Hồn Chủ

Chương 33: Chương 33: Điên cuồng hấp hồn, Lang Quân (2)




Dương Đại một bên hấp hồn, một bên mặc niệm:

- Chờ sau khi ta cường đại, có thực lực, có thể lại để cho các ngươi xuất thủ bảo vệ Đại Hạ, ta làm như vậy cũng là vì làm bản thân mạnh lên, về sau bảo vệ quốc gia mình, giống như các ngươi...

Nói lời này ngược lại là thực tình, chờ hắn mạnh lên, khẳng định phải hồi báo Hạ quốc, bảo hộ Hán Tây hành tỉnh, bảo vệ nhà mình.

Không có nước, nào có nhà.

Huống hồ, cơ quan tình báo đối với hắn tốt như vậy, Dương Đại đương nhiên hồi báo.

Bất quá điều kiện tiên quyết hồi báo là hắn đủ mạnh.

Theo Dương Đại hấp hồn càng ngày càng nhiều, hắn bắt đầu có chút choáng đầu, nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.

Thi thể nơi này rất nhiều, Dương Đại ngoài ý muốn phát hiện mình có thể cách thi thể hấp hồn, có lẽ là tu vi cường đại, hắn không cần đưa tay dán lên trán hấp hồn.

Đợi Dương Đại hút xong tất cả hồn phách, hắn rất nhanh muốn nhịn không được, số lượng thật sự quá lớn.

- Nhanh vớt ta đi!

Dương Đại vội vàng hô, Bạch Vĩ nhảy xuống, nâng hắn lên, thả người nhảy lên, nhẹ nhõm nhảy ra hố chôn xác, Điền Bất Trung, Trình Ngạ Quỷ hộ tống bọn hắn rời đi.

Nhìn qua bốn người đi xa, hai vị binh sĩ bên trên tháp canh thở dài một hơi.

- Giống như có người bị thương.

Binh sĩ lùn tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói.

Binh sĩ cao cười nói:

- Xem ra mặc dù tiễn ta bị chém đứt, nhưng mũi tên vẫn bắn tới hắn.

- Hổ ca thật lợi hại!

Binh sĩ lùn một mặt sùng bái nói, binh sĩ cao nghe được giương cằm ra vẻ.

...

Màn đêm buông xuống.

Trong rừng cây, Dương Đại được bốn vị âm chúng che chở, hắn dựa vào thân cây, nhắm mắt lại, chau mày.

Thạch Long không khỏi hỏi:

- Lâu như vậy còn chưa tỉnh lại, chủ nhân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Trình Ngạ Quỷ cười nói:

- Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện, âm chúng chúng ta chẳng phải biến mất?

Thạch Long hiếu kì hỏi:

- Lần này hút bao nhiều hồn phách.

Điền Bất Trung cười nói:

- Hơi nhiều.

Thạch Long càng thêm hiếu kì, bất quá đối mặt Điền Bất Trung, hắn không dám hỏi nhiều.

Bên trong Âm chúng, Điền Bất Trung là không dễ gây vào nhất, giọng nói và ánh mắt đều cho người ta áp lực rất lớn, mà cái tên này hiện tại là tay chủ công dưới trướng Dương Đại, địch nhân cơ hồ đều bị hắn giết.

Qua thời gian một nén nhang, Dương Đại rốt cục khôi phục ý thức.

Hắn mở to mắt, nhìn thấy bốn vị âm chúng, triệt để yên tâm.

Lần này mặc dù hấp thu đều là phàm nhân, nhưng số lượng thật sự quá nhiều.

Hắn một hơi hấp thu ba trăm năm mươi lăm linh hồn, hiện tại hắn tổng cộng có ba trăm tám mươi tư vị âm chúng.

Dương Đại bây giờ suy nghĩ một chút đều tim đập nhanh.

Hắn đứng dậy, nói:

- Rời đi trước vùng này, ta muốn kiểm tra bọn hắn một chút.

Bốn vị âm chúng không có ý kiến, bọn hắn dắt ngựa cấp tốc rời đi.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Đêm càng ngày càng sâu.

Trong núi rừng.

Dương Đại được bốn người Điền Bất Trung chen chúc vây quanh bắt đầu phóng xuất ba trăm năm mươi năm vị binh sĩ âm chúng, từng đạo lục quang từ giữa mi tâm hắn bay ra.

Rừng cây u ám bị lục quang chiếu sáng, không thể không nói, hơn ba trăm hồn phách tản ra lục quang xuất hiện rất dọa người, nhất là đêm hôm khuya khoắt.

- Bái kiến chủ nhân!

Ba trăm năm mươi năm vị binh sĩ âm chúng cùng kêu lên, dọa đàn chim trong rừng cây cả kinh bay đi.

Dương Đại bị dọa khẽ run rẩy, vội vàng cảnh cáo:

- Nhỏ giọng một chút!

Nhóm âm chúng binh sĩ trầm mặc, Dương Đại bắt đầu hỏi thăm từng người bọn họ.

Mười phút sau, hắn mang theo một âm chúng đi đến phía trước đội ngũ, người này có thân hình không tính to lớn, nhưng cũng rất cường tráng, tóc tai bù xù, khắp khuôn mặt đều là vết máu, hai mắt như sói, vô cùng hung ác, hắn tên Thương Lang, chỉ vì khuôn mặt giống sói, chính là một vị giáo úy, là người có chức cao nhất trong đám âm chúng.

Âm chúng sẽ bảo trì bộ dáng trước khi chết, thương thế sẽ khôi phục, nhưng hình tượng sẽ không thay đổi, cho nên bọn hắn vẫn như cũ là bộ dáng mới từ chiến trường giết ra.

- Từ nay về sau, những binh lính này sẽ do ngươi chưởng quản, ban tên Lang Quân, ta phân phó ngươi, ngươi phân phó bọn hắn.

Dương Đại mở lời, âm chúng quá nhiều, về sau khẳng định phải phân đội ngũ.

Thương Lang lên tiếng, rất lãnh khốc, rất giống Điền Bất Trung, nhưng Thương Lang càng lộ vẻ sát khí, Điền Bất Trung là âm tàn.

Dương Đại hỏi:

- Ngươi có biết thi thể binh sĩ Đại Hạ cùng Đại Lương chồng chất ở chỗ nào không?

Thương Lang thành thật trả lời:

- Biết một bộ phận, có một chút là ta tự mình áp giải, bất quá thời gian có chút lâu.

- Ngày mai mang ta đi hố chôn xác gần đây mà ngươi biết.

Dương Đại gật đầu nói, hôm nay tiêu hao quá lớn, hắn nhất định phải nghỉ ngơi, hấp hồn trong đêm, hắn sợ mình đột tử.

Rất nhanh, hắn thu tất cả âm chúng vào không gian linh hồn, sau đó rời khỏi Thâm Vực.

Trở lại trong phòng hiện thực, Dương Đại đi vào phòng khách, trên bàn không có đồ ăn, nhưng lưu lại tấm giấy, là nhân viên công tác ra hiệu hắn nếu trở về hiện thực, cần ăn cơm, gọi bất cứ lúc nào, bởi vì hắn hôm nay bỏ lỡ giờ cơm, đồ ăn nguội rồi bị nhân viên công tác lấy đi.

Dương Đại xác thực đói bụng, lấy máy tính bảng cơ quan tình báo cấp cho bắt đầu gọi món ăn.

Chọn món xong, hắn bắt đầu lên mạng dò xem tin tức trên Thiên Võng.

Quả nhiên, cuộc chiến giữa Đại Hạ vương triều và Đại Lương vương triều hôm nay lại lên hot tìm kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.