Hắn nhìn thấy ở trên đám mây phi kiếm có một người đang đứng, chính là Mộ Dung Trường An.
Đây là Dương Đại lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Trường An, kiếm hà lăng không, đứng ngạo nghễ trên trăm vạn phi kiếm, dáng người làm người kinh diễm, khiến cho người tin phục, nếu như thế gian thật có Kiếm Tiên, chỉ như hắn là cùng.
Mộ Dung Trường An hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc nhìn Dương Đại.
Dương Đại là Tâm Toàn cảnh mặc dù cách xa vài trăm thước cũng có thể thấy ánh mắt của đối phương, chỉ một liếc mắt đã khiến cho khắp cả người hắn lạnh thấu xương.
Cũng may Mộ Dung Trường An thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi tới.
Đám mây phi kiếm một đường hướng về phía trước, không có chuyển biến, không quay đầu lại, cũng không có ảnh hưởng đến sơn nhạc dọc đường, lao về phía chân trời.
Hắn muốn làm gì?
Trong lòng Dương Đại hoang mang, đằng sau lần nữa truyền đến tiếng nổ vang rền, hắn quay đầu nhìn lại, Mộ Dung Trường An tới chân trời đang có lần lượt từng bóng người đấu pháp chém giết lẫn nhau, kinh thiên động địa, thỉnh thoảng có kiếm quang lấp lánh thiên địa, càng có gió mạnh cuốn tới từng trận, cách xa nhau cách xa mấy trăm dặm cũng có thể cảm nhận được sóng gió.
Thần tiên đánh nhau, phàm nhân chớ gần.
Dương Đại vẫn cảm thấy không tốt lắm, hắn thu hồi hết thảy âm chúng vào không gian linh hồn, sau đó rời khỏi Thâm Vực.
Thành công!
Không có trạng thái chiến đấu!
Trở lại hiện thực, Dương Đại thở dài một hơi.
Hắn triệu hồi ra một trăm vị âm chúng nhân loại, để mỗi người bọn họ tu luyện, hắn thì bắt đầu lên mạng.
Quả nhiên!
Thứ nhất Hot tìm kiếm, Mộ Dung Trường An tiến vào Thập Phương giáo.
Thí luyện giả bên trong Thập Phương giáo rất ít, tuyệt đại đa số thí luyện giả đều đến từ Tu Tiên giới Đại Hạ, những người thí luyện, tán tu cũng phần lớn duy trì Đại Hạ, Mộ Dung Trường An mạnh mẽ dẫn tới toàn mạng cuồng hoan.
Mộ Dung Trường An triệt để bốc lửa.
Dương Đại hồi tưởng lại dáng người thẳng tắp đứng trên đám mây, cũng không nhịn được tâm trí hướng về.
Khi nào hắn có thể cường đại như vậy?
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn gọi điện thoại cho Hồ Lợi.
Thật vừa đúng lúc, Hồ Lợi đang ở trong hiện thực, nghe hắn trò chuyện.
- Lão ca, Thập Phương giáo đến cùng xảy ra chuyện gì? Hạ Quốc không ủng hộ Thập Phương giáo?
- Ha ha ha, yên tâm đi, nói với ngươi một cơ mật, cơ quan tình báo đã hiểu rõ Thập Phương giáo mạnh mẽ, vượt xa ngũ đại môn phái hợp lực, lần này sở dĩ không ngăn cản chính là muốn cho những người thí luyện biết được Thập Phương giáo mạnh mẽ, đợi chiến tranh kết thúc, Hạ Quốc sẽ sàng chọn càng nhiều thí luyện giả gia nhập Thập Phương giáo, không trực tiếp duy trì Thập Phương giáo là bởi vì một khi duy trì, dễ dàng bị Đại Hạ triệt để gạt bỏ, trong thí luyện giả cũng không ít người bị ngũ đại môn phái Đại Hạ thu mua, cho nên khống chế tin tức trên mạng rất nghiêm mật, dù sao không phải tất cả mọi người có thể gia nhập Thập Phương giáo, tuyệt đại đa số thí luyện giả vẫn đặt chân ở Đại Hạ.
Hồ Lợi trả lời, Dương Đại thở dài một hơi.
Hắn đang ở trong Thập Phương giáo hết sức dễ chịu, thật sợ Thập Phương giáo bị Mộ Dung Trường An giết xuyên.
