Đối với “Tiểu thạch”, Thích Thủ Lân bị “ám ảnh” đến mức khó tin.
Cậu chả phải thần bí gì, thậm chí giống như tấm thiệp chúc mừng mà cậu đã gửi cho hắn, phía trên có phần chữ ký có ghi tên rõ ràng ở đó.
Nhưng ngoài trừ họ “Thạch” và làm trợ lý ở “Ô Kim”, hắn hoàn toàn không biết gì về cậu cả.
Làm sao để tìm được cậu ta đây, sau khi tìm thấy được rồi thì hắn sẽ làm gì? Thích Thủ Lân tự hỏi. Cuối cùng, hắn lại thấy rằng không có lý do hay mục đích gì để tìm cậu ta cả.
Nếu vậy, sao cứ phải tìm cậu ta làm gì chứ?
Chỉ là hắn không cam tâm......
Cam tâm? Đây có phải thi đấu gì đâu, hơn thua làm gì chứ?
Không cam tâm việc cậu ta cứ như vậy mà bỏ đi mất.
Cậu ta có bỏ đi hay không thì liên quan gì đến hắn chứ? Cậu ta cũng chả phải nhân viên của hắn......
......
Thích Thủ Lân như rơi vào vòng lặp vô tận, nơi mà hắn không thể tìm ra câu trả lời hợp lý cho những câu hỏi vì sao. Dường như mong muốn tìm thấy “Tiểu Thạch” trở nên vơi dần theo thời gian, nhưng vẫn luôn âm ỉ trong lòng hắn.
Mãi cho đến khi Thích Thủ Lân đang lúc chào hỏi một vị giám đốc cũ trong hội đồng quản trị thì hắn đứng hình nhìn ai đó trong video ghi trên máy tính bảng, vốn chỉ liếc mắt nhìn qua thôi, lại nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc —— là Tiểu Thạch.
Tay hắn cầm cốc, nhìn cô gái khoác lấy tay của cậu ta. Trên gương mặt đó đang nở một nụ cười ngây ngô.
Không phải vì nịnh nọt, không phải vì phép xã giao...... là thật lòng thật tâm, như đạt được điều mình mơ ước bấy lâu. Đó là một nụ cười ẩn chứa tình cảm đã chôn giấu từ rất lâu.
Nhưng rất nhanh, chỉ vài giây, máy ảnh chuyển sang một người khác.
“Cháu trai tôi tham gia hội thao, lúc đó tôi ở nước ngoài nên không về xem kịp nên bây giờ phải xem video quay lại.” Vị giám đốc già giải thích.
“Vậy người này......” Thích Thủ Lân tua video về trước một chút thì dừng lại, trên máy là khuôn mặt mờ mờ của Tiểu Thạch.
“Cháu trai của ngài có biết người này không?”
Thích Thủ Lân hiếm khi dùng nhiều quan hệ như vậy chỉ để tìm một người. Nhưng manh mối hắn có được cũng chỉ là người có họ “Thạch” đạt giải nhất cuộc thi nào đó tại hội thao tổ chức bởi ba trường Đại học thì đứt đoạn.
Bởi vì không có người nào họ “Thạch” cả.
“Tiểu Trì, biên bản cuộc họp đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ, ở trong hòm thư của ngài đấy ạ, trưởng phòng Vu.”
“A Trì, photo giúp chị mấy tài liệu này với.”
“Vâng ạ, Chị Nông.”
......
Trì Diễm thực tập ở công ty mới này cũng nửa năm rồi, mọi chuyện rất suôn sẻ. Tuy ít nói nhưng nhiệt tình, chịu khó, làm việc cũng rất cẩn thận. Dù không có chút chuyên môn kỹ thuật nào, nhưng dường như cậu có thể làm bất cứ chuyện gì, đặc biệt là chạy việc vặt. Do đó rất nhanh cậu đã có thể hòa nhập với mọi người.
Trì Diễm cũng cảm thấy làm việc ở đây cũng không tệ lắm, như đã tìm được một vị trí nho nhỏ thuộc về bản thân, nhưng anh chị tiền bối ở đây cũng rất hòa nhã, không hề có chuyện “drama chốn văn phòng” xảy ra.
“Chú ong thợ beta phục vụ cần mẫn cho xã hội “, được biểu hiện trên người cậu một cách chân thật nhất.
