìn Ngô Tụng.

Hắn không giận còn cười.

“Chưa chắc. Tôi cảm thấy chuyện này bàn tiếp được.”

“…”

Nghe vậy, Thương Kiêu dừng bút.

“Lý do?”

Ngô Tụng day day trán: “Để tôi nghĩ lại xem nào… Ví dụ, có người mới muốn vào chương trình, cậu thấy lý do này sao?”

Thương Kiêu không nói.

Phòng họp rơi vào im lặng.

Cảm nhận được Thương Kiêu và Ngô Tụng đang đấu nhau bằng mắt, Vương Tư Ngôn âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Sau nửa phút giằng co, Thương Kiêu di chuyển tầm mắt xuống, cười lạnh: “Cô ấy ký?”

“Ừm.” Ngô Tụng cười: “Chắc hợp đồng đang trên đường gửi về rồi.”

“Liên quan gì đến tôi?”

“Kiêu thần à, cô ấy ký, nhưng tôi chưa đóng dấu.”

“…”

Ngô Tụng mỉm cười trông hệt cáo già.

“Hợp đồng này đáng giá như nào chắc cậu cũng biết. Cơ hội này khó có với người mới biết bao. Nếu cậu không rõ thì hỏi anh Vương. Anh Vương chắc chắn biết.”

Thương Kiêu cười như không cười, ánh mắt lạnh lùng hơn.

“Vậy thì sao?”

“Đơn giản lắm… cơ hội này có cho cô ấy không, quyền lựa chọn nằm trong tay cậu.” Ngô Tụng nói thẳng.

“Cậu bảo chăm sóc tôi cũng đã đáp ứng. Nhưng chương trình tôi coi trọng đến mức nào chắc hẳn cậu rõ, tôi sẽ không lấy nó ra để mạo hiểm. Mạo hiểm vì cô ấy, cậu phải bồi thường cho tôi một khoản ‘bảo đảm’ tương ứng.”

“Cơ hội không chỉ có một.”

“Nhưng đối với cô ấy mà nói, cơ hội không nhiều vậy đâu.” Ngô Tụng cười, dựa lưng vào ghế: “Tôi thấy, cậu rất tức giận vì chuyện tối qua đấy. Nhưng hết cách, giới giải trí này là như vậy mà. Chỉ cần cô ấy không nổi tiếng, loại chuyện đó sẽ không dừng.”

“…”

“Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm nhỏ, đó là quy tắc. Tôm có rồng che chở rất tốt nhưng nhỡ chú rồng ấy ngủ gật thì sao? Cách ổn nhất là đưa con tôm này trở thành cá lớn trong giới.”

Ngô Tụng gõ gõ hợp đồng trên bàn, híp mắt cười.

“Một lần vất vả, cả đời nhàn nhã mà Kiêu thần, không ổn sao?”

Phòng họp lần nữa rơi vào im lặng.

Vương Tư Ngôn đứng ngồi không yên. Tuy anh ta nghe không hiểu cuộc trò chuyện này lắm nhưng không ảnh hưởng gì đến sự nhạy bén của bản thân.

Người mới vào tổ, Ngô Tụng đến đòi bồi thường?

Ai vào tổ, ai đến bồi thường?

Vương Tư Ngôn càng nghĩ càng ớn, cuối cùng không nhịn được mà mấp máy môi: “Kiêu thần, cậu…”

“Để hợp đồng lại, ký xong tôi sẽ gửi về.”

Thương Kiêu rũ mắt, lạnh nhạt ra quyết định.

“Tết năm nay cậu đừng đến nhà tôi chúc tết, tôi thả chó đấy.”

Ngô Tụng cười: “Cậu đồng ý hả? Ha ha ha, tôi không nhìn nhầm người mà.”

Thương Kiêu khó chịu hấp háy mắt.

“…Cậu muốn tôi rút lời không?”

“Chậc chậc, cái này gọi là gì nhỉ? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Huống hồ, lời là cậu nói.”

Ngô Tụng vừa cười vừa đứng lên.

“Tôi không ngờ cậu lại quan tâm đến em gái mình như vậy. Ai chà, không uổng công người ta thích cậu suốt một thời gian dài, đúng không?”

“!!!”

Tay mất lực, bút máy xoẹt một đường trên tài liệu.

Giọt mực nhỏ xuống giấy trắng.

Thương Kiêu chẳng quan tâm.

Anh chỉ giương mắt, nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Cậu nói vớ vẩn cái gì thế?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Hà: …Tự nhiên sau lưng tôi lành lạnh. Ai đang nói xấu tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.