Khi Thích Thủ Lân tỉnh dậy thì đã quá giờ nghỉ trưa thường lệ của hắn một chút. Bởi vì được hơi ấm của Trì Diễm bao quanh, cả người hắn dường như trở nên lười biếng hơn hẳn. Hắn mở mắt ra nhìn Trì Diễm, người đang tựa đầu vào lưng ghế sô pha mà ngủ thiếp đi. Cậu thả lỏng tay, nhẹ nhàng đặt trên người của Thích Thủ Lân, như thể đang ôm hắn. Nỗi day dứt ám ảnh hắn kể từ khi “Tiểu Thạch” bỏ đi không lời từ biệt dường như dễ dàng bị hành động này xua tan đi, khiến cho hắn trở nên cực kì thỏa mãn.
Trì Diễm đêm qua do quá sợ hãi mà căn bản không ngủ được chút nào, cho nên dù có một vị đại nhân không thể trêu vào đang tựa trên đùi cậu thì cậu vẫn an nhiên mà ngủ đến tận năm giờ chiều. Cho đến khi cậu tỉnh dậy thì không thấy Thích Thủ Lân đâu nữa, nhưng trên người cậu vẫn còn đắp chiếc chăn của Thích Thủ Lân. Thật là thiếu tôn trọng quá đi mất, Trì Diễm thầm nghĩ. Cậu nhẹ nhàng đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, cả tầng này vẫn thật là yên lặng, không biết là mọi người đang làm gì.
Cho đến lúc cậu đang chờ thang máy, thư ký Ngô đột không biết từ đâu xuất hiện, tủm tỉm cười, nói: “Trì tiên sinh tỉnh rồi đấy à?”
“À, vâng ạ......” Trì Diễm gãi gãi đầu, xấu hổ cười: “Tôi xin lỗi ạ.”
Thư ký Ngô cũng không có trách móc gì cậu, chỉ nói: “Vậy thì ngày mai, mời ngài đến đây đúng giờ nhé.”
Cứ như vậy, liên tục một tuần Trì Diễm đều đến văn phòng của Thích Thủ Lân để “điểm danh“. Ngoài trừ làm gối đầu cho hắn thì cậu không có gì để làm nữa cả, chỉ ngồi không trong văn phòng của hắn. Có đôi lúc Thích Thủ Lân thấy cậu quá rảnh rỗi nên đã cho phép cậu đọc sách trong kệ sách của hắn. Kệ sách của Thích Thủ Lân chứa đầy sách về kinh tế và văn học, lịch sử, Trì Diễm mù tịt về kinh tế và tài chính nên cậu đành lấy một cuốn sách về lịch sử thế giới. Thực tế thì cậu cũng chả xem bao nhiêu —— vì trong lòng cậu giờ đang suy nghĩ về những chuyện trong bộ phận làm việc của cậu.
Mấy ngày nay, Long Thu Văn thường hỏi thăm cậu về chuyện “trao dồi kinh nghiệm” ở Minh Trì như thế nào rồi. Trì Diễm cũng không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì bản thân cậu mấy ngày nay thật sự quá nhàn nhã, mà tuần này bộ phận của cậu thì bận muốn phát điên lên —— vốn dĩ bản kế hoạch ban đầu rất ổn rồi lại bị bên A yêu cầu chỉnh sửa lại, có một vài chỗ lúc trước những công ty khác đều cho qua nhưng hiện tại lại cực kì “soi mói” mà bắt lỗi. Bọn họ ai cũng lo lắng đến mức miệng sùi bọt mép, trưởng phòng Vu thậm chí mấy ngày nay đều không ngủ. Cho nên Long Thu Văn cảm thấy không thể để chuyện hiện tại cứ tiếp diễn được, nếu hiện tại Trì Diễm ở Minh Trì “trao dồi kinh nghiệm”, không biết có thể hỏi nguyên do giúp bọn họ được không.