Gần đây, các dự án do công ty của bọn họ thiết kế cho người khác về cơ bản đã hoàn thành, giờ họ chỉ cần nghe ý kiến và góp ý chỉnh sửa cuối cùng của bên A trước khi hoàn thiện bản thảo. Lúc sáng, trưởng phòng bộ phận thiết kế của bọn họ đưa một số thành viên đến công ty của khách hàng để trình bày hạng mục dự án.
“A Trì, chúng ta đi nhá!” Là Long Thu Văn(1), cô gái vừa bước vào cùng lúc với cậu, vỗ nhẹ phía sau cậu một cái.
(1) Nguyên văn là 龙秋文
“Này! Sẽ ổn thôi mà, đừng lo!” Trì Diễm cực kì ngưỡng một cô gái này, cảm thấy cô rất thông minh. Đừng nhìn Long Thu Văn mang cặp kính dày và ngoại hình bình bình mà đánh giá thấp, ai ngờ được cô ấy vừa tốt nghiệp đã là thành viên chủ lực của bộ phận thiết kế ngay khi vừa bước chân vào công ty, còn đảm nhận một dự án quan trọng như thế này chứ? Có lẽ vấn đề duy nhất đó là cô ấy có chút bất cẩn(2).
(2) Nguyên văn là thành ngữ THÔ TÂM ĐẠI Ý 粗心大意 nghĩa là cẩu thả và bất cẩn (nguồn: baidu.com)
Khoảng 40 phút sau, điện thoại của Trì Diễm reo lên, là Long Thu Văn gọi tới: “Trì Diễm! Làm sao bây giờ! Tôi lấy nhầm túi công văn mất rồi!!!!!”
Bộ phận của bọn họ có phát cho mỗi người một túi công văn riêng, kiểu dáng giống y hệt nhau, cũng chẳng trách lâu như vậy cô ấy mới phát hiện ra. Trì Diễm vội vàng tìm túi công văn của cô: “Tôi gửi PPT cho cô có được không?”
“Thật ra gửi PPT cũng được, nhưng mà tôi còn mấy tài liệu khác nữa......”
“Tôi hiểu rồi“. Cậu đem toàn bộ tài liệu cất vào túi một cách nhanh chóng.
“Nhắn địa chỉ đi. Tôi sẽ đem tài liệu qua cho cô ngay bây giờ.”
Vì để tránh giờ cao điểm, Long Thu Văn và những người khác đã xuất phát từ rất sớm, cho nên hiện tại đến lượt Trì Diễm bị kẹt xe.
“Bác tài, có thể đi đường khác được không ạ?.” Trì Diễm kiểm tra thời gian trong điện thoại.
“Giờ là giờ làm việc, đường nào cũng bị kẹt xe cả thôi.” Tài xế không mấy ngạc nhiên.
Trì Diễm mở bản đồ nhìn một chút, quyết tâm: “Cho cháu xuống xe ở đâu ạ.”
“Hả?” Tài xế ngạc nhiên, quay lại nhìn cậu.
“Từ chỗ này đến Minh Trì còn 2km nữa đấy.”
Trì Diễm trả tiền, cởi cà vạt ra nhét vào túi, cất cặp kính mà cậu dùng để tăng vẻ trưởng thành đi.
“Không sao cả, nhất định sẽ tới kịp mà.” Cậu cũng không biết là cậu đang trấn an bản thân hay là bác tài xế nữa.
Trì Diễm từ đường lớn đi bộ vào vỉa hè, vội vàng chạy trne6 nền gạch không mấy bằng phẳng trong đôi giày da. Không ngờ kết quả luyện tập trong câu lạc bộ điền kinh vẫn có thể dùng được trong công việc hiện tại. Nghĩ tới việc này, cậu dường như không cảm thấy mệt mỏi nữa.
Cuối cùng cậu cũng chạy đến tòa nhà Minh Trì trước giờ họp, Trì Diễm nhấn nút ba thang máy cùng một lúc, thở hồng hộc mà chờ thang máy. Một trong ba thang máy đó vừa lúc có một cái đang đi lên, Trì Diễm đang định đi vào thì một người phụ nữ xinh đẹp nói: “Ngại quá, đây là thang máy chuyên dụng cho những người ở tầng cao, nếu là nhân viên thì xin mời đợi hai cái thang máy bên cạnh ạ.”
Không còn cách nào khác, Trì Diễm đành phải rút chân lại.