Dương Đại hoang mang hỏi:
- Thập Phương giáo cũng đang diễn?
Hồ Lợi nói:
- Ừm, cố ý dẫn thí luyện giả ngũ đại môn phái tiến vào, lại bắt giữ.
- Vì sao không trực tiếp chiêu thu đệ tử?
- Vị trí khu vực Thập Phương giáo không có đất cho thí luyện giả rơi xuống, mà Thập Phương giáo tựa hồ hết sức cố kỵ Đại Hạ, không dám quang minh chính đại tuyển nhận thí luyện giả tại Đại Hạ, cụ thể nguyên nhân gì ta cũng không rõ ràng, ngược lại ngươi cứ an tâm đợi trong Thập Phương giáo đi, không sao đâu, đúng rồi, ngươi bây giờ có bao nhiêu âm chúng?
- Đầy hai ngàn.
- Mẹ nó, tiểu tử ngươi thật không phải người mà, ta cảm giác ngươi đã có khả năng chấp hành nhiệm vụ!
- Nhiệm vụ? Lão ca, ta còn không có mạnh như vậy đâu, chờ ta đến Linh Chiếu cảnh rồi nói sau.
- Tiểu tử ngươi, thực sự là... Trước đó nói Tụ Khí cảnh tầng năm là có thể thả ngươi tự do, ngươi ngược lại tốt rồi, ngươi còn tự mình tu luyện tiếp, cũng không đi học đại học, ngươi thật chính là người trẻ tuổi sao? Ngươi không muốn đi đại học đàm một trận yêu đương?
- Khụ khụ, gia quốc đang mưa gió phiêu linh, ta há có thể nghĩ đến chuyuện vui đùa, đến mức tự do, Địa Cầu một ngày không kết thúc tận thế liền vĩnh viễn không có tự do có thể nói!
Dương Đại chính nghĩa hào hùng nói, Hồ Lợi nghe được yên lặng.
Nếu Dương Đại trước đó không có tham gia thú triều, còn lập được công, hắn tự nhiên sẽ cảm thấy Dương Đại nói chuyện ma quỷ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Dương Đại từ khi tiến vào Thâm Vực liền không có đình chỉ nỗ lực, chưa từng hưởng lạc.
Hồ Lợi cảm khái:
- Ngươi a ngươi, nói thế làm ta nghĩ đến một người.
- Ai vậy? Có đẹp trai như ta không?
- Ngươi lông còn chưa mọc đủ, tính là gì suất, ngươi rất giống Thiên Đạo.
- Thiên Đạo? Ngươi có chút nhãn lực năng lực nha.
- Được rồi, lười nói với ngươi, tiểu tử ngươi càng ngày càng bần.
- Đó là bởi vì chúng ta càng quen hơn, ngược lại ta đã xem ngươi trở thành đại ca ruột.
- Này còn tạm được.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, tắt máy.
Dương Đại thở dài một hơi.
Hắn thật sợ đi làm nhiệm vụ, cũng không phải hắn không muốn ra lực, chẳng qua hắn cảm giác mình sớm ngày trở thành Quốc trụ mới có thể cứu nhiều người hơn.
Mục tiêu Dương Đại giống như Hùng Liệt, một người cứu một tỉnh, thậm chí như Thiên Đạo, một người cứu một nước.
Lại hướng về phía trước, vậy chỉ có thể là Cứu Thế Chủ.
Dương Đại bây giờ có phần tự tin này, nhưng phần tự tin này bị hắn giấu ở trong lòng, trong lúc làm người làm việc, vẫn rất cẩn thận.
Sau đó hai ngày, Dương Đại đều chưa có trở lại Thâm Vực.
Hắn muốn chờ sau khi mọi chuyện kết thúc lại đi vào.
Trước đó bị nữ tử tóc trắng ngồi xổm hai ngày canh me, hắn sinh ra cảm giác không tín nhiệm Tu Tiên giới, cho nên chuẩn bị chờ một chút.
Chờ hot tìm kiếm thay đổi.
Ổn ổn rồi tính.
Một ngày này, buổi tối.
Dương Đại nằm trên ghế sa lon nghịch điện thoại, đang xem tin nhắn trong Người Một Nhà Tương Thân Tương Ái.