Trì Diễm sao dám hỏi được chứ, khi đối mặt với Thích Thủ Lân, người đưa ra quyết định cuối cùng, cậu chẳng dám hé răng một lời. Tuy rằng cậu không thể hỏi bất cứ điều gì, nhưng cậu nhận thấy bản thân cậu có một tinh thần trách nhiệm to lớn—— cậu cần phải quay về.
Cho nên, hiện tại, cậu đang đứng ở trước mặt của Thích Thủ Lân. Thích Thủ Lân thì đang nhìn vào màn hình máy tính.
“Thích tổng.”
“Hửm?”
“Tôi...... Tôi phải quay về làm việc.” Trì Diễm bình tĩnh một chút, nói. “Hiện tại mọi người đều rất bận, tôi không thể lười biếng được.”
Thích Thủ Lân liếc cậu một cái, sau đó lại quay đầu nhìn vào máy tính: “Cậu phụ trách công việc gì.”
“Tôi” Trì Diễm vừa định nói thì dừng lại một chút. “Tôi......”
Nghĩ kĩ lại thì dường như công việc cậu chỉ là chạy việc vặt mà thôi —— như bưng trà rót nước, sắp xếp tài liệu, ghi biên bản cuộc họp......
“Hay phải nói công việc của cậu là loại “không ai có thể thay thế được”, hay là loại công việc mà “cần một khoảng thời gian nhất định để mọi người thích nghi nếu mất đi“.” Thích Thủ Lân dừng lại, lồng mười ngón tay vào nhau, chống khuỷu tay lên bàn, tiếng hành “tra tấn tâm hồn” cậu. Trì Diễm cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày, im lặng không nói lời nào.
Cậu không phải một nhân viên kỹ thuật tài năng như như Long Thu Văn, bộ phận nếu thiếu cô nhất định là một tổn thất lớn.
Cậu chỉ đơn giản là làm một chút “công việc hậu trường” này nọ, để mọi người có thể thuận tiện và làm việc nhanh chóng hơn mà thôi.
Đây quả thật là một công việc hết sức bình thường. Bất cứ ai đều có thể làm được, nói không chừng họ còn làm tốt hơn cậu, rốt cuộc thì cậu cùng phải thực tế nhìn nhận lại viêc này.
Đúng là huyễn hoặc mà. Chẳng qua là mọi người trong bộ phận đều rất rộng lượng, vậy mà bản thân cậu còn cho rằng vị trí của cậu là không ai có thể thay thế được.
“Cậu tự nhìn lại vị trí của bản thân đi.” Thích Thủ Lân nói với cậu một câu, nghĩ rằng hắn nói như vậy chắc hẳn Trì Diễm sẽ hiểu rõ. Chỉ cần cậu mở miệng yêu cầu, bản thân hắn có thể sắp xếp cho cậu vào làm ở Minh Trì, thậm chí nếu cậu muốn học một số kỹ năng chuyên môn, chỉ cần nói ra hắn sẽ sắp xếp hết cho cậu.
Trì Diễm quả thật là bị màn “tra tấn” này làm cho tỉnh táo. Nếu cậu muốn có “chỗ đứng” cho riêng mình thì cậu buộc phải thuần thục một kỹ năng, nếu không cậu sẽ luôn luôn bị thay thế. Nói trắng ra, bộ phận mà cậu đang làm hiện tại chẳng qua là được giáo viên hướng dẫn giới thiệu vào làm, đến hết kỳ thực tập chuyện cậu vẫn có thể bị đuổi đi. Nếu vậy thì tốt hơn hết là hiện tại cậu nên tự mình tìm một chân trời mới. Còn với Thích Thủ Lân...... việc hắn có sở thích “dùng người làm gối đầu”, chắc hẳn sẽ có vô số người muốn xếp hàng, nguyện làm gối đầu cho hắn.
Chỉ cần đưa đùi ra thôi mà, cũng không phải việc gì khó.