“Không sao, để cho cậu ta vào.” Phía sau người phụ nữ kia dường như là những nhân viên trong công ty, nhưng khi câu nói này vang lên, mọi người đều tự động dạt sang hai bên. Cuối cùng, người đứng ở vị trí trung tâm đã xuất hiện trước mặt Trì Diễm.
Là Thích Thủ Lân.
Trì Diễm vô thức mà nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng lấy kính ra, đeo vào. Cậu cúi thấp đầu xuống, cố gắng im lặng, đứng cạnh vị đó. Nữ thư ký mỉm cười mà nhìn cậu nói: “Đi vào đi, đừng để trễ việc.”
Trì Diễm đứng ngoài cùng, cơ thể có chút chúi về trước, trán áp vào cửa thang máy. Mặc dù có thể nói vừa nãy cậu phản ứng khá nhanh, nhưng trên thực tế, tâm trí của cậu vẫn chưa thể tiếp thu được cuộc hội ngộ kinh hoàng khi nãy. Mặc dù cậu cụng không cần phải tránh mặt Thích Thủ Lân làm gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, cậu liền trở nên đặc biệt khúm núm, nơm nớp lo sợ giống như một phản xạ tự nhiên. Cậu không còn liên quan gì tới Ô Kim nữa hết, Trì Diễm trấn an. Huống chi, vẻ ngoài hiện tại của cậu cũng đã thay đổi rất nhiều rồi, lúc trước Thích Thủ Lân cũng không có nhìn cậu lấy một lần, hẳn là hắn không nhận ra đâu.
Đi làm cũng nửa năm rồi, thu nhập cũng ổn định, không cần phải chạy xe dưới cái nắng cháy da nữa. Trì Diễm trở nên bớt gầy hơn hẳn, làn da cũng không còn ngăm đen, trở nên ưa nhìn hơn trước. Tóc cũng không còn lỏm chỏm nữa mà thay bằng một kiểu tóc bình thường như những người con trai khác, được chải chuốt gọn. Chân mày bị đứt đoạn mỗi ngày cũng được kẻ lại trước khi đi làm. Hiện tại nhịn lại, cậu không khác gì một nhân viên công sở cả.
Cuối cùng cũng lên đến tầng 21, Trì Diễm dẫn đầu chạy ra khỏi thang máy, Long Thu Văn và trưởng phòng Vu đều đang đứng đợi ở ngoài, Long Thu Văn lúc nhìn thấy cậu như sắp khóc đến nơi vậy.
Trì Diễm vội vàng chạy đến đưa túi công văn cho cô. Đoàn đông đúc người của Thích Thủ Lân cũng từ thang máy chậm rãi bước ra, Trì Diễm nhanh chóng đứng nép một bên.
Sau khi trò chuyện xong, cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu họp. Trì Diễm vừa định đi về, không ngờ trưởng phòng kêu cậu vào phòng nghe lấy kinh nghiệm học tập.
Trì Diễm cũng chỉ có thể căng thẳng đi vào, ngồi ở hàng cuối cùng.
Tuy cậu không dám ngẩng mặt lên nhìn, nhưng...... Thích Thủ Lân, người ngồi ở vị trí trung tâm trong cuộc hội nghị lần này, so với lúc cậu tiếp xúc với hắn ở câu lạc bộ có chút khác biệt. bản thân cậu chỉ có vẻ ngoài là thay đổi thì Thích Thủ Lân khiến cho cậu có cảm giác thứ thay đổi là toàn bộ con người hắn.
Từ trước đến nay, cậu không biết rằng thì ra Thích Thủ Lân cũng nói nhiều như vậy, hắn hoàn toàn điều tiết được bầu không khí của cuộc họp, vừa khống chế được đại cục cuộc họp, vừa không chiếm lấy ánh hào quang của người khác. Trì Diễm nhìn Long Thu Văn của bộ phận thiết kế lo lắng bắt đầu trình bày kế hoạch, bởi trước đó lấy nhầm túi công văn nên hiện tạu giọng run run không thuyết trình rõ ràng được. Thích Thủ Lân mỉm cười, cổ vũ cô: “Đừng vội, từ từ rồi nói.”
Cô gái lần đầu tiên đảm nhận hạng mục quan trọng như vậy, như tiếp được thêm dũng khí, cô đẩy đẩy kính, mở miệng thuyết trình rành mạch, bộc lộ tài năng của bản thân......
Thích Thủ Lân mỉm cười khích lệ, tán dương, cổ vũ với từng người, những cũng đua ra câu hỏi, giải thích cùng với quyết sách của hắn. Giống như một vị minh quân, ánh mắt và tâm trí của mọi người cũng vô thức mà chăm chú nhìn hắn.
Nghe hắn nói mà Trì Diễm dần trở nên ngây ngốc. Cậu hoàn toàn quên mất việc che giấu bản thân. Tuy rằng rất nhiều nội dung mà cậu không hiểu, nhưng là không biết vì sao cậu không thể dời mắt khỏi hắn được. Thích Thủ Lân ít nói, Thích Thủ Lân nói nhiều; Thích Thủ Lân lạnh lùng u ám, Thích Thủ Lân vui vẻ ấm áp; Thích Thủ Lân cô độc một mình, Thích Thủ Lân được mọi người nhiệt tình ủng hộ...... Đâu mới thật sự là hắn, bản thân cậu không tài nào phân biệt được.
Hội nghĩ kéo dài một tiếng rưỡi thì kết thúc, chỉ có nội bộ bộ phận nhóm bọn họ là ở lại. Thích Thủ Lân muốn bọn họ sửa lại một vài chỗ nhỏ trong một vài giờ đểnhân lúc hắn còn ở công ty chi nhánh, đưa cho hắn nhìn qua.Mới vừa được thanh tẩy trong hội nghị, tư duy của bộ phận thiết kế cũng trở nên sáng tạo hơn, mọi người trong nhóm đều nóng lòng muốn tiếp nhận bất cứ thử thách nào nên lập tức đề nghị một khu làm việc để sửa bản kế hoạch ngay lập tức. Trì Diễm đứng sau vài người, cúi đầu không ngừng đẩy mắt kính. Nhân lúc mọi người nối duôi nhau đi ra ngoài thì đi theo, định lẻn đi ra ngoài.
“Pha cho tôi một ly cà phê.” Hắn không nói rõ là bảo ai làm, nhưng mà ở đây người trừ cậu ra thì mọi ai cũng bận cả.
“Máy pha cà phê ở phòng bên cạnh.” Trì Diễm xoay người, thấy Thích Thủ Lân cũng không có ngẩng đầu nhìn cậu, mà là đang xem văn kiện. Cậu đành phải nhận nhiệm vụ mà sang phòng bên cạnh pha cà phê, cậu cũng vô dụng quá, phải nghiên cứu một lúc mới biết dùng, nước cũng đổ hơi nhiều, kết quả pha ra một ly cà phê không mấy hoàn hảo. Cậu thật cẩn thận bưng ly cà phê đi đến, đặt bên cạnh bàn, cũng không dám đi đến quá gần, chỉ dùng tay đẩy ly qua.
Vừa tính lui lại, Thích Thủ Lân liền duỗi tay ra nắm lấy tấm thẻ nhân viên rũ xuống trước ngực cậu. Trì Diễm cảm thấy đột nhiên dây reo sau cổ đột nhiên siết lại khiến cả người cậu xém chút nữa ngã vào người của Thích Thủ Lân! Nhưng may là cậu có rèn luyện thể thao, thần kinh vận động khá tốt, vậy nên tay trái của cậu nhanh chóng chống lên bàn đỡ người cậu lại.
Rõ ràng thứ bị siết lấy là sau cổ cậu, nhưng cậu lại cảm thấy yết hầu mình như bị ai đó bóp nghẹt, một tiếng cũng không thể thốt lên được.
Thích Thủ Lân nhàn nhã lật vài tờ văn kiện rồi mới dời mắt nhìn sang tấm thẻ nhân viên làm bằng plastic trên ngực cậu. Trên thẻ nhân viên có ảnh chụp của Trì Diễm, cậu mỉm cười nhẹ, khóe mắt cong cong.
“Trì Diễm......” Đầu lưỡi của hắn chạm đến hàm trên, âm vang của hai từ này cứ lặp đi lặp lại trong khoang miệng của Thích Thủ Lân.
Sau đó ánh mắt nhìn đến khuôn mặt đầy ngạc nhiên của cậu.
“Bắt được cậu rồi.”
*
FW (FBI Warning) rất quan trọng đó nha, có thể gặp lại mọi người rồi nè! Vui quá đi!!!!! Đem trữ hàng khuân vác!!!