Thích Thủ Lân đương nhiên không biết Trì Diễm đang nghĩ gì trong đầu, nhưng nhìn cậu mấy ngày nay dường như rất phấn khích, luôn dùng điện thoại di động để tra cứu thứ gì đó. Cũng không tệ, Thích Thủ Lân nghĩ, ít nhất phải tìm được việc gì mà bản thân có thể làm chứ.
Đến ngày cuối cùng làm việc trong tuần, Trì Diễm đặt một tờ mười nhân dân tệ mới tinh lên bàn của Thích Thủ Lân. Thích Thủ Lân đang tiếp điện thoại, do đó không thể nói chuyện với cậu được. Nhìn mười đồng này, trong lòng Thích Thủ Lân cười nhạt một cái, cậu ta đúng thật là ngoan cố mà.
Trì Diễm nhìn thấy cuộc gọi này của hắn hẳn là không thể sớm kết thúc được nên cũng không dám làm phiền, cậu đứng yên đó, nghiêm mặt cúi đầu đối diện với Thích Thủ.
Thích tổng tốt bụng quá, bao ăn bao uống cho cậu mấy ngày nay, còn cho cậu lời khuyên nữa chứ. Trì Diễm cảm kích mà nói “cảm ơn” trong lòng.
Nhìn bóng lưng Trì Diễm xoay người rời đi, Thích Thủ Lân duỗi tay cầm lấy mười đồng kia, lúc này người bên kia điện thoại nói gì hắn cũng không để ý nữa.
Hơi ngốc một chút, nhưng mà...... cậu ta rất đáng yêu.
Ngày nghỉ cuối tuần yên ả trôi qua. Vào thứ hai, đúng giờ, không thấy Trì Diễm đâu, đến trưa cũng không thấy bóng dáng. Trong giờ ăn trưa, Thích Thủ Lân yêu cầu thư ký Ngô gọi cho công ty của Trì Diễm hỏi rõ.
“Thích tổng, bên kia bọn họ trả lời là...... Trì tiên sinh đã xin nghỉ việc rồi ạ. Dù sao cũng chỉ là một thực tập sinh mà thôi nên là bọn họ cũng để cậu ấy đi.” Bí thư Ngô nói.
Trong nháy mắt, anh cảm thấy có cái gì đó bùng nổ trong không khí.
Là tin tức tố, là sự tức giận không chút che giấu của alpha, là sự phẫn nộ của đế vương.
Thư ký Ngô vô thức lùi về sau mấy bước, cũng may anh là một beta, nếu anh mà là một omega thì chắc là lúc này anh đã quỳ mọp xuống rồi.
Đôi đũa gỗ trong tay bị Thích Thủ Lân siết đến mức “răng rắc” một tiếng.
“Tôi biết rồi.”
Giọng hắn rất nhẹ. Thư ký Ngô biết một số thói quen nhỏ của Thích Thủ Lân, ví dụ như hắn không phải là người vui vẻ hay nóng giận gì cũng viết lên mặt, hắn thậm chí còn không mắng ai, nhưng mà lúc hắn càng tức giận thì hắn nói chuyện càng nhẹ nhàng.
“Hòn đá” này chuyện gì cũng không làm được, duy chỉ có việc chạy trốn lại rất thuần thục.
Thích Thủ Lân mặt không cảm xúc, vẫn tiếp tục dùng bữa. Nhưng sau đó, hắn lại gắp rất nhiều trứng xào ớt xanh vào trong chén.
Có thể bắt được cậu ta một lần, sao không thể có lần thứ hai chứ?
*
Lời tác giả:
Trì Diễm: Thích tổng ngài thật tốt bụng, bao ăn bao uống tôi nhiều ngày như vây, còn cho tôi lời khuyên về công việc nữa chứ. Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc hết sức, sẽ không để phụ lòng tốt của Thích tổng!
Thích Thủ Lân:...... Người đâu rồi? “Hòn đá” tôi đặt ở đây đâu mất rồi?!
___________________________________________________________
Mình chỉ đăng truyện duy nhất tại 2 nơi